- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 501: Nói dối long trục thiên
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Trên đời này, chắc là mọi người ai cũng muốn mình có thể tàng hình, có thể thấy được chuyện mình muốn xem mà không ai có thể nhìn thấy mình.Giống như con trai, muốn tàng hình đi vào nhà tắm của con gái, nhìn lén con gái tắm.Kiếp trước Dương Tử Mi cũng đã từng muốn mình có thể tàng hình. Hi vọng có thể tàng hình, có thể đi trộm tiền ngân hàng, có thể đi trộm được thức ăn ngon, lẻn vào trong khách sạn để ngủ, không cần phải ngủ ngoài đường, có thể tàng hình đi theo sau Mẫn Cương, lén ngồi ở ghế phó lái, nhìn cậu mà không cần che giấu.Dương Tử Mi niệm chú ngữ ba lần, đi đến trạm xăng, đi qua người nhân viên đang ngủ gà ngủ gật ở đó.Người nhân viên kia không có phản ứng nào. Chẳng lẽ cô đã tàng hình rồi?Cô thử quơ tay trước mặt nhân viên đó mấy lần.Người kia vẫn không có phản ứng gì. - Không nhìn thấy tôi sao?Dương Tử Mi hỏi.- Em gái, đừng làm loạn, mới sáng sớm mà làm gì vậy? Không có việc gì thì đi ra chỗ khác đi! Nhân viên kia đột nhiên lên tiếng.Dương Tử Mi hoảng sợ:- Anh có thể nhìn thấy tôi? - Thật là, cô là quỷ à, sao tôi lại không nhìn thấy!Hình như người nhân viên này vừa mới ngủ dậy, tức giận nói.Dương Tử Mi ngạc nhiên, vội vàng bỏ đi. - Tiểu Thiên, chú ngữ này không có hiệu quả! Người khác có thể thấy chị!Dương Tử Mi mắng.- Ô ô, em không biết tại sao không có hiệu quả, chị niệm nhiều hơn một chút chắc là được. Vẻ mặt Tiểu Thiên đau khổ.Dương Tử Mi lại niệm chú ngữ lần nữa.- Chị ơi, chị xem, kia không phải là xe của anh Trục Thiên sao? Tiểu Thiên chỉ vào một chiếc xe Hummer đang chạy trên đường.Dương Tử Mi nhìn lại, quả nhiên là biển số xe của Long Trục Thiên.Cô hào hứng vẫy tay... Theo lý thuyết, chắc là Long Trục Thiên có thể nhìn thấy cô.Nhưng mà, cái xe kia không dừng lại trước mặt cô mà vẫn đi thẳng về phía trước.Chuyện gì vậy?Sao lại không nhìn thấy cô?Dương Tử Mi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên.- Mi Mi, em đang ở đâu? Long Trục Thiên hỏi.- Em đang ở ven đường, vừa mới thấy anh lái xe qua, anh mau quay xe lại đây đi.Dương Tử Mi nói. - Em đang ở ven đường? Anh vẫn luôn nhìn đường nhưng đâu có thấy em.Long Trục Thiên nghi ngờ hỏi.- Em đang đứng ở chỗ nào? - Ở ngay trước trạm xăng, em chờ anh!- Được, để anh quay xe lại!Long Trục Thiên cũng không quan tâm đường này không được quay đầu xe, đánh tay lái quay xe lại. Đến trước chỗ trạm xăng như lời Dương Tử Mi nói, lại không thấy người đâu.Dương Tử Mi đang vô cùng cao hứng vẫy tay với Long Trục Thiên, lại thấy anh đang tìm kiếm khắp nơi, hình như không nhìn thấy cô.Chẳng lẽ... Bây giờ cô đang tàng hình?Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Dương Tử Mi lộ ra vẻ ranh mãnh, nhìn Long Trục Thiên đang nôn nóng tìm kiếm mình.Bỗng nhiên, gương mặt anh trở nên bất an, kinh hãi:- Mi Mi, em sao vậy? Em không bị sao chứ? Anh có thể cảm nhận được hơi thở của em, em... - Em không sao, chỉ là đã chết rồi, biến thành ma!Dương Tử Mi cố ý để giọng nói của mình trở nên như có như không.Long Trục Thiên nghe vậy, trong tim vang lên tiếng răng rắc, đó chính là tiếng cõi lòng tan nát, trong nháy mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy, đổ đầy mồ lạnh, gương mặt như già đi mười mấy tuổi. Nhìn thấy anh như vậy, Dương Tử Mi biết mình đã đùa quá trớn rồi.Cô vội vàng ôm lấy anh:- Trục Thiên, không sao đâu, là em đang lừa anh thôi, em không chết!
