Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 505: Người nào đó sợ tiêm

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Theo như lời anh vừa nói thì sao lại không sợ ngân châm của em?Dương Tử Mi đổ mồ hôi hỏi.- Ngân châm không giống với tiêm vào mông... Long Trục Thiên xấu hổ nói:- Anh... Sẽ xỉu.Dương Tử Mi lại càng đổ mồ hôi nhiều hơn. Ngọc Chân Tử nghe thấy vậy, cười lăn lộn trên đất, ngay cả một cao nhân biết kiềm chế như Ngọc Thanh cũng lộ ra ý cười, lồng ngực phập phồng, hình như là đang nghẹn đến nội thương.- Chỉ làm kiểm tra thôi, không cần tiêm, nếu thật sự phải tiêm, em sẽ làm cho anh, sẽ không đau chút nào.Dương Tử Mi dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con nói với Long Trục Thiên. - Em nói thì phải làm!Long Trục Thiên đứng dậy:-Vậy chúng ta đi bệnh viện. Sợ tiêm, đối với một người đàn ông như anh là một chuyện rất mất mặt, đây là bóng ma trong lòng anh trước kia, không biết tại sao như vậy, cũng không thể vượt qua nỗi sợ này.Đi đến bệnh viện, đến khoa mắt kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng do đột ngột gặp ánh sáng mạnh, làm cho màng giác mạc bị thương, cần phải tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi hai ba ngày thì sẽ không sao.Nghe được chữ tiêm, cả người Long Trục Thiên chấn động, bàn tay đang nắm tay Dương Tử Mi lạnh đi. Nghe nói không có vấn đề gì lớn, Dương Tử Mi cũng bình tĩnh lại.Thấy đầu ngón tay anh lạnh đi, môi hơi run, Dương Tử Mi mới tin, thật sự là anh sợ tiêm.Trước đây anh đã trải qua chuyện gì mà lại sợ tiêm như vậy?Dương Tử Mi nắm chặt tay anh:- Đừng sợ, có em ở đây.Long Trục Thiên miễn cưỡng và xấu hổ cười, lần này đã ném hết mặt mũi đi rồi. - Có phải anh rất yếu đuối không?Anh không nhịn được hỏi.- Ha ha, không phải đâu, không ngờ anh lại sợ tiêm, cảm thấy anh rất đáng yêu, trước kia cứ nghĩ anh là một người không sợ gì cả. Dương Tử Mi cười nói.Đáng yêu?Long Trục Thiên đổ mồ hôi. Từ này với anh, vô cùng khác biệt, vậy mà bây giờ anh lại bị đặt chung chỗ với nó. Y tá cầm  kim tiêm đi vào.Tuy rằng Long Trục Thiên không nhìn thấy được, nhưng có thể cảm nhận được y tá đang đến gần. Toàn thân anh căng cứng, nắm chặt lấy tay Dương Tử Mi, hơi thở dồn dập:- Mi Mi, em làm đi!- Được. Dương Tử Mi buồn cười nhìn anh căng thẳng, thật sự còn sợ tiêm hơn cả em gái của cô.- Y tá, để tôi tiêm cho anh ấy!Dương Tử Mi đứng dậy nói với y tá. - Vì sao?Đương nhiên y tá sẽ không tùy tiện đưa kim tiêm cho người khác làm.- Anh ấy sợ tiêm, muốn tôi tiêm cho anh ấy. Dương Tử Mi ghé vào tai y tá, nói nhỏ.Y tá kinh ngạc nhìn Long Trục Thiên, một người cao lớn, cường tráng, anh tuấn như vậy mà lại sợ một chuyện nhỏ như tiêm thuốc sao?Hơn nữa, cô ấy thấy anh đẹp trai hơn cả minh tinh, còn muốn tự tay tiêm cho anh! - Không được! Tôi không thể không có trách nhiệm như vậy!Cô y tá kiên quyết từ chối:- Hơn nữa, cô cũng không biết cách tiêm. - Tôi biết.Đừng đùa nha, tất cả kinh mạch, huyệt vị cô đều rõ như lòng bàn tay, y thuật khó như châm cứu cô còn học được thì đừng nói đến chuyện nhỏ này.- Để cho cô ấy làm! Long Trục Thiên lên tiếng:- Nếu không, tôi sẽ đi!- Chuyện này... Cô y tá thấy Long Trục Thiên bỗng nhiên lạnh mặt, bộ dạng người sống chớ lại gần, ý nghĩ háo sắc lúc trước rụt về.Dương Tử Mi lấy một trăm tệ, nhét vào túi áo của y tá:- Cô y tá, nhờ cô một chút, tính tình của anh ấy có chút kỳ quái, không thích người lạ tới gần, hơn nữa bây giờ mắt anh ấy có vấn đề, tính tình nóng nảy, nếu mà cô đắc tội với anh ấy, anh ấy... Y tá hơi run:- Là hai người muốn tự làm, nếu có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm.- Được, Cô lấy đủ lượng thuốc là được rồi. Dương Tử Mi vui mừng, trong lòng mong chờ được tiêm giúp anh một mũi, để xem anh bị dọa ra sao?

