- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 429: Thiếu soái tưởng gọi sư phụ
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Thiếu soái Tưởng, về cơ bản tôi đã thu thập xong tư liệu về sư phụ của anh rồi, anh mở mail ra đi.La Anh Hào vừa hăng hái nhấn chuột mở tư liệu về Dương Tử Mi ra, vừa lại gọi điện thông báo cho Tưởng Tử Lương.- Được, cậu vất vả ròi. Tưởng Tử Lương mau chóng mở máy tính ra, ngay đầu hòm thư chính là thư của La Anh Hào, anh ta lập tức mở ra.Thứ đập vào mắt đầu tiên là một tấm ảnh.Trong ảnh là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi mặc đồng phục xanh trắng của trưởng trung học Nam Thành, khuôn mặt thanh lệ, làn da trắng nõn, nụ cười nhẹ nhàng. Giữa hai hàng lông mày cô có một chấm đỏ, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao, khí chất bức người. Người này... chính là sư phụ của mình?Anh ta nhìn cô gái trong ảnh đầy kinh ngạc.- Hê hê, thiếu soái Tưởng của tôi ơi, có thấy tấm hình đó chưa? Tấm hình này tôi phải vất vả lắm mới trộm được trong kho hồ sơ của trường cô ấy đấy, tôi cũng không dám chụp lén cô ấy tấm nào. La Anh Hào cười trộm.- Rồi, tôi thấy rồi. Cô ấy học trường nào?- À, là trường Trung học Nam Thành ở thành phố A. Lần trước thi thử cô ấy còn đứng đầu cả khóa, áp đảo người thứ hai tuyệt đối. - Ồ!Tưởng Tử Lương xem phần dưới tư liệu một chút, chất vấn:- Vì sao không có tư liệu trước khi đến trung học Thành Nam học? - Trước khi vào học ở trung học Thành Nam cô ấy vẫn ở trên núi tu luyện cùng với ông tổ của anh, lúc cấp dưới của tôi đến Dương thôn thu thập tư liệu, người trong thôn đền nói lúc cô năm tuổi hình như gặp phải chuyện ngoài ý muốn dẫn đến gân cốt đứt đoạn, toàn thân tê liệt. Vì vậy đạo trưởng mới đưa cô ấy lên núi để trị liệu.La Anh Hào trả lời.Gặp chuyện ngoài ý muốn?Rốt cuộc là gặp chuyện ngoài ý muốn gì mà lại làm một đứa nhỏ đứt đoạn gân cốt, tê liệt toàn thân chứ?Bị thương nặng đến vậy sao?Nghĩ đến năm ấy, một tên thần kinh thô như Tưởng Tử Lương lại cảm thấy đau lòng, giống như bị một sợi dây nhỏ nhẹ kéo. - Thiếu soái, sư phụ của anh bây giờ còn nổi danh khắp thành phố A là một nữ thầy tướng, rất nổi tiếng, hơn nữa một quẻ bói còn đáng giá nghìn vàng.La Anh Hào vừa nhìn Dương Tử Mi vừa kích động nói với Tưởng Tử Lương:- Tôi còn hỏi giúp anh một việc, cô ấy có nuôi một con hồ lý rất có linh tính. Con hồ ly đó ăn cơm thì đòi đũa, ăn canh thì dùng muỗng nhỏ, biểu cảm thì giống người, đôi mắt trắng hiểu tiếng người, đúng là yêu nghiệt. Vả lại cô ấy còn nuôi một con quỷ làm thú cưng, từ trên xuống dưới toàn là chuyện thần bí như như vậy, thiếu soái, tốt nhất anh đến xem cô ấy thử đi, ha ha. Anh ta xúi Tưởng Tử Lương đến gặp Dương Tử Mi là vì anh ta chờ mong khoảnh khắc Tưởng Tử Lương cung kính cúi đầu gọi Dương Tử Mi một tiếng sư phụ, nhất định là vô cùng hay ho.