Tác giả:

Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…

Chương 329: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 19

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Mộ Chi Cảnh có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng Từ Trạch Phong đứng ở đó.Từ Trạch Phong trong lúc đứng đợi cũng không phải là cứ đứng thành một đống.Ông cùng An Noãn Thục nói chuyện trên trời dưới biển một chút.An Noãn Thục kỳ thật cũng không có tâm tình nghĩ cùng Từ Trạch Phong nói chuyện.Chỉ là bất đắc dĩ... Từ Trạch Phong thái độ niềm nở...... hoàn toàn không giống con trai ông...Đờ mờ, An Noãn Thục thật sự không biết đi cự tuyệt như thế nào.Lần trước nàng cũng đã nhìn thấy thái độ bệ hạ đối với Từ Trạch Phong. Phận tôm tép như nàng không dám tùy ý lơ là ông lão."Bệ hạ vì khoảng thời gian trước ngoại địch xâm lấn, bởi vì quá lao lực, cho nên lần này mới bị bệnh." An Noãn Thục nói lời này, đều mang theo thở dài cùng cảm khái.Thở dài bệ hạ thế nhưng không biết yêu quý chính thân mình, cảm khái là vì các nàng có một bệ hạ ưu quốc ưu dân như vậy.Ở bên ngoài người vẫn luôn ở trong trạng thái ve sầu mùa đông, Vân Y ở bên trong cũng đã tỉnh lại, nằm trên giường, nhìn ngự y sốt ruột thảo luận, Vân Y hơi hơi mỉm cười.Kỳ thật, mặc kệ người khác có phải hay không vì sợ uy quyền của vua mới sốt ruột.Nhưng ở trong lòng Vân Y, đều là người quan tâm cô.Cho nên Vân Y cảm thấy được chăm sóc cẩn thận thế này cũng không tệ lắm."Vất vả các ngươi." Vân Y nhẹ nhàng suy yếu nói một tiếng.Các ngự y vốn đang thảo luận làm cách nào để bệ hạ tỉnh lại, đột nhiên nghe được tiếng nói của bệ hạ.Bệ hạ tỉnh rồi?...... Vừa rồi bệ hạ nói cái gì?Vất vả các nàng?"Bệ hạ, bệ hạ ngài tỉnh rồi?""Ừm." Vân Y hừ nhẹ, gương mặt tái nhợt lộ ra ý cười yếu ớt."Bệ hạ, bệ hạ đừng nói chuyện, long thể quan trọng, chúng ta không vất vả, vì bệ hạ long thể an khang, chúng ta đều phải nỗ lực thật tốt."Thái y cũng biết, bệ hạ là bởi vì làm lụng vất vả, quốc sự bận bịu, mới làm long thể suy sụp đến mức này. Làm ngự y, bọn họ đương nhiên phải vì long thể bệ hạ mà dụng tâm chăm sóc. Một chút vất vả này là gì chứ, chỉ một lời cảm ơn của bệ hạ lúc nãy cũng đã khiến bọn họ cảm thấy mệt mỏi tan biến.Có bệ hạ ghi nhận, bọn thái y cảm động cực kì.Hơn nữa, bệ hạ theo như lời một câu "Vất vả các ngươi" là đối với các nàng khẳng định, có bệ hạ những lời này, các nàng liền tính lại vất vả, cũng là đáng giá."Bệ hạ đã tỉnh, ta đi thông báo một tiếng." An Noãn Thục nghe được thanh âm từ bên trong truyền ra, rất mau đã biết là cái tình huống gì.Nhìn An Noãn Thục đi vào lúc sau, Từ Trạch Phong lại trừng Mộ Chi Cảnh một cái." Con như thế nào có thể tùy hứng như thế? Bệ hạ là bởi vì quốc sự vất vả, trong khoảng thời gian này không tới tìm con, con a, cũng đừng giận dỗi người, biết không? Lát nữa đi vào phải hảo hảo cùng bệ hạ trò chuyện, chú ý thân thể người một chút."