Theo như lời anh vừa nói thì sao lại không sợ ngân châm của em?

Dương Tử Mi đổ mồ hôi hỏi.

- Ngân châm không giống với tiêm vào mông... 

Long Trục Thiên xấu hổ nói:

- Anh... Sẽ xỉu.

Dương Tử Mi lại càng đổ mồ hôi nhiều hơn. 

Ngọc Chân Tử nghe thấy vậy, cười lăn lộn trên đất, ngay cả một cao nhân biết kiềm chế như Ngọc Thanh cũng lộ ra ý cười, lồng ngực phập phồng, hình như là đang nghẹn đến nội thương.

- Chỉ làm kiểm tra thôi, không cần tiêm, nếu thật sự phải tiêm, em sẽ làm cho anh, sẽ không đau chút nào.

Dương Tử Mi dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con nói với Long Trục Thiên. 

- Em nói thì phải làm!

Long Trục Thiên đứng dậy:

-Vậy chúng ta đi bệnh viện. 

Sợ tiêm, đối với một người đàn ông như anh là một chuyện rất mất mặt, đây là bóng ma trong lòng anh trước kia, không biết tại sao như vậy, cũng không thể vượt qua nỗi sợ này.

Đi đến bệnh viện, đến khoa mắt kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng do đột ngột gặp ánh sáng mạnh, làm cho màng giác mạc bị thương, cần phải tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi hai ba ngày thì sẽ không sao.

Nghe được chữ tiêm, cả người Long Trục Thiên chấn động, bàn tay đang nắm tay Dương Tử Mi lạnh đi. 

Nghe nói không có vấn đề gì lớn, Dương Tử Mi cũng bình tĩnh lại.

Thấy đầu ngón tay anh lạnh đi, môi hơi run, Dương Tử Mi mới tin, thật sự là anh sợ tiêm.

Trước đây anh đã trải qua chuyện gì mà lại sợ tiêm như vậy?

Dương Tử Mi nắm chặt tay anh:

- Đừng sợ, có em ở đây.

Long Trục Thiên miễn cưỡng và xấu hổ cười, lần này đã ném hết mặt mũi đi rồi. 

- Có phải anh rất yếu đuối không?

Anh không nhịn được hỏi.

- Ha ha, không phải đâu, không ngờ anh lại sợ tiêm, cảm thấy anh rất đáng yêu, trước kia cứ nghĩ anh là một người không sợ gì cả. 

Dương Tử Mi cười nói.

Đáng yêu?

Long Trục Thiên đổ mồ hôi. 

Từ này với anh, vô cùng khác biệt, vậy mà bây giờ anh lại bị đặt chung chỗ với nó. 

