Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 465: Sát thủ theo dõi

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi ôm lấy Tuyết Hồ chờ ở cửa.Sáu giờ, xe của Tống Huyền không sai một phút đi đến trước mặt cô, dường như căn đúng giờ để tới.Tống Huyền xuống xe. Hôm nay anh vẫn mặc trang phục đời Đường màu xanh mà anh yêu thích, thoạt nhìn rất nho nhã lịch thiệp.Thấy trang phục lộng lẫy của Dương Tử Mi, anh nheo mắt tán thưởng:- Tiểu Mi hôm nay thật xinh đẹp. - Cám ơn thầy Tống, thầy cũng rất phong độ! Dương Tử Mi cười nói.Hai người nhìn nhau cười, đáy mắt long lanh rực rỡ.Cửa kính bên ghế phụ từ từ hạ xuống, Lâm Thanh Mai thò đầu ra, cười với Dương Tử Mi: - Tiểu Mi, mau lên xe đi.- Vâng, chị Thanh Mai.Dương Tử Mi cười, cúi người ngồi vào ghế sau. Lâm Thanh Mai búi một búi tóc lịch sự tao nhã, mặc sườn xám màu xanh cùng màu với Tống Huyền, bụng bầu hơi nhô lên, ý cười điềm tĩnh nhàn nhạt.- Tống Huyền, em ngồi sau với Tiểu Mi.Lâm Thanh Mai nói với Tống Huyền. Tống Huyền mở của cho cô, khom người tháo dây an toàn.Lâm Thanh Mai xuống xe, ngồi vào ghế sau với Dương Tử Mi.Dương Tử Mi dựa sát vào cô, thuận tiện cầm cổ tay kiểm tra mạch cho cô. Nhịp đập bình thường ổn định, cho thấy em bé trong bụng phát triển bình thường, thân thể mẹ cũng rất tốt.- Sao rồi?Lâm Thanh Mai khẩn trương hỏi. - Đều rất tốt.Dương Tử Mi nhìn bụng cô đang lớn dần, cô cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé phát triển bên trong kia, thật là thần kì.Nhớ tới lần đỡ đẻ ở thôn Nhạc gia, khi đứa bé rời khỏi thân thể người mẹ, cô ôm lấy đứa bé vừa lọt lòng, khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, cô kích động như chính mình sinh đứa bé đó vậy. Nghe cô nói rất tốt, Lâm Thanh Mai cũng yên lòng, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu trìu mến yêu thương của người làm mẹ.Niềm vui sướng này rất ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời chiếu vào tim cô.Tống Huyền quay đầu nhìn Lâm Thanh Mai, đáy mắt đầy ắp yêu thương. Lâm Thanh Mai cũng nâng mắt nhìn anh ta cười nói:- Lái xe đi.- Ừ. Tống Huyền gật gật đầu:- Ngồi vững nhé.- Được rồi. Lâm Thanh Mai khoác tay Dương Tử Mi nói:- Có Tiểu Mi bên cạnh, em không sợ gì hết.Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi cười cười, sau đó khởi động chân ga, chuyên tâm lái xe. Nhìn sự ăn ý giữa vợ chồng Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, tâm tình Dương Tử Mi cũng vô cùng vui vẻ, cao hứng vì hai người này.Mỗi người đều có số mệnh tình yêu hôn nhân của mình.Mình đối với Tống Huyền, cũng chỉ là người thoáng qua mà thôi. Về sau, cô chỉ thuần túy là học trò của anh, không cần gánh vác gánh nặng tâm lý.Chiếc xe chạy vèo vèo trên đường cao tốc đi đến thành phố B.- Tiểu nha đầu, có người đang theo dõi. Tuyết Hồ được Dương Tử Mi ôm lên tiếng.- Hả?Trực giác nhạy cảm khiến cô cảm nhận được một luồng sát ý. Cô quay đầu, chỉ thấy hai chiếc xe tải màu đen, bên trong có họng súng đang thò ra.Cô hơi cau mày, con ngươi chìm xuống.- Thầy Tống, dừng xe, cho em xuống xe. Dương Tử Mi lo lắng sẽ ảnh hưởng tới Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, vội vàng kêu lên.- Tiểu Mi, làm sao vậy?Tống Huyền nghi hoặc hỏi. - Hồ ly của em muốn xuống đi vệ sinh.Dương Tử Mi lo lắng sẽ dọa đến Lâm Thanh Mai, không muốn nói ra tình hình thực tế, chỉ lấy Tuyết Hồ làm cớ.Tống Huyền vừa nghe, vội vàng rẽ rồi ngừng lại ở ven đường. Dương Tử Mi nhanh chóng xuống xe, nói với Tống Huyền:- Thầy Tống, thầy lái xe đi trước đi, đừng dừng lại.- Vì sao vậy? Tống Huyền khó hiểu hỏi.Dương Tử Mi chỉ vào hai chiếc xe tải phía sau, ngón tay tả hình súng, ý ám chỉ có sát thủ theo dõi.