Mộ Chi Cảnh có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng Từ Trạch Phong đứng ở đó.

Từ Trạch Phong trong lúc đứng đợi cũng không phải là cứ đứng thành một đống.

Ông cùng An Noãn Thục nói chuyện trên trời dưới biển một chút.

An Noãn Thục kỳ thật cũng không có tâm tình nghĩ cùng Từ Trạch Phong nói chuyện.

Chỉ là bất đắc dĩ... Từ Trạch Phong thái độ niềm nở...... hoàn toàn không giống con trai ông...

Đờ mờ, An Noãn Thục thật sự không biết đi cự tuyệt như thế nào.

Lần trước nàng cũng đã nhìn thấy thái độ bệ hạ đối với Từ Trạch Phong. Phận tôm tép như nàng không dám tùy ý lơ là ông lão.

"Bệ hạ vì khoảng thời gian trước ngoại địch xâm lấn, bởi vì quá lao lực, cho nên lần này mới bị bệnh." An Noãn Thục nói lời này, đều mang theo thở dài cùng cảm khái.

Thở dài bệ hạ thế nhưng không biết yêu quý chính thân mình, cảm khái là vì các nàng có một bệ hạ ưu quốc ưu dân như vậy.

Ở bên ngoài người vẫn luôn ở trong trạng thái ve sầu mùa đông, Vân Y ở bên trong cũng đã tỉnh lại, nằm trên giường, nhìn ngự y sốt ruột thảo luận, Vân Y hơi hơi mỉm cười.

Kỳ thật, mặc kệ người khác có phải hay không vì sợ uy quyền của vua mới sốt ruột.

Nhưng ở trong lòng Vân Y, đều là người quan tâm cô.

Cho nên Vân Y cảm thấy được chăm sóc cẩn thận thế này cũng không tệ lắm.

"Vất vả các ngươi." Vân Y nhẹ nhàng suy yếu nói một tiếng.

Các ngự y vốn đang thảo luận làm cách nào để bệ hạ tỉnh lại, đột nhiên nghe được tiếng nói của bệ hạ.

Bệ hạ tỉnh rồi?

...... Vừa rồi bệ hạ nói cái gì?

Vất vả các nàng?

"Bệ hạ, bệ hạ ngài tỉnh rồi?"

"Ừm." Vân Y hừ nhẹ, gương mặt tái nhợt lộ ra ý cười yếu ớt.

"Bệ hạ, bệ hạ đừng nói chuyện, long thể quan trọng, chúng ta không vất vả, vì bệ hạ long thể an khang, chúng ta đều phải nỗ lực thật tốt."

Thái y cũng biết, bệ hạ là bởi vì làm lụng vất vả, quốc sự bận bịu, mới làm long thể suy sụp đến mức này. Làm ngự y, bọn họ đương nhiên phải vì long thể bệ hạ mà dụng tâm chăm sóc. Một chút vất vả này là gì chứ, chỉ một lời cảm ơn của bệ hạ lúc nãy cũng đã khiến bọn họ cảm thấy mệt mỏi tan biến.

Có bệ hạ ghi nhận, bọn thái y cảm động cực kì.

Hơn nữa, bệ hạ theo như lời một câu "Vất vả các ngươi" là đối với các nàng khẳng định, có bệ hạ những lời này, các nàng liền tính lại vất vả, cũng là đáng giá.

"Bệ hạ đã tỉnh, ta đi thông báo một tiếng." An Noãn Thục nghe được thanh âm từ bên trong truyền ra, rất mau đã biết là cái tình huống gì.

Nhìn An Noãn Thục đi vào lúc sau, Từ Trạch Phong lại trừng Mộ Chi Cảnh một cái.

" Con như thế nào có thể tùy hứng như thế? Bệ hạ là bởi vì quốc sự vất vả, trong khoảng thời gian này không tới tìm con, con a, cũng đừng giận dỗi người, biết không? Lát nữa đi vào phải hảo hảo cùng bệ hạ trò chuyện, chú ý thân thể người một chút."

Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Mộ Chi Cảnh có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng Từ Trạch Phong đứng ở đó.Từ Trạch Phong trong lúc đứng đợi cũng không phải là cứ đứng thành một đống.Ông cùng An Noãn Thục nói chuyện trên trời dưới biển một chút.An Noãn Thục kỳ thật cũng không có tâm tình nghĩ cùng Từ Trạch Phong nói chuyện.Chỉ là bất đắc dĩ... Từ Trạch Phong thái độ niềm nở...... hoàn toàn không giống con trai ông...Đờ mờ, An Noãn Thục thật sự không biết đi cự tuyệt như thế nào.Lần trước nàng cũng đã nhìn thấy thái độ bệ hạ đối với Từ Trạch Phong. Phận tôm tép như nàng không dám tùy ý lơ là ông lão."Bệ hạ vì khoảng thời gian trước ngoại địch xâm lấn, bởi vì quá lao lực, cho nên lần này mới bị bệnh." An Noãn Thục nói lời này, đều mang theo thở dài cùng cảm khái.Thở dài bệ hạ thế nhưng không biết yêu quý chính thân mình, cảm khái là vì các nàng có một bệ hạ ưu quốc ưu dân như vậy.Ở bên ngoài người vẫn luôn ở trong trạng thái ve sầu mùa đông, Vân Y ở bên trong cũng đã tỉnh lại, nằm trên giường, nhìn ngự y sốt ruột thảo luận, Vân Y hơi hơi mỉm cười.Kỳ thật, mặc kệ người khác có phải hay không vì sợ uy quyền của vua mới sốt ruột.Nhưng ở trong lòng Vân Y, đều là người quan tâm cô.Cho nên Vân Y cảm thấy được chăm sóc cẩn thận thế này cũng không tệ lắm."Vất vả các ngươi." Vân Y nhẹ nhàng suy yếu nói một tiếng.Các ngự y vốn đang thảo luận làm cách nào để bệ hạ tỉnh lại, đột nhiên nghe được tiếng nói của bệ hạ.Bệ hạ tỉnh rồi?...... Vừa rồi bệ hạ nói cái gì?Vất vả các nàng?"Bệ hạ, bệ hạ ngài tỉnh rồi?""Ừm." Vân Y hừ nhẹ, gương mặt tái nhợt lộ ra ý cười yếu ớt."Bệ hạ, bệ hạ đừng nói chuyện, long thể quan trọng, chúng ta không vất vả, vì bệ hạ long thể an khang, chúng ta đều phải nỗ lực thật tốt."Thái y cũng biết, bệ hạ là bởi vì làm lụng vất vả, quốc sự bận bịu, mới làm long thể suy sụp đến mức này. Làm ngự y, bọn họ đương nhiên phải vì long thể bệ hạ mà dụng tâm chăm sóc. Một chút vất vả này là gì chứ, chỉ một lời cảm ơn của bệ hạ lúc nãy cũng đã khiến bọn họ cảm thấy mệt mỏi tan biến.Có bệ hạ ghi nhận, bọn thái y cảm động cực kì.Hơn nữa, bệ hạ theo như lời một câu "Vất vả các ngươi" là đối với các nàng khẳng định, có bệ hạ những lời này, các nàng liền tính lại vất vả, cũng là đáng giá."Bệ hạ đã tỉnh, ta đi thông báo một tiếng." An Noãn Thục nghe được thanh âm từ bên trong truyền ra, rất mau đã biết là cái tình huống gì.Nhìn An Noãn Thục đi vào lúc sau, Từ Trạch Phong lại trừng Mộ Chi Cảnh một cái." Con như thế nào có thể tùy hứng như thế? Bệ hạ là bởi vì quốc sự vất vả, trong khoảng thời gian này không tới tìm con, con a, cũng đừng giận dỗi người, biết không? Lát nữa đi vào phải hảo hảo cùng bệ hạ trò chuyện, chú ý thân thể người một chút."

Chương 329: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 19