- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 479: Giá trên trời
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Chín trăm vạn!- Một nghìn vạn!...- Ba nghìn vạn!Hoắc Văn Hoa kêu lên.Nghe thấy mấy chữ này, không ít người bị đau tim. Ba nghìn vạn đó nha!Hơn nữa còn chưa biết viên Thiên Châu kia có phải là đồ thật hay không.Có không vài người muốn ra giá nhưng nay đã im lặng hết. - Ba nghìn một trăm vạn!Một giọng nữ vang lên, là Lý Mai!Bà ta nghe chuyên gia đấu giá nói về những công hiệu thần kỳ của viên Cửu Nhãn Thiên Châu kia, hơn nữa Hoắc Văn Hoa cũng đã tham gia đấu giá, bởi vậy bà ta đang chờ đợi. Khi thấy những người khác đã im lặng, bà ta bắt đầu đấu giá với Hoắc Văn Hoa.Đấu giá với Hoắc Văn Hoa có thể chứng minh tài lực của bà ta, điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta.- Em cũng muốn có viên Thiên Châu kia. Lam Lạc làm nũng với phú thương đang đặt tay lên đùi mình.Ban đầu ả vốn xem thường viên Thiên Châu chả có gì đặc sắc kia, cảm thấy nó còn không bằng một viên kim cương, ả không có hứng thú với nó, nhưng vừa nghe thấy giá trị của nó lên tới ba nghìn một trăm vạn thì hai mắt ả bắt đầu tỏa sáng.Không cần thứ tốt nhất, chỉ cần thứ đắt tiền nhất. Ai ngờ phú thương kia lại lắc đầu.- Giá cạnh trạnh quá cao, không đáng. Chờ sau khi kết thúc, anh sẽ mua cho em một viên kim cương lớn.- Không, em không muốn! Lam Lạc đẩy tay ông ta ra.- Trừ khi anh mua viên đá đó cho em, không thì đừng tới gần em!Phú thương kia nhìn ả từ trên xuống dưới rồi rút tay về, cười nói: - Cô không đáng giá cao như vậy!- Ông... Nói vậy là có ý gì?Lam Lạc tức giận hét lên, điều này làm phiền đến những người đang ngồi xung quanh, ai cũng nhìn ả như nhìn một con quái vật. - Chả có ý gì cả, cái giá của cô cao lắm cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi.Phú thương chẳng chút nể mặt nói:- Tôi là thương nhân, sao có thể làm ra chuyện lỗ vốn như vậy. - Ông... Ông...Lam Lạc mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, ả nâng bàn tay lên đánh về phía phú thương.Má phú thương bị đánh trúng, ông ta tức giận đứng dậy, đưa tay tát Lam Lạc một cái. Lam Lạc mắng chửi ông ta giống như một mụ đàn bà chanh chua, không còn bộ dáng ngọc nữ ngày thường nữa.Bảo vệ đi vào, mời hai người họ ra ngoài...Mọi người lắc đầu, ở nơi tao nhã như này mà lại xảy ra chuyện như thế, quả thật là không có văn hóa. La Anh Kình rụt rụt cổ, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đá con đàn bà kia, nếu không người mất mặt bây giờ đã là anh ta rồi.Mang theo người phụ nữ không thích hợp cũng giống như phụ nữ mang trang sức không thích hợp vậy, rất là mất phẩm chất.Anh ta lại nhìn về phía Dương Tử Mi. Anh ta phát hiện cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào viên Thiên Châu, không để ý gì đến chuyện vừa xảy ra, trên mặt cũng không có một chút hả hê nào.Tống Huyền và Lâm Thanh Mai cũng thế.Lúc mọi người đang bàn luận về chuyện của Lam Lạc thì hai người kia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tư thái không quan tâm của mình. Có lẽ là, vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.Xem ra sau này mình không thể tùy tiện chọn những con hát ngực to mà óc như trái nho nữa.- Có xảy ra một chút sự cố, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, chúng ta tiếp tục buổi đấu giá thôi... Giọng nói của chuyên gia đấu giá vang lên:- Lúc nãy vị phu nhân kia đã ra giá ba nghìn một trăm vạn, còn ai ra giá nữa không?Cả hội trường đều yên lặng. - Ba nghìn một trăm vạn lần thứ nhất.Chuyên gia đấu giá gõ búa nói.- Ba nghìn một trăm vạn lần thứ hai. - Ba nghìn hai trăm vạn!Hoắc Văn Hoa lại ra giá.- Ba nghìn ba trăm vạn! Lý Mai sốt ruột, tiếp tục ra giá....- Năm nghìn vạn! Hoắc Văn Hoa kêu lên.Mọi người âm thầm hít một hơi.Năm nghìn vạn, quả thật là cái giá trên trời để mua một viên Thiên Châu không biết có thật hay không, rốt cuộc có đáng giá không?
Chín trăm vạn!