- Được.Tưởng Tử Lương thản nhiên lên tiếng, lật xem tư liệu về Dương Tử Mi xong thì nhìn lại ảnh chụp của Dương Tử Mi lần nữa, ánh mắt dừng ở nụ cười hờ hững trên khóe môi của cô. Nụ cười như vậy có lẽ do vô số tang thương lắng đọng tạo thành.Cô ấy cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù có từng trải qua chuyện ngoài ý muốn cùng không nên cười như vậy.Còn nữa, sâu trong ánh mắt của cô ấy là thản nhiên, đau lòng và xót xa, mang vẻ từ bi thương xót giống như Bồ Tát trong chùa. Anh nhìn mà trái tim hơi run lên, ngón tay vì luyện võ lâu năm mà hơi thô ráp cách một màn hính máy tính nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt, khóe môi của cô.- Sư phụ...Anh cúi đầu kêu một tiếng, không hề cảm thấy khó nói chút nào, thậm chí còn mang theo một thứ tình cảm mà nỉ non. Dương Tử Mi đang ngồi xích đu cùng với Tuyết Hồ bỗng nhiên lớn tiếng hắt xì một cái.Cô nghi hoặc nhìn trời, không lạnh mà, vì sao mình lại hắt xì chứ?
Thiếu soái Tưởng, về cơ bản tôi đã thu thập xong tư liệu về sư phụ của anh rồi, anh mở mail ra đi.
La Anh Hào vừa hăng hái nhấn chuột mở tư liệu về Dương Tử Mi ra, vừa lại gọi điện thông báo cho Tưởng Tử Lương.
- Được, cậu vất vả ròi.
Tưởng Tử Lương mau chóng mở máy tính ra, ngay đầu hòm thư chính là thư của La Anh Hào, anh ta lập tức mở ra.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là một tấm ảnh.
Trong ảnh là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi mặc đồng phục xanh trắng của trưởng trung học Nam Thành, khuôn mặt thanh lệ, làn da trắng nõn, nụ cười nhẹ nhàng. Giữa hai hàng lông mày cô có một chấm đỏ, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao, khí chất bức người.
Người này... chính là sư phụ của mình?
Anh ta nhìn cô gái trong ảnh đầy kinh ngạc.
- Hê hê, thiếu soái Tưởng của tôi ơi, có thấy tấm hình đó chưa? Tấm hình này tôi phải vất vả lắm mới trộm được trong kho hồ sơ của trường cô ấy đấy, tôi cũng không dám chụp lén cô ấy tấm nào.
La Anh Hào cười trộm.
- Rồi, tôi thấy rồi. Cô ấy học trường nào?
- À, là trường Trung học Nam Thành ở thành phố A. Lần trước thi thử cô ấy còn đứng đầu cả khóa, áp đảo người thứ hai tuyệt đối.
- Ồ!
Tưởng Tử Lương xem phần dưới tư liệu một chút, chất vấn:
- Vì sao không có tư liệu trước khi đến trung học Thành Nam học?
- Trước khi vào học ở trung học Thành Nam cô ấy vẫn ở trên núi tu luyện cùng với ông tổ của anh, lúc cấp dưới của tôi đến Dương thôn thu thập tư liệu, người trong thôn đền nói lúc cô năm tuổi hình như gặp phải chuyện ngoài ý muốn dẫn đến gân cốt đứt đoạn, toàn thân tê liệt. Vì vậy đạo trưởng mới đưa cô ấy lên núi để trị liệu.
La Anh Hào trả lời.
Gặp chuyện ngoài ý muốn?
Rốt cuộc là gặp chuyện ngoài ý muốn gì mà lại làm một đứa nhỏ đứt đoạn gân cốt, tê liệt toàn thân chứ?
Bị thương nặng đến vậy sao?