Dương Tử Mi ôm lấy Tuyết Hồ chờ ở cửa.

Sáu giờ, xe của Tống Huyền không sai một phút đi đến trước mặt cô, dường như căn đúng giờ để tới.

Tống Huyền xuống xe. 

Hôm nay anh vẫn mặc trang phục đời Đường màu xanh mà anh yêu thích, thoạt nhìn rất nho nhã lịch thiệp.

Thấy trang phục lộng lẫy của Dương Tử Mi, anh nheo mắt tán thưởng:

- Tiểu Mi hôm nay thật xinh đẹp. 

- Cám ơn thầy Tống, thầy cũng rất phong độ! Dương Tử Mi cười nói.

Hai người nhìn nhau cười, đáy mắt long lanh rực rỡ.

Cửa kính bên ghế phụ từ từ hạ xuống, Lâm Thanh Mai thò đầu ra, cười với Dương Tử Mi: 

- Tiểu Mi, mau lên xe đi.

- Vâng, chị Thanh Mai.

Dương Tử Mi cười, cúi người ngồi vào ghế sau. 

Lâm Thanh Mai búi một búi tóc lịch sự tao nhã, mặc sườn xám màu xanh cùng màu với Tống Huyền, bụng bầu hơi nhô lên, ý cười điềm tĩnh nhàn nhạt.

- Tống Huyền, em ngồi sau với Tiểu Mi.

Lâm Thanh Mai nói với Tống Huyền. 

Tống Huyền mở của cho cô, khom người tháo dây an toàn.

Lâm Thanh Mai xuống xe, ngồi vào ghế sau với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi dựa sát vào cô, thuận tiện cầm cổ tay kiểm tra mạch cho cô. 

Nhịp đập bình thường ổn định, cho thấy em bé trong bụng phát triển bình thường, thân thể mẹ cũng rất tốt.

- Sao rồi?

Lâm Thanh Mai khẩn trương hỏi. 

- Đều rất tốt.

Dương Tử Mi nhìn bụng cô đang lớn dần, cô cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé phát triển bên trong kia, thật là thần kì.

Nhớ tới lần đỡ đẻ ở thôn Nhạc gia, khi đứa bé rời khỏi thân thể người mẹ, cô ôm lấy đứa bé vừa lọt lòng, khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, cô kích động như chính mình sinh đứa bé đó vậy. 

Nghe cô nói rất tốt, Lâm Thanh Mai cũng yên lòng, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu trìu mến yêu thương của người làm mẹ.

Niềm vui sướng này rất ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời chiếu vào tim cô.

Tống Huyền quay đầu nhìn Lâm Thanh Mai, đáy mắt đầy ắp yêu thương. 

Lâm Thanh Mai cũng nâng mắt nhìn anh ta cười nói:

- Lái xe đi.

- Ừ. 

Tống Huyền gật gật đầu:

- Ngồi vững nhé.

- Được rồi. 

Lâm Thanh Mai khoác tay Dương Tử Mi nói:

- Có Tiểu Mi bên cạnh, em không sợ gì hết.

Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi cười cười, sau đó khởi động chân ga, chuyên tâm lái xe. 

Nhìn sự ăn ý giữa vợ chồng Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, tâm tình Dương Tử Mi cũng vô cùng vui vẻ, cao hứng vì hai người này.

Mỗi người đều có số mệnh tình yêu hôn nhân của mình.

Mình đối với Tống Huyền, cũng chỉ là người thoáng qua mà thôi. 

Về sau, cô chỉ thuần túy là học trò của anh, không cần gánh vác gánh nặng tâm lý.

Chiếc xe chạy vèo vèo trên đường cao tốc đi đến thành phố B.

- Tiểu nha đầu, có người đang theo dõi. 

Tuyết Hồ được Dương Tử Mi ôm lên tiếng.

- Hả?

Trực giác nhạy cảm khiến cô cảm nhận được một luồng sát ý. 

Cô quay đầu, chỉ thấy hai chiếc xe tải màu đen, bên trong có họng súng đang thò ra.

Cô hơi cau mày, con ngươi chìm xuống.

- Thầy Tống, dừng xe, cho em xuống xe. 

Dương Tử Mi lo lắng sẽ ảnh hưởng tới Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, vội vàng kêu lên.

- Tiểu Mi, làm sao vậy?

Tống Huyền nghi hoặc hỏi. 

- Hồ ly của em muốn xuống đi vệ sinh.

Dương Tử Mi lo lắng sẽ dọa đến Lâm Thanh Mai, không muốn nói ra tình hình thực tế, chỉ lấy Tuyết Hồ làm cớ.

Tống Huyền vừa nghe, vội vàng rẽ rồi ngừng lại ở ven đường. 

Dương Tử Mi nhanh chóng xuống xe, nói với Tống Huyền:

- Thầy Tống, thầy lái xe đi trước đi, đừng dừng lại.

- Vì sao vậy? 

Tống Huyền khó hiểu hỏi.