- Một nghìn vạn!
...
- Ba nghìn vạn!
Hoắc Văn Hoa kêu lên.
Nghe thấy mấy chữ này, không ít người bị đau tim.
Ba nghìn vạn đó nha!
Hơn nữa còn chưa biết viên Thiên Châu kia có phải là đồ thật hay không.
Có không vài người muốn ra giá nhưng nay đã im lặng hết.
- Ba nghìn một trăm vạn!
Một giọng nữ vang lên, là Lý Mai!
Bà ta nghe chuyên gia đấu giá nói về những công hiệu thần kỳ của viên Cửu Nhãn Thiên Châu kia, hơn nữa Hoắc Văn Hoa cũng đã tham gia đấu giá, bởi vậy bà ta đang chờ đợi.
Khi thấy những người khác đã im lặng, bà ta bắt đầu đấu giá với Hoắc Văn Hoa.
Đấu giá với Hoắc Văn Hoa có thể chứng minh tài lực của bà ta, điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta.
- Em cũng muốn có viên Thiên Châu kia.
Lam Lạc làm nũng với phú thương đang đặt tay lên đùi mình.
Ban đầu ả vốn xem thường viên Thiên Châu chả có gì đặc sắc kia, cảm thấy nó còn không bằng một viên kim cương, ả không có hứng thú với nó, nhưng vừa nghe thấy giá trị của nó lên tới ba nghìn một trăm vạn thì hai mắt ả bắt đầu tỏa sáng.
Không cần thứ tốt nhất, chỉ cần thứ đắt tiền nhất.
Ai ngờ phú thương kia lại lắc đầu.
- Giá cạnh trạnh quá cao, không đáng. Chờ sau khi kết thúc, anh sẽ mua cho em một viên kim cương lớn.
- Không, em không muốn!
Lam Lạc đẩy tay ông ta ra.
- Trừ khi anh mua viên đá đó cho em, không thì đừng tới gần em!
Phú thương kia nhìn ả từ trên xuống dưới rồi rút tay về, cười nói:
- Cô không đáng giá cao như vậy!
- Ông... Nói vậy là có ý gì?
Lam Lạc tức giận hét lên, điều này làm phiền đến những người đang ngồi xung quanh, ai cũng nhìn ả như nhìn một con quái vật.
- Chả có ý gì cả, cái giá của cô cao lắm cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi.
Phú thương chẳng chút nể mặt nói:
- Tôi là thương nhân, sao có thể làm ra chuyện lỗ vốn như vậy.
- Ông... Ông...
Lam Lạc mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, ả nâng bàn tay lên đánh về phía phú thương.
Má phú thương bị đánh trúng, ông ta tức giận đứng dậy, đưa tay tát Lam Lạc một cái.
Lam Lạc mắng chửi ông ta giống như một mụ đàn bà chanh chua, không còn bộ dáng ngọc nữ ngày thường nữa.
Bảo vệ đi vào, mời hai người họ ra ngoài...
Mọi người lắc đầu, ở nơi tao nhã như này mà lại xảy ra chuyện như thế, quả thật là không có văn hóa.
La Anh Kình rụt rụt cổ, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đá con đàn bà kia, nếu không người mất mặt bây giờ đã là anh ta rồi.
Mang theo người phụ nữ không thích hợp cũng giống như phụ nữ mang trang sức không thích hợp vậy, rất là mất phẩm chất.
Anh ta lại nhìn về phía Dương Tử Mi.
Anh ta phát hiện cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào viên Thiên Châu, không để ý gì đến chuyện vừa xảy ra, trên mặt cũng không có một chút hả hê nào.
Tống Huyền và Lâm Thanh Mai cũng thế.
Lúc mọi người đang bàn luận về chuyện của Lam Lạc thì hai người kia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tư thái không quan tâm của mình.
Có lẽ là, vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.
Xem ra sau này mình không thể tùy tiện chọn những con hát ngực to mà óc như trái nho nữa.
- Có xảy ra một chút sự cố, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, chúng ta tiếp tục buổi đấu giá thôi...
Giọng nói của chuyên gia đấu giá vang lên:
- Lúc nãy vị phu nhân kia đã ra giá ba nghìn một trăm vạn, còn ai ra giá nữa không?
Cả hội trường đều yên lặng.
- Ba nghìn một trăm vạn lần thứ nhất.
Chuyên gia đấu giá gõ búa nói.
- Ba nghìn một trăm vạn lần thứ hai.
- Ba nghìn hai trăm vạn!
Hoắc Văn Hoa lại ra giá.
- Ba nghìn ba trăm vạn!
Lý Mai sốt ruột, tiếp tục ra giá.
...
- Năm nghìn vạn!
Hoắc Văn Hoa kêu lên.
Mọi người âm thầm hít một hơi.
Năm nghìn vạn, quả thật là cái giá trên trời để mua một viên Thiên Châu không biết có thật hay không, rốt cuộc có đáng giá không?
