Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 330: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 20
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Mộ Chi Cảnh cúi đầu, không nói gì, lời của phụ thân, hắn thật sự...... Không biết nên trả lời như thế nào.Chẳng lẽ phải nói với ông: Ta không thích nàng, là nàng đem ta bắt vào trong cung điện này?Nói như vậy, phụ thân khẳng định sẽ lo lắng sốt ruột.Mà hắn, lại không muốn phụ thân bởi vì cái này mà lo lắng cho mình."Mộ công tử, bệ hạ cho mời ngài đi vào."Mộ Chi Cảnh đi vào lại phát hiện, phụ thân không đi cùng.Hắn hơi nhăn nhăn mày, nhìn sau lưng.An Thục Noãn thấy vậy, giải thích nói: "Bệ hạ chỉ là thỉnh một mình ngài đi vào."Từ Trạch Phong cũng không có để ý, bởi vì, hắn tới nơi này không phải để mình cùng bệ hạ ôn chuyện.Thông qua hiểu biết mấy ngày nay, còn nhờ các cung nữ, nô tài, hắn cuối cùng đã biết, nguyên lai bệ hạ sủng ái nhi tử như thế.Đồ vật hiếm lạ tốt đẹp đều đưa tới chỗ con trai, mỗi ngày bận xử lý quốc sự, vẫn cố gắng dành thời gian tới bồi nhi tử.Khi đó, Từ Trạch Phong liền biết, trong lòng bệ hạ, nhất định là có con trai ông.Hiện tại...... Nhìn nhi tử cùng bệ hạ giận dỗi, ông quyết định ra mặt giúp đỡ, vì nhi tử suy nghĩ một chút.Nhưng cho dù Từ Trạch Phong làm như thế, Mộ Chi Cảnh trong lòng đối với Vân Y, hảo cảm vẫn như cũ không giảm không tăng."Bệ hạ?" Mộ Chi Cảnh đi vào liền thấy ngự y đều đang lui ra bên ngoài, nhanh chóng rời đi, căn phòng chỉ còn lại hắn.Mộ Chi Cảnh có chút nghi hoặc mà đi tới bên cạnh mép giường, nhẹ giọng gọi một tiếng.Bất quá, khoảng cách giữa hắn và long sàng Vân Y kia vẫn khá xa, rất có khả năng Mộ Chi Cảnh lo lắng Vân Y đột nhiên thú tính quá độ."A Cảnh." Vân Y nhìn về phía Mộ Chi Cảnh, gương mặt tái nhợt làm Mộ Chi Cảnh cảm thấy kinh hãi.Cho tới nay, hắn đều chỉ nhìn thấy gương mặt hồng nhuận còn có một thân bá nhiên khí thế của nữ hoàng trên người nàng.Hiện tại mà nói......【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 0, ký chủ không tồi, cuối cùng cũng đem điểm đen trên người rửa sạch sẽ. 】Vân Y không để ý hệ thống, nhìn Mộ Chi Cảnh, ánh mắt có chút nghi hoặc, "A Cảnh sao lại tới đây?"Mộ Chi Cảnh bị Vân Y hỏi như thế, trên mặt lập tức liền xuất hiện một tia xấu hổ.Hành động của hắn hôm nay, cũng không biết có hay không khiến cho bệ hạ hiểu lầm, cho rằng là chính mình đã bắt đầu thỏa hiệp?Mộ Chi Cảnh không có trả lời, Vân Y cũng không để ý đến, vu vơ nói, "Gần dây ta bận quá, không có thời gian tới xem A Cảnh, vừa hết bận xong đã liền ngã bệnh đâu, A Cảnh hẳn là sẽ không để ý chứ?"Vân Y nói vậy khiến cho Mộ Chi Cảnh trong lòng, lập tức phát lên một cổ áy náy.Hắn vừa rồi...... Còn dùng cái loại này tâm tư xấu xa mà nghĩ về bệ hạ, còn bệ hạ......【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 5, ký chủ không tồi, thật uy vũ! 】
Mộ Chi Cảnh cúi đầu, không nói gì, lời của phụ thân, hắn thật sự...... Không biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ phải nói với ông: Ta không thích nàng, là nàng đem ta bắt vào trong cung điện này?
