- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 452: Thất tinh kiếm trận (1)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Ngọc Thanh, kể lại chuyện lúc nãy mà cô và Long Trục Thiên đã gặp phải cho sư phụ mình nghe.Ngọc Thanh nghe xong thì khẽ kinh ngạc.Ngọc Chân Tử đứng ở một bên lắng nghe, lập tức cảm thấy hứng thú: - Còn có cả chuyện siêu việt thế này cơ à? Cho sư thúc sờ thử xem nào.- Sư thúc, một khi ảo giác xuất hiện, nếu người phát hiện có nguy hiểm thì hãy mở mắt ra ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.Dương Tử Mi lo lắng nói. - Biết rồi mà. Sư thúc con có phải trẻ con đâu.Ngọc Chân Tử sốt ruột trả lời, ngồi sang một bên cứ giục Long Trục Thiên mau mau mở tấm bản đồ da dê ra.Long Trục Thiên mở tấm bản đồ ra... Theo đó, Ngọc Chân Tử cũng nín thở nhắm mắt lại, duỗi tay chầm chậm sờ vào tấm bản đồ, sờ một lúc lâu cũng chẳng có cảm giác gì.- Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nó khinh thường thúc sao? Cứ sờ mãi mà chẳng thấy gì cả.Ngọc Chân Tử ấm ức kêu oai oái. - Sư đệ, có thể là do đệ chưa đủ tĩnh tâm.Ngọc Thanh nói xong liền bỏ phất trần sang một bên:- Để huynh thử xem. Sau đó ông liền nhắm mắt lại, ngón tay sờ tấm da dê một cách tỉ mỉ một lúc, nhưng sau cũng mở mắt ra lắc lắc đầu:- Chẳng có chút cảm giác gì cả.Ngọc Chân Tử bức xúc: - Hai đứa con sờ thì ảo giác liền xuất hiện, nhưng hai người chúng ta sờ lại vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, chán chết đi được.- Có lẽ nó chỉ có tác dụng với những ai liên quan thôi.Long Trục Thiên đứng một bên lên tiếng. - Ừ.Dương Tử Mi cũng cho là như vậy, cô nhìn sư phụ nói:- Đúng rồi sư phụ, trước kia người đã từng đến khu vực trung tâm của hầm mộ, có nhìn thấy mười bốn cỗ quan tài đó, thế có phải người cũng gặp phải mấy loại kiếm trận hung hiểm kia không? - Ừ đúng.Ngọc Thanh gật đầu:- Đó là Thất Tinh Kiếm Trận, lúc đấy cũng may sư phụ biết cách phá giải, nên cũng không sao cả. Nếu ta mà không hiểu cách phá thì dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào, thân thể linh hoạt đến cỡ nào cũng sẽ phải chôn thân trong trận pháp ấy. - Sư phụ, Thất Tinh Kiếm Trận là gì vậy?Dương Tử Mi hỏi ông, trong lòng lại càng cảm thấy bản thân mình thật nông cạn.
Dương Tử Mi kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Ngọc Thanh, kể lại chuyện lúc nãy mà cô và Long Trục Thiên đã gặp phải cho sư phụ mình nghe.
Ngọc Thanh nghe xong thì khẽ kinh ngạc.
Ngọc Chân Tử đứng ở một bên lắng nghe, lập tức cảm thấy hứng thú:
- Còn có cả chuyện siêu việt thế này cơ à? Cho sư thúc sờ thử xem nào.
- Sư thúc, một khi ảo giác xuất hiện, nếu người phát hiện có nguy hiểm thì hãy mở mắt ra ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Dương Tử Mi lo lắng nói.
- Biết rồi mà. Sư thúc con có phải trẻ con đâu.
Ngọc Chân Tử sốt ruột trả lời, ngồi sang một bên cứ giục Long Trục Thiên mau mau mở tấm bản đồ da dê ra.
Long Trục Thiên mở tấm bản đồ ra...
Theo đó, Ngọc Chân Tử cũng nín thở nhắm mắt lại, duỗi tay chầm chậm sờ vào tấm bản đồ, sờ một lúc lâu cũng chẳng có cảm giác gì.
- Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nó khinh thường thúc sao? Cứ sờ mãi mà chẳng thấy gì cả.
Ngọc Chân Tử ấm ức kêu oai oái.
- Sư đệ, có thể là do đệ chưa đủ tĩnh tâm.
Ngọc Thanh nói xong liền bỏ phất trần sang một bên:
- Để huynh thử xem.