Dương Tử Mi chỉ vào hai chiếc xe tải phía sau, ngón tay tả hình súng, ý ám chỉ có sát thủ theo dõi.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi ôm lấy Tuyết Hồ chờ ở cửa.Sáu giờ, xe của Tống Huyền không sai một phút đi đến trước mặt cô, dường như căn đúng giờ để tới.Tống Huyền xuống xe. Hôm nay anh vẫn mặc trang phục đời Đường màu xanh mà anh yêu thích, thoạt nhìn rất nho nhã lịch thiệp.Thấy trang phục lộng lẫy của Dương Tử Mi, anh nheo mắt tán thưởng:- Tiểu Mi hôm nay thật xinh đẹp. - Cám ơn thầy Tống, thầy cũng rất phong độ! Dương Tử Mi cười nói.Hai người nhìn nhau cười, đáy mắt long lanh rực rỡ.Cửa kính bên ghế phụ từ từ hạ xuống, Lâm Thanh Mai thò đầu ra, cười với Dương Tử Mi: - Tiểu Mi, mau lên xe đi.- Vâng, chị Thanh Mai.Dương Tử Mi cười, cúi người ngồi vào ghế sau. Lâm Thanh Mai búi một búi tóc lịch sự tao nhã, mặc sườn xám màu xanh cùng màu với Tống Huyền, bụng bầu hơi nhô lên, ý cười điềm tĩnh nhàn nhạt.- Tống Huyền, em ngồi sau với Tiểu Mi.Lâm Thanh Mai nói với Tống Huyền. Tống Huyền mở của cho cô, khom người tháo dây an toàn.Lâm Thanh Mai xuống xe, ngồi vào ghế sau với Dương Tử Mi.Dương Tử Mi dựa sát vào cô, thuận tiện cầm cổ tay kiểm tra mạch cho cô. Nhịp đập bình thường ổn định, cho thấy em bé trong bụng phát triển bình thường, thân thể mẹ cũng rất tốt.- Sao rồi?Lâm Thanh Mai khẩn trương hỏi. - Đều rất tốt.Dương Tử Mi nhìn bụng cô đang lớn dần, cô cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé phát triển bên trong kia, thật là thần kì.Nhớ tới lần đỡ đẻ ở thôn Nhạc gia, khi đứa bé rời khỏi thân thể người mẹ, cô ôm lấy đứa bé vừa lọt lòng, khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, cô kích động như chính mình sinh đứa bé đó vậy. Nghe cô nói rất tốt, Lâm Thanh Mai cũng yên lòng, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu trìu mến yêu thương của người làm mẹ.Niềm vui sướng này rất ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời chiếu vào tim cô.Tống Huyền quay đầu nhìn Lâm Thanh Mai, đáy mắt đầy ắp yêu thương. Lâm Thanh Mai cũng nâng mắt nhìn anh ta cười nói:- Lái xe đi.- Ừ. Tống Huyền gật gật đầu:- Ngồi vững nhé.- Được rồi. Lâm Thanh Mai khoác tay Dương Tử Mi nói:- Có Tiểu Mi bên cạnh, em không sợ gì hết.Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi cười cười, sau đó khởi động chân ga, chuyên tâm lái xe. Nhìn sự ăn ý giữa vợ chồng Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, tâm tình Dương Tử Mi cũng vô cùng vui vẻ, cao hứng vì hai người này.Mỗi người đều có số mệnh tình yêu hôn nhân của mình.Mình đối với Tống Huyền, cũng chỉ là người thoáng qua mà thôi. Về sau, cô chỉ thuần túy là học trò của anh, không cần gánh vác gánh nặng tâm lý.Chiếc xe chạy vèo vèo trên đường cao tốc đi đến thành phố B.- Tiểu nha đầu, có người đang theo dõi. Tuyết Hồ được Dương Tử Mi ôm lên tiếng.- Hả?Trực giác nhạy cảm khiến cô cảm nhận được một luồng sát ý. Cô quay đầu, chỉ thấy hai chiếc xe tải màu đen, bên trong có họng súng đang thò ra.Cô hơi cau mày, con ngươi chìm xuống.- Thầy Tống, dừng xe, cho em xuống xe. Dương Tử Mi lo lắng sẽ ảnh hưởng tới Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, vội vàng kêu lên.- Tiểu Mi, làm sao vậy?Tống Huyền nghi hoặc hỏi. - Hồ ly của em muốn xuống đi vệ sinh.Dương Tử Mi lo lắng sẽ dọa đến Lâm Thanh Mai, không muốn nói ra tình hình thực tế, chỉ lấy Tuyết Hồ làm cớ.Tống Huyền vừa nghe, vội vàng rẽ rồi ngừng lại ở ven đường. Dương Tử Mi nhanh chóng xuống xe, nói với Tống Huyền:- Thầy Tống, thầy lái xe đi trước đi, đừng dừng lại.- Vì sao vậy? Tống Huyền khó hiểu hỏi.Dương Tử Mi chỉ vào hai chiếc xe tải phía sau, ngón tay tả hình súng, ý ám chỉ có sát thủ theo dõi.

Chương 465: Sát thủ theo dõi