Nói như vậy, phụ thân khẳng định sẽ lo lắng sốt ruột.
Mà hắn, lại không muốn phụ thân bởi vì cái này mà lo lắng cho mình.
"Mộ công tử, bệ hạ cho mời ngài đi vào."
Mộ Chi Cảnh đi vào lại phát hiện, phụ thân không đi cùng.
Hắn hơi nhăn nhăn mày, nhìn sau lưng.
An Thục Noãn thấy vậy, giải thích nói: "Bệ hạ chỉ là thỉnh một mình ngài đi vào."
Từ Trạch Phong cũng không có để ý, bởi vì, hắn tới nơi này không phải để mình cùng bệ hạ ôn chuyện.
Thông qua hiểu biết mấy ngày nay, còn nhờ các cung nữ, nô tài, hắn cuối cùng đã biết, nguyên lai bệ hạ sủng ái nhi tử như thế.
Đồ vật hiếm lạ tốt đẹp đều đưa tới chỗ con trai, mỗi ngày bận xử lý quốc sự, vẫn cố gắng dành thời gian tới bồi nhi tử.
Khi đó, Từ Trạch Phong liền biết, trong lòng bệ hạ, nhất định là có con trai ông.
Hiện tại...... Nhìn nhi tử cùng bệ hạ giận dỗi, ông quyết định ra mặt giúp đỡ, vì nhi tử suy nghĩ một chút.
Nhưng cho dù Từ Trạch Phong làm như thế, Mộ Chi Cảnh trong lòng đối với Vân Y, hảo cảm vẫn như cũ không giảm không tăng.
"Bệ hạ?" Mộ Chi Cảnh đi vào liền thấy ngự y đều đang lui ra bên ngoài, nhanh chóng rời đi, căn phòng chỉ còn lại hắn.
Mộ Chi Cảnh có chút nghi hoặc mà đi tới bên cạnh mép giường, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Bất quá, khoảng cách giữa hắn và long sàng Vân Y kia vẫn khá xa, rất có khả năng Mộ Chi Cảnh lo lắng Vân Y đột nhiên thú tính quá độ.
"A Cảnh." Vân Y nhìn về phía Mộ Chi Cảnh, gương mặt tái nhợt làm Mộ Chi Cảnh cảm thấy kinh hãi.
Cho tới nay, hắn đều chỉ nhìn thấy gương mặt hồng nhuận còn có một thân bá nhiên khí thế của nữ hoàng trên người nàng.
Hiện tại mà nói......
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 0, ký chủ không tồi, cuối cùng cũng đem điểm đen trên người rửa sạch sẽ. 】
Vân Y không để ý hệ thống, nhìn Mộ Chi Cảnh, ánh mắt có chút nghi hoặc, "A Cảnh sao lại tới đây?"
Mộ Chi Cảnh bị Vân Y hỏi như thế, trên mặt lập tức liền xuất hiện một tia xấu hổ.
Hành động của hắn hôm nay, cũng không biết có hay không khiến cho bệ hạ hiểu lầm, cho rằng là chính mình đã bắt đầu thỏa hiệp?
Mộ Chi Cảnh không có trả lời, Vân Y cũng không để ý đến, vu vơ nói, "Gần dây ta bận quá, không có thời gian tới xem A Cảnh, vừa hết bận xong đã liền ngã bệnh đâu, A Cảnh hẳn là sẽ không để ý chứ?"
Vân Y nói vậy khiến cho Mộ Chi Cảnh trong lòng, lập tức phát lên một cổ áy náy.
Hắn vừa rồi...... Còn dùng cái loại này tâm tư xấu xa mà nghĩ về bệ hạ, còn bệ hạ......