Nghĩ đến năm ấy, một tên thần kinh thô như Tưởng Tử Lương lại cảm thấy đau lòng, giống như bị một sợi dây nhỏ nhẹ kéo.
- Thiếu soái, sư phụ của anh bây giờ còn nổi danh khắp thành phố A là một nữ thầy tướng, rất nổi tiếng, hơn nữa một quẻ bói còn đáng giá nghìn vàng.
La Anh Hào vừa nhìn Dương Tử Mi vừa kích động nói với Tưởng Tử Lương:
- Tôi còn hỏi giúp anh một việc, cô ấy có nuôi một con hồ lý rất có linh tính. Con hồ ly đó ăn cơm thì đòi đũa, ăn canh thì dùng muỗng nhỏ, biểu cảm thì giống người, đôi mắt trắng hiểu tiếng người, đúng là yêu nghiệt. Vả lại cô ấy còn nuôi một con quỷ làm thú cưng, từ trên xuống dưới toàn là chuyện thần bí như như vậy, thiếu soái, tốt nhất anh đến xem cô ấy thử đi, ha ha.
Anh ta xúi Tưởng Tử Lương đến gặp Dương Tử Mi là vì anh ta chờ mong khoảnh khắc Tưởng Tử Lương cung kính cúi đầu gọi Dương Tử Mi một tiếng sư phụ, nhất định là vô cùng hay ho.
- Được.
Tưởng Tử Lương thản nhiên lên tiếng, lật xem tư liệu về Dương Tử Mi xong thì nhìn lại ảnh chụp của Dương Tử Mi lần nữa, ánh mắt dừng ở nụ cười hờ hững trên khóe môi của cô.
Nụ cười như vậy có lẽ do vô số tang thương lắng đọng tạo thành.
Cô ấy cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù có từng trải qua chuyện ngoài ý muốn cùng không nên cười như vậy.
Còn nữa, sâu trong ánh mắt của cô ấy là thản nhiên, đau lòng và xót xa, mang vẻ từ bi thương xót giống như Bồ Tát trong chùa.
Anh nhìn mà trái tim hơi run lên, ngón tay vì luyện võ lâu năm mà hơi thô ráp cách một màn hính máy tính nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt, khóe môi của cô.
- Sư phụ...
Anh cúi đầu kêu một tiếng, không hề cảm thấy khó nói chút nào, thậm chí còn mang theo một thứ tình cảm mà nỉ non.
Dương Tử Mi đang ngồi xích đu cùng với Tuyết Hồ bỗng nhiên lớn tiếng hắt xì một cái.
Cô nghi hoặc nhìn trời, không lạnh mà, vì sao mình lại hắt xì chứ?
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Thiếu soái Tưởng, về cơ bản tôi đã thu thập xong tư liệu về sư phụ của anh rồi, anh mở mail ra đi.La Anh Hào vừa hăng hái nhấn chuột mở tư liệu về Dương Tử Mi ra, vừa lại gọi điện thông báo cho Tưởng Tử Lương.- Được, cậu vất vả ròi. Tưởng Tử Lương mau chóng mở máy tính ra, ngay đầu hòm thư chính là thư của La Anh Hào, anh ta lập tức mở ra.Thứ đập vào mắt đầu tiên là một tấm ảnh.Trong ảnh là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi mặc đồng phục xanh trắng của trưởng trung học Nam Thành, khuôn mặt thanh lệ, làn da trắng nõn, nụ cười nhẹ nhàng. Giữa hai hàng lông mày cô có một chấm đỏ, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao, khí chất bức người. Người này... chính là sư phụ của mình?Anh ta nhìn cô gái trong ảnh đầy kinh ngạc.