Y tá cầm  kim tiêm đi vào.

Tuy rằng Long Trục Thiên không nhìn thấy được, nhưng có thể cảm nhận được y tá đang đến gần. 

Toàn thân anh căng cứng, nắm chặt lấy tay Dương Tử Mi, hơi thở dồn dập:

- Mi Mi, em làm đi!

- Được. 

Dương Tử Mi buồn cười nhìn anh căng thẳng, thật sự còn sợ tiêm hơn cả em gái của cô.

- Y tá, để tôi tiêm cho anh ấy!

Dương Tử Mi đứng dậy nói với y tá. 

- Vì sao?

Đương nhiên y tá sẽ không tùy tiện đưa kim tiêm cho người khác làm.

- Anh ấy sợ tiêm, muốn tôi tiêm cho anh ấy. 

Dương Tử Mi ghé vào tai y tá, nói nhỏ.

Y tá kinh ngạc nhìn Long Trục Thiên, một người cao lớn, cường tráng, anh tuấn như vậy mà lại sợ một chuyện nhỏ như tiêm thuốc sao?

Hơn nữa, cô ấy thấy anh đẹp trai hơn cả minh tinh, còn muốn tự tay tiêm cho anh! 

- Không được! Tôi không thể không có trách nhiệm như vậy!

Cô y tá kiên quyết từ chối:

- Hơn nữa, cô cũng không biết cách tiêm. 

- Tôi biết.

Đừng đùa nha, tất cả kinh mạch, huyệt vị cô đều rõ như lòng bàn tay, y thuật khó như châm cứu cô còn học được thì đừng nói đến chuyện nhỏ này.

- Để cho cô ấy làm! 

Long Trục Thiên lên tiếng:

- Nếu không, tôi sẽ đi!

- Chuyện này... 

Cô y tá thấy Long Trục Thiên bỗng nhiên lạnh mặt, bộ dạng người sống chớ lại gần, ý nghĩ háo sắc lúc trước rụt về.

Dương Tử Mi lấy một trăm tệ, nhét vào túi áo của y tá:

- Cô y tá, nhờ cô một chút, tính tình của anh ấy có chút kỳ quái, không thích người lạ tới gần, hơn nữa bây giờ mắt anh ấy có vấn đề, tính tình nóng nảy, nếu mà cô đắc tội với anh ấy, anh ấy... 

Y tá hơi run:

- Là hai người muốn tự làm, nếu có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

- Được, Cô lấy đủ lượng thuốc là được rồi. 

Dương Tử Mi vui mừng, trong lòng mong chờ được tiêm giúp anh một mũi, để xem anh bị dọa ra sao?