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 5, ký chủ không tồi, thật uy vũ! 】
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Mộ Chi Cảnh cúi đầu, không nói gì, lời của phụ thân, hắn thật sự...... Không biết nên trả lời như thế nào.Chẳng lẽ phải nói với ông: Ta không thích nàng, là nàng đem ta bắt vào trong cung điện này?Nói như vậy, phụ thân khẳng định sẽ lo lắng sốt ruột.Mà hắn, lại không muốn phụ thân bởi vì cái này mà lo lắng cho mình."Mộ công tử, bệ hạ cho mời ngài đi vào."Mộ Chi Cảnh đi vào lại phát hiện, phụ thân không đi cùng.Hắn hơi nhăn nhăn mày, nhìn sau lưng.An Thục Noãn thấy vậy, giải thích nói: "Bệ hạ chỉ là thỉnh một mình ngài đi vào."Từ Trạch Phong cũng không có để ý, bởi vì, hắn tới nơi này không phải để mình cùng bệ hạ ôn chuyện.Thông qua hiểu biết mấy ngày nay, còn nhờ các cung nữ, nô tài, hắn cuối cùng đã biết, nguyên lai bệ hạ sủng ái nhi tử như thế.Đồ vật hiếm lạ tốt đẹp đều đưa tới chỗ con trai, mỗi ngày bận xử lý quốc sự, vẫn cố gắng dành thời gian tới bồi nhi tử.Khi đó, Từ Trạch Phong liền biết, trong lòng bệ hạ, nhất định là có con trai ông.Hiện tại...... Nhìn nhi tử cùng bệ hạ giận dỗi, ông quyết định ra mặt giúp đỡ, vì nhi tử suy nghĩ một chút.Nhưng cho dù Từ Trạch Phong làm như thế, Mộ Chi Cảnh trong lòng đối với Vân Y, hảo cảm vẫn như cũ không giảm không tăng."Bệ hạ?" Mộ Chi Cảnh đi vào liền thấy ngự y đều đang lui ra bên ngoài, nhanh chóng rời đi, căn phòng chỉ còn lại hắn.Mộ Chi Cảnh có chút nghi hoặc mà đi tới bên cạnh mép giường, nhẹ giọng gọi một tiếng.Bất quá, khoảng cách giữa hắn và long sàng Vân Y kia vẫn khá xa, rất có khả năng Mộ Chi Cảnh lo lắng Vân Y đột nhiên thú tính quá độ."A Cảnh." Vân Y nhìn về phía Mộ Chi Cảnh, gương mặt tái nhợt làm Mộ Chi Cảnh cảm thấy kinh hãi.Cho tới nay, hắn đều chỉ nhìn thấy gương mặt hồng nhuận còn có một thân bá nhiên khí thế của nữ hoàng trên người nàng.Hiện tại mà nói......【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 0, ký chủ không tồi, cuối cùng cũng đem điểm đen trên người rửa sạch sẽ. 】Vân Y không để ý hệ thống, nhìn Mộ Chi Cảnh, ánh mắt có chút nghi hoặc, "A Cảnh sao lại tới đây?"Mộ Chi Cảnh bị Vân Y hỏi như thế, trên mặt lập tức liền xuất hiện một tia xấu hổ.Hành động của hắn hôm nay, cũng không biết có hay không khiến cho bệ hạ hiểu lầm, cho rằng là chính mình đã bắt đầu thỏa hiệp?Mộ Chi Cảnh không có trả lời, Vân Y cũng không để ý đến, vu vơ nói, "Gần dây ta bận quá, không có thời gian tới xem A Cảnh, vừa hết bận xong đã liền ngã bệnh đâu, A Cảnh hẳn là sẽ không để ý chứ?"Vân Y nói vậy khiến cho Mộ Chi Cảnh trong lòng, lập tức phát lên một cổ áy náy.Hắn vừa rồi...... Còn dùng cái loại này tâm tư xấu xa mà nghĩ về bệ hạ, còn bệ hạ......【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 5, ký chủ không tồi, thật uy vũ! 】