Sau đó ông liền nhắm mắt lại, ngón tay sờ tấm da dê một cách tỉ mỉ một lúc, nhưng sau cũng mở mắt ra lắc lắc đầu:
- Chẳng có chút cảm giác gì cả.
Ngọc Chân Tử bức xúc:
- Hai đứa con sờ thì ảo giác liền xuất hiện, nhưng hai người chúng ta sờ lại vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, chán chết đi được.
- Có lẽ nó chỉ có tác dụng với những ai liên quan thôi.
Long Trục Thiên đứng một bên lên tiếng.
- Ừ.
Dương Tử Mi cũng cho là như vậy, cô nhìn sư phụ nói:
- Đúng rồi sư phụ, trước kia người đã từng đến khu vực trung tâm của hầm mộ, có nhìn thấy mười bốn cỗ quan tài đó, thế có phải người cũng gặp phải mấy loại kiếm trận hung hiểm kia không?
- Ừ đúng.
Ngọc Thanh gật đầu:
- Đó là Thất Tinh Kiếm Trận, lúc đấy cũng may sư phụ biết cách phá giải, nên cũng không sao cả. Nếu ta mà không hiểu cách phá thì dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào, thân thể linh hoạt đến cỡ nào cũng sẽ phải chôn thân trong trận pháp ấy.
- Sư phụ, Thất Tinh Kiếm Trận là gì vậy?
Dương Tử Mi hỏi ông, trong lòng lại càng cảm thấy bản thân mình thật nông cạn.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Ngọc Thanh, kể lại chuyện lúc nãy mà cô và Long Trục Thiên đã gặp phải cho sư phụ mình nghe.Ngọc Thanh nghe xong thì khẽ kinh ngạc.Ngọc Chân Tử đứng ở một bên lắng nghe, lập tức cảm thấy hứng thú: - Còn có cả chuyện siêu việt thế này cơ à? Cho sư thúc sờ thử xem nào.- Sư thúc, một khi ảo giác xuất hiện, nếu người phát hiện có nguy hiểm thì hãy mở mắt ra ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.Dương Tử Mi lo lắng nói. - Biết rồi mà. Sư thúc con có phải trẻ con đâu.Ngọc Chân Tử sốt ruột trả lời, ngồi sang một bên cứ giục Long Trục Thiên mau mau mở tấm bản đồ da dê ra.Long Trục Thiên mở tấm bản đồ ra... Theo đó, Ngọc Chân Tử cũng nín thở nhắm mắt lại, duỗi tay chầm chậm sờ vào tấm bản đồ, sờ một lúc lâu cũng chẳng có cảm giác gì.- Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nó khinh thường thúc sao? Cứ sờ mãi mà chẳng thấy gì cả.Ngọc Chân Tử ấm ức kêu oai oái. - Sư đệ, có thể là do đệ chưa đủ tĩnh tâm.Ngọc Thanh nói xong liền bỏ phất trần sang một bên:- Để huynh thử xem. Sau đó ông liền nhắm mắt lại, ngón tay sờ tấm da dê một cách tỉ mỉ một lúc, nhưng sau cũng mở mắt ra lắc lắc đầu:- Chẳng có chút cảm giác gì cả.Ngọc Chân Tử bức xúc: - Hai đứa con sờ thì ảo giác liền xuất hiện, nhưng hai người chúng ta sờ lại vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, chán chết đi được.- Có lẽ nó chỉ có tác dụng với những ai liên quan thôi.Long Trục Thiên đứng một bên lên tiếng. - Ừ.Dương Tử Mi cũng cho là như vậy, cô nhìn sư phụ nói:- Đúng rồi sư phụ, trước kia người đã từng đến khu vực trung tâm của hầm mộ, có nhìn thấy mười bốn cỗ quan tài đó, thế có phải người cũng gặp phải mấy loại kiếm trận hung hiểm kia không? - Ừ đúng.Ngọc Thanh gật đầu:- Đó là Thất Tinh Kiếm Trận, lúc đấy cũng may sư phụ biết cách phá giải, nên cũng không sao cả. Nếu ta mà không hiểu cách phá thì dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào, thân thể linh hoạt đến cỡ nào cũng sẽ phải chôn thân trong trận pháp ấy. - Sư phụ, Thất Tinh Kiếm Trận là gì vậy?Dương Tử Mi hỏi ông, trong lòng lại càng cảm thấy bản thân mình thật nông cạn.