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Theo như lời anh vừa nói thì sao lại không sợ ngân châm của em?Dương Tử Mi đổ mồ hôi hỏi.- Ngân châm không giống với tiêm vào mông... Long Trục Thiên xấu hổ nói:- Anh... Sẽ xỉu.Dương Tử Mi lại càng đổ mồ hôi nhiều hơn. Ngọc Chân Tử nghe thấy vậy, cười lăn lộn trên đất, ngay cả một cao nhân biết kiềm chế như Ngọc Thanh cũng lộ ra ý cười, lồng ngực phập phồng, hình như là đang nghẹn đến nội thương.- Chỉ làm kiểm tra thôi, không cần tiêm, nếu thật sự phải tiêm, em sẽ làm cho anh, sẽ không đau chút nào.Dương Tử Mi dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con nói với Long Trục Thiên. - Em nói thì phải làm!Long Trục Thiên đứng dậy:-Vậy chúng ta đi bệnh viện. Sợ tiêm, đối với một người đàn ông như anh là một chuyện rất mất mặt, đây là bóng ma trong lòng anh trước kia, không biết tại sao như vậy, cũng không thể vượt qua nỗi sợ này.Đi đến bệnh viện, đến khoa mắt kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng do đột ngột gặp ánh sáng mạnh, làm cho màng giác mạc bị thương, cần phải tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi hai ba ngày thì sẽ không sao.Nghe được chữ tiêm, cả người Long Trục Thiên chấn động, bàn tay đang nắm tay Dương Tử Mi lạnh đi. Nghe nói không có vấn đề gì lớn, Dương Tử Mi cũng bình tĩnh lại.Thấy đầu ngón tay anh lạnh đi, môi hơi run, Dương Tử Mi mới tin, thật sự là anh sợ tiêm.Trước đây anh đã trải qua chuyện gì mà lại sợ tiêm như vậy?Dương Tử Mi nắm chặt tay anh:- Đừng sợ, có em ở đây.Long Trục Thiên miễn cưỡng và xấu hổ cười, lần này đã ném hết mặt mũi đi rồi. - Có phải anh rất yếu đuối không?Anh không nhịn được hỏi.- Ha ha, không phải đâu, không ngờ anh lại sợ tiêm, cảm thấy anh rất đáng yêu, trước kia cứ nghĩ anh là một người không sợ gì cả. Dương Tử Mi cười nói.Đáng yêu?Long Trục Thiên đổ mồ hôi. Từ này với anh, vô cùng khác biệt, vậy mà bây giờ anh lại bị đặt chung chỗ với nó. Y tá cầm  kim tiêm đi vào.Tuy rằng Long Trục Thiên không nhìn thấy được, nhưng có thể cảm nhận được y tá đang đến gần. Toàn thân anh căng cứng, nắm chặt lấy tay Dương Tử Mi, hơi thở dồn dập:- Mi Mi, em làm đi!- Được. Dương Tử Mi buồn cười nhìn anh căng thẳng, thật sự còn sợ tiêm hơn cả em gái của cô.- Y tá, để tôi tiêm cho anh ấy!Dương Tử Mi đứng dậy nói với y tá. - Vì sao?Đương nhiên y tá sẽ không tùy tiện đưa kim tiêm cho người khác làm.- Anh ấy sợ tiêm, muốn tôi tiêm cho anh ấy. Dương Tử Mi ghé vào tai y tá, nói nhỏ.Y tá kinh ngạc nhìn Long Trục Thiên, một người cao lớn, cường tráng, anh tuấn như vậy mà lại sợ một chuyện nhỏ như tiêm thuốc sao?Hơn nữa, cô ấy thấy anh đẹp trai hơn cả minh tinh, còn muốn tự tay tiêm cho anh! - Không được! Tôi không thể không có trách nhiệm như vậy!Cô y tá kiên quyết từ chối:- Hơn nữa, cô cũng không biết cách tiêm. - Tôi biết.Đừng đùa nha, tất cả kinh mạch, huyệt vị cô đều rõ như lòng bàn tay, y thuật khó như châm cứu cô còn học được thì đừng nói đến chuyện nhỏ này.- Để cho cô ấy làm! Long Trục Thiên lên tiếng:- Nếu không, tôi sẽ đi!- Chuyện này... Cô y tá thấy Long Trục Thiên bỗng nhiên lạnh mặt, bộ dạng người sống chớ lại gần, ý nghĩ háo sắc lúc trước rụt về.Dương Tử Mi lấy một trăm tệ, nhét vào túi áo của y tá:- Cô y tá, nhờ cô một chút, tính tình của anh ấy có chút kỳ quái, không thích người lạ tới gần, hơn nữa bây giờ mắt anh ấy có vấn đề, tính tình nóng nảy, nếu mà cô đắc tội với anh ấy, anh ấy... Y tá hơi run:- Là hai người muốn tự làm, nếu có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm.- Được, Cô lấy đủ lượng thuốc là được rồi. Dương Tử Mi vui mừng, trong lòng mong chờ được tiêm giúp anh một mũi, để xem anh bị dọa ra sao?

Chương 505: Người nào đó sợ tiêm