Trên đời này, chắc là mọi người ai cũng muốn mình có thể tàng hình, có thể thấy được chuyện mình muốn xem mà không ai có thể nhìn thấy mình.
Giống như con trai, muốn tàng hình đi vào nhà tắm của con gái, nhìn lén con gái tắm.
Kiếp trước Dương Tử Mi cũng đã từng muốn mình có thể tàng hình.
Hi vọng có thể tàng hình, có thể đi trộm tiền ngân hàng, có thể đi trộm được thức ăn ngon, lẻn vào trong khách sạn để ngủ, không cần phải ngủ ngoài đường, có thể tàng hình đi theo sau Mẫn Cương, lén ngồi ở ghế phó lái, nhìn cậu mà không cần che giấu.
Dương Tử Mi niệm chú ngữ ba lần, đi đến trạm xăng, đi qua người nhân viên đang ngủ gà ngủ gật ở đó.
Người nhân viên kia không có phản ứng nào.
Chẳng lẽ cô đã tàng hình rồi?
Cô thử quơ tay trước mặt nhân viên đó mấy lần.
Người kia vẫn không có phản ứng gì.
- Không nhìn thấy tôi sao?
Dương Tử Mi hỏi.
- Em gái, đừng làm loạn, mới sáng sớm mà làm gì vậy? Không có việc gì thì đi ra chỗ khác đi!
Nhân viên kia đột nhiên lên tiếng.
Dương Tử Mi hoảng sợ:
- Anh có thể nhìn thấy tôi?
- Thật là, cô là quỷ à, sao tôi lại không nhìn thấy!
Hình như người nhân viên này vừa mới ngủ dậy, tức giận nói.
Dương Tử Mi ngạc nhiên, vội vàng bỏ đi.
- Tiểu Thiên, chú ngữ này không có hiệu quả! Người khác có thể thấy chị!
Dương Tử Mi mắng.
- Ô ô, em không biết tại sao không có hiệu quả, chị niệm nhiều hơn một chút chắc là được.
Vẻ mặt Tiểu Thiên đau khổ.
Dương Tử Mi lại niệm chú ngữ lần nữa.
- Chị ơi, chị xem, kia không phải là xe của anh Trục Thiên sao?
Tiểu Thiên chỉ vào một chiếc xe Hummer đang chạy trên đường.
Dương Tử Mi nhìn lại, quả nhiên là biển số xe của Long Trục Thiên.
Cô hào hứng vẫy tay...
Theo lý thuyết, chắc là Long Trục Thiên có thể nhìn thấy cô.
Nhưng mà, cái xe kia không dừng lại trước mặt cô mà vẫn đi thẳng về phía trước.
Chuyện gì vậy?
Sao lại không nhìn thấy cô?
Dương Tử Mi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên.
- Mi Mi, em đang ở đâu?
Long Trục Thiên hỏi.
- Em đang ở ven đường, vừa mới thấy anh lái xe qua, anh mau quay xe lại đây đi.
Dương Tử Mi nói.
- Em đang ở ven đường? Anh vẫn luôn nhìn đường nhưng đâu có thấy em.
Long Trục Thiên nghi ngờ hỏi.
- Em đang đứng ở chỗ nào?
- Ở ngay trước trạm xăng, em chờ anh!
- Được, để anh quay xe lại!
Long Trục Thiên cũng không quan tâm đường này không được quay đầu xe, đánh tay lái quay xe lại.
Đến trước chỗ trạm xăng như lời Dương Tử Mi nói, lại không thấy người đâu.
Dương Tử Mi đang vô cùng cao hứng vẫy tay với Long Trục Thiên, lại thấy anh đang tìm kiếm khắp nơi, hình như không nhìn thấy cô.
Chẳng lẽ... Bây giờ cô đang tàng hình?
Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Dương Tử Mi lộ ra vẻ ranh mãnh, nhìn Long Trục Thiên đang nôn nóng tìm kiếm mình.
Bỗng nhiên, gương mặt anh trở nên bất an, kinh hãi:
- Mi Mi, em sao vậy? Em không bị sao chứ? Anh có thể cảm nhận được hơi thở của em, em...
- Em không sao, chỉ là đã chết rồi, biến thành ma!
Dương Tử Mi cố ý để giọng nói của mình trở nên như có như không.
Long Trục Thiên nghe vậy, trong tim vang lên tiếng răng rắc, đó chính là tiếng cõi lòng tan nát, trong nháy mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy, đổ đầy mồ lạnh, gương mặt như già đi mười mấy tuổi.
Nhìn thấy anh như vậy, Dương Tử Mi biết mình đã đùa quá trớn rồi.
Cô vội vàng ôm lấy anh:
- Trục Thiên, không sao đâu, là em đang lừa anh thôi, em không chết!