- Hê hê, thiếu soái Tưởng của tôi ơi, có thấy tấm hình đó chưa? Tấm hình này tôi phải vất vả lắm mới trộm được trong kho hồ sơ của trường cô ấy đấy, tôi cũng không dám chụp lén cô ấy tấm nào. La Anh Hào cười trộm.- Rồi, tôi thấy rồi. Cô ấy học trường nào?- À, là trường Trung học Nam Thành ở thành phố A. Lần trước thi thử cô ấy còn đứng đầu cả khóa, áp đảo người thứ hai tuyệt đối. - Ồ!Tưởng Tử Lương xem phần dưới tư liệu một chút, chất vấn:- Vì sao không có tư liệu trước khi đến trung học Thành Nam học? - Trước khi vào học ở trung học Thành Nam cô ấy vẫn ở trên núi tu luyện cùng với ông tổ của anh, lúc cấp dưới của tôi đến Dương thôn thu thập tư liệu, người trong thôn đền nói lúc cô năm tuổi hình như gặp phải chuyện ngoài ý muốn dẫn đến gân cốt đứt đoạn, toàn thân tê liệt. Vì vậy đạo trưởng mới đưa cô ấy lên núi để trị liệu.La Anh Hào trả lời.Gặp chuyện ngoài ý muốn?Rốt cuộc là gặp chuyện ngoài ý muốn gì mà lại làm một đứa nhỏ đứt đoạn gân cốt, tê liệt toàn thân chứ?Bị thương nặng đến vậy sao?Nghĩ đến năm ấy, một tên thần kinh thô như Tưởng Tử Lương lại cảm thấy đau lòng, giống như bị một sợi dây nhỏ nhẹ kéo. - Thiếu soái, sư phụ của anh bây giờ còn nổi danh khắp thành phố A là một nữ thầy tướng, rất nổi tiếng, hơn nữa một quẻ bói còn đáng giá nghìn vàng.La Anh Hào vừa nhìn Dương Tử Mi vừa kích động nói với Tưởng Tử Lương:- Tôi còn hỏi giúp anh một việc, cô ấy có nuôi một con hồ lý rất có linh tính. Con hồ ly đó ăn cơm thì đòi đũa, ăn canh thì dùng muỗng nhỏ, biểu cảm thì giống người, đôi mắt trắng hiểu tiếng người, đúng là yêu nghiệt. Vả lại cô ấy còn nuôi một con quỷ làm thú cưng, từ trên xuống dưới toàn là chuyện thần bí như như vậy, thiếu soái, tốt nhất anh đến xem cô ấy thử đi, ha ha. Anh ta xúi Tưởng Tử Lương đến gặp Dương Tử Mi là vì anh ta chờ mong khoảnh khắc Tưởng Tử Lương cung kính cúi đầu gọi Dương Tử Mi một tiếng sư phụ, nhất định là vô cùng hay ho.- Được.Tưởng Tử Lương thản nhiên lên tiếng, lật xem tư liệu về Dương Tử Mi xong thì nhìn lại ảnh chụp của Dương Tử Mi lần nữa, ánh mắt dừng ở nụ cười hờ hững trên khóe môi của cô. Nụ cười như vậy có lẽ do vô số tang thương lắng đọng tạo thành.Cô ấy cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù có từng trải qua chuyện ngoài ý muốn cùng không nên cười như vậy.Còn nữa, sâu trong ánh mắt của cô ấy là thản nhiên, đau lòng và xót xa, mang vẻ từ bi thương xót giống như Bồ Tát trong chùa. Anh nhìn mà trái tim hơi run lên, ngón tay vì luyện võ lâu năm mà hơi thô ráp cách một màn hính máy tính nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt, khóe môi của cô.- Sư phụ...Anh cúi đầu kêu một tiếng, không hề cảm thấy khó nói chút nào, thậm chí còn mang theo một thứ tình cảm mà nỉ non. Dương Tử Mi đang ngồi xích đu cùng với Tuyết Hồ bỗng nhiên lớn tiếng hắt xì một cái.Cô nghi hoặc nhìn trời, không lạnh mà, vì sao mình lại hắt xì chứ?