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Chín trăm vạn!- Một nghìn vạn!...- Ba nghìn vạn!Hoắc Văn Hoa kêu lên.Nghe thấy mấy chữ này, không ít người bị đau tim. Ba nghìn vạn đó nha!Hơn nữa còn chưa biết viên Thiên Châu kia có phải là đồ thật hay không.Có không vài người muốn ra giá nhưng nay đã im lặng hết. - Ba nghìn một trăm vạn!Một giọng nữ vang lên, là Lý Mai!Bà ta nghe chuyên gia đấu giá nói về những công hiệu thần kỳ của viên Cửu Nhãn Thiên Châu kia, hơn nữa Hoắc Văn Hoa cũng đã tham gia đấu giá, bởi vậy bà ta đang chờ đợi. Khi thấy những người khác đã im lặng, bà ta bắt đầu đấu giá với Hoắc Văn Hoa.Đấu giá với Hoắc Văn Hoa có thể chứng minh tài lực của bà ta, điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta.- Em cũng muốn có viên Thiên Châu kia. Lam Lạc làm nũng với phú thương đang đặt tay lên đùi mình.Ban đầu ả vốn xem thường viên Thiên Châu chả có gì đặc sắc kia, cảm thấy nó còn không bằng một viên kim cương, ả không có hứng thú với nó, nhưng vừa nghe thấy giá trị của nó lên tới ba nghìn một trăm vạn thì hai mắt ả bắt đầu tỏa sáng.Không cần thứ tốt nhất, chỉ cần thứ đắt tiền nhất. Ai ngờ phú thương kia lại lắc đầu.- Giá cạnh trạnh quá cao, không đáng. Chờ sau khi kết thúc, anh sẽ mua cho em một viên kim cương lớn.- Không, em không muốn! Lam Lạc đẩy tay ông ta ra.- Trừ khi anh mua viên đá đó cho em, không thì đừng tới gần em!Phú thương kia nhìn ả từ trên xuống dưới rồi rút tay về, cười nói: - Cô không đáng giá cao như vậy!- Ông... Nói vậy là có ý gì?Lam Lạc tức giận hét lên, điều này làm phiền đến những người đang ngồi xung quanh, ai cũng nhìn ả như nhìn một con quái vật. - Chả có ý gì cả, cái giá của cô cao lắm cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi.Phú thương chẳng chút nể mặt nói:- Tôi là thương nhân, sao có thể làm ra chuyện lỗ vốn như vậy. - Ông... Ông...Lam Lạc mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, ả nâng bàn tay lên đánh về phía phú thương.Má phú thương bị đánh trúng, ông ta tức giận đứng dậy, đưa tay tát Lam Lạc một cái. Lam Lạc mắng chửi ông ta giống như một mụ đàn bà chanh chua, không còn bộ dáng ngọc nữ ngày thường nữa.Bảo vệ đi vào, mời hai người họ ra ngoài...Mọi người lắc đầu, ở nơi tao nhã như này mà lại xảy ra chuyện như thế, quả thật là không có văn hóa. La Anh Kình rụt rụt cổ, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đá con đàn bà kia, nếu không người mất mặt bây giờ đã là anh ta rồi.Mang theo người phụ nữ không thích hợp cũng giống như phụ nữ mang trang sức không thích hợp vậy, rất là mất phẩm chất.Anh ta lại nhìn về phía Dương Tử Mi. Anh ta phát hiện cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào viên Thiên Châu, không để ý gì đến chuyện vừa xảy ra, trên mặt cũng không có một chút hả hê nào.Tống Huyền và Lâm Thanh Mai cũng thế.Lúc mọi người đang bàn luận về chuyện của Lam Lạc thì hai người kia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tư thái không quan tâm của mình. Có lẽ là, vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.Xem ra sau này mình không thể tùy tiện chọn những con hát ngực to mà óc như trái nho nữa.- Có xảy ra một chút sự cố, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, chúng ta tiếp tục buổi đấu giá thôi... Giọng nói của chuyên gia đấu giá vang lên:- Lúc nãy vị phu nhân kia đã ra giá ba nghìn một trăm vạn, còn ai ra giá nữa không?Cả hội trường đều yên lặng. - Ba nghìn một trăm vạn lần thứ nhất.Chuyên gia đấu giá gõ búa nói.- Ba nghìn một trăm vạn lần thứ hai. - Ba nghìn hai trăm vạn!Hoắc Văn Hoa lại ra giá.- Ba nghìn ba trăm vạn! Lý Mai sốt ruột, tiếp tục ra giá....- Năm nghìn vạn! Hoắc Văn Hoa kêu lên.Mọi người âm thầm hít một hơi.Năm nghìn vạn, quả thật là cái giá trên trời để mua một viên Thiên Châu không biết có thật hay không, rốt cuộc có đáng giá không?