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Trên đời này, chắc là mọi người ai cũng muốn mình có thể tàng hình, có thể thấy được chuyện mình muốn xem mà không ai có thể nhìn thấy mình.Giống như con trai, muốn tàng hình đi vào nhà tắm của con gái, nhìn lén con gái tắm.Kiếp trước Dương Tử Mi cũng đã từng muốn mình có thể tàng hình. Hi vọng có thể tàng hình, có thể đi trộm tiền ngân hàng, có thể đi trộm được thức ăn ngon, lẻn vào trong khách sạn để ngủ, không cần phải ngủ ngoài đường, có thể tàng hình đi theo sau Mẫn Cương, lén ngồi ở ghế phó lái, nhìn cậu mà không cần che giấu.Dương Tử Mi niệm chú ngữ ba lần, đi đến trạm xăng, đi qua người nhân viên đang ngủ gà ngủ gật ở đó.Người nhân viên kia không có phản ứng nào. Chẳng lẽ cô đã tàng hình rồi?Cô thử quơ tay trước mặt nhân viên đó mấy lần.Người kia vẫn không có phản ứng gì. - Không nhìn thấy tôi sao?Dương Tử Mi hỏi.- Em gái, đừng làm loạn, mới sáng sớm mà làm gì vậy? Không có việc gì thì đi ra chỗ khác đi! Nhân viên kia đột nhiên lên tiếng.Dương Tử Mi hoảng sợ:- Anh có thể nhìn thấy tôi? - Thật là, cô là quỷ à, sao tôi lại không nhìn thấy!Hình như người nhân viên này vừa mới ngủ dậy, tức giận nói.Dương Tử Mi ngạc nhiên, vội vàng bỏ đi. - Tiểu Thiên, chú ngữ này không có hiệu quả! Người khác có thể thấy chị!Dương Tử Mi mắng.- Ô ô, em không biết tại sao không có hiệu quả, chị niệm nhiều hơn một chút chắc là được. Vẻ mặt Tiểu Thiên đau khổ.Dương Tử Mi lại niệm chú ngữ lần nữa.- Chị ơi, chị xem, kia không phải là xe của anh Trục Thiên sao? Tiểu Thiên chỉ vào một chiếc xe Hummer đang chạy trên đường.Dương Tử Mi nhìn lại, quả nhiên là biển số xe của Long Trục Thiên.Cô hào hứng vẫy tay... Theo lý thuyết, chắc là Long Trục Thiên có thể nhìn thấy cô.Nhưng mà, cái xe kia không dừng lại trước mặt cô mà vẫn đi thẳng về phía trước.Chuyện gì vậy?Sao lại không nhìn thấy cô?Dương Tử Mi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên.- Mi Mi, em đang ở đâu? Long Trục Thiên hỏi.- Em đang ở ven đường, vừa mới thấy anh lái xe qua, anh mau quay xe lại đây đi.Dương Tử Mi nói. - Em đang ở ven đường? Anh vẫn luôn nhìn đường nhưng đâu có thấy em.Long Trục Thiên nghi ngờ hỏi.- Em đang đứng ở chỗ nào? - Ở ngay trước trạm xăng, em chờ anh!- Được, để anh quay xe lại!Long Trục Thiên cũng không quan tâm đường này không được quay đầu xe, đánh tay lái quay xe lại. Đến trước chỗ trạm xăng như lời Dương Tử Mi nói, lại không thấy người đâu.Dương Tử Mi đang vô cùng cao hứng vẫy tay với Long Trục Thiên, lại thấy anh đang tìm kiếm khắp nơi, hình như không nhìn thấy cô.Chẳng lẽ... Bây giờ cô đang tàng hình?Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Dương Tử Mi lộ ra vẻ ranh mãnh, nhìn Long Trục Thiên đang nôn nóng tìm kiếm mình.Bỗng nhiên, gương mặt anh trở nên bất an, kinh hãi:- Mi Mi, em sao vậy? Em không bị sao chứ? Anh có thể cảm nhận được hơi thở của em, em... - Em không sao, chỉ là đã chết rồi, biến thành ma!Dương Tử Mi cố ý để giọng nói của mình trở nên như có như không.Long Trục Thiên nghe vậy, trong tim vang lên tiếng răng rắc, đó chính là tiếng cõi lòng tan nát, trong nháy mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy, đổ đầy mồ lạnh, gương mặt như già đi mười mấy tuổi. Nhìn thấy anh như vậy, Dương Tử Mi biết mình đã đùa quá trớn rồi.Cô vội vàng ôm lấy anh:- Trục Thiên, không sao đâu, là em đang lừa anh thôi, em không chết!