- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 539: Dục vọng cường quyền
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Dương đại sư, cô có muốn nói chuyện với đồ đệ của cô - thiếu soái Tưởng không?La Anh Hào cảm thấy cô buồn mà không thể hiện ra:- Biết đâu anh ấy có thể cứu Tống tiên sinh. - Chuyện này...Mặc dù Tưởng Tử Lương là đồ đệ do sư phụ thu nhận, nhưng đối với người này, Dương Tử Mi vẫn cảm thấy rối rắm.Đối với việc đóng vai là một sư phụ, cô có một chút ác cảm. Khi mà cô còn đang do dự thì La Anh Hào đã gọi điện cho Tưởng Tử Lương rồi đưa cho cô.Dương Tử Mi hiển nhiên cầm điện thoại, alo một tiếng đầy xa cách.- Sư! Phụ! Đầu dây bên kia lập tức vọng lại một giọng nói vừa cung kính,vừa nghiêm túc của Tưởng Tử Lương, cô cảm tưởng như anh đang thực hiện nghi thức chào trong quân đội vậy.Cô không biết anh trông thế nào, nhưng ngay lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng thấy buồn cười.- Đừng gọi là sư phụ, em ít tuổi hơn anh nhiều, gọi em Tử Mi được rồi. Dương Tử Mi xấu hổ nói.- Không, là sư phụ! Tổ gia nói em là sư phụ của anh, thì dù em một tuổi, em vẫn là sư phụ.Tưởng Tử Lương kiên quyết. - Thôi được!Dương Tử Mi thật sự không nghĩ rằng Tưởng Tử Lương là một người cố chấp, quả quyết phân biệt rạch ròi mối quan hệ như vậy, gọi thì gọi, anh đã không để ý thì cô cũng vậy.- Sư phụ, em và tổ gia có khỏe không? Giọng Tưởng Tử Lương dù có phần lạnh lùng, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của anh trong đó.- Ừm, đều khỏe, chỉ có điều thời gian của sư phụ em không còn nhiều.Dương Tử Mi buồn rầu nói. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nói:- Hai ngày tới anh sẽ lập tức đi thăm em.- Ồ! Dương Tử Mi thấy hơi đau đầu, làm sao để đố đối mặt với tên đồ đệ này đây.- Thiếu tá La nói em gặp chuyện, xảy ra chuyện gì vậy?Tưởng Tử Lương hỏi. Dương Tử Mi đành phải kể lại câu chuyện xảy ra với Tống Huyền một lượt.- Gia Cát Mộc?Giọng nói Tưởng Tử Lương đầy tức giận: - Anh đi gắp hắn! Em đợi tin tức tốt của anh! Đúng là vô lý hết sức, không ngoan ngoãn ở lại thủ đô, tự nhiên dám dài tay hãm hại anh em mình!Nghe giọng điệu của anh, cô thấy đúng là không nên nhắc tới Gia Cát Mộc.Sau khi tắt điện thoại, Dương Tử Mi lại bói một quẻ cho Tống Huyền thì thấy điềm dữ đã biến mất. Xem ra, Tưởng Tử Lương là phúc âm lớn nhất trong vụ án lần này của Tống Huyền.Dương Tử Mi vừa nói chuyện với La Anh Hào vừa đợi Ngọc Thanh tới.Qua khoảng nửa giờ, nhận được điện từ Lâm Thanh Mai, giọng nói đầy hưng phấn: - Mi Mi, tốt quá rồi, Tống Huyền đã về nhà, hơn nữa do thị trưởng đích thân đưa về, giấy niêm phong cửa hàng cũng xé đi rồi, cục thương mại và toàn bộ công nhân viên cùng tập trung lại nói một tiếng xin lỗi.Nghe Lâm Thanh Mai nói vậy, Dương Tư Mi đã thật sự cảm nhận ra rằng...Cường quyền thật sự là công cụ áp đảo mọi thứ nhanh nhất. Bởi cường quyền mà một người trong sạch như Tống Huyện phải chịu không biết bao nhiêu sự sỉ nhục.Cũng nhờ cường quyền mà trong nháy mắt Tống Huyền có thể khôi phục danh dự của mình.Xem ra, nếu muốn tồn tại ở thế gian này, muốn bảo vệ người mà mình muốn thì nhất định phải có được quyền lực. Đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi có một nguyện vọng mãnh liệt đến vậy.Trước đây, cô chẳng có lý tưởng gì lớn lao, chỉ mong sao bản thân không phải giống như kiếp trước, bị ức h**p, gia đình tan nát, người thân chết. Cô chỉ mong những người mà mình quan tâm, có thể sống bình an, cuộc sống chỉ đơn giản có đủ tiền để sinh hoạt.Vụ án của Tống Huyền lần này thật ngoài sức tưởng tượng, khiến cô lần đầu thật sự cảm nhận được ngoài năng lực của bản thân thì cần phải có quyền lực, nếu không thì không thể đối đầu được với những nhân vật đương quyền trong một đất nước mà bộ máy quyền lực lớn thế này. Do đó, trong lòng cô vô ý thức nảy sinh một khát vọng gì đó.
- Dương đại sư, cô có muốn nói chuyện với đồ đệ của cô - thiếu soái Tưởng không?
La Anh Hào cảm thấy cô buồn mà không thể hiện ra:
- Biết đâu anh ấy có thể cứu Tống tiên sinh.
- Chuyện này...
Mặc dù Tưởng Tử Lương là đồ đệ do sư phụ thu nhận, nhưng đối với người này, Dương Tử Mi vẫn cảm thấy rối rắm.
Đối với việc đóng vai là một sư phụ, cô có một chút ác cảm.
Khi mà cô còn đang do dự thì La Anh Hào đã gọi điện cho Tưởng Tử Lương rồi đưa cho cô.
Dương Tử Mi hiển nhiên cầm điện thoại, alo một tiếng đầy xa cách.
- Sư! Phụ!
Đầu dây bên kia lập tức vọng lại một giọng nói vừa cung kính,vừa nghiêm túc của Tưởng Tử Lương, cô cảm tưởng như anh đang thực hiện nghi thức chào trong quân đội vậy.
Cô không biết anh trông thế nào, nhưng ngay lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng thấy buồn cười.
- Đừng gọi là sư phụ, em ít tuổi hơn anh nhiều, gọi em Tử Mi được rồi.
Dương Tử Mi xấu hổ nói.
- Không, là sư phụ! Tổ gia nói em là sư phụ của anh, thì dù em một tuổi, em vẫn là sư phụ.
Tưởng Tử Lương kiên quyết.
- Thôi được!
Dương Tử Mi thật sự không nghĩ rằng Tưởng Tử Lương là một người cố chấp, quả quyết phân biệt rạch ròi mối quan hệ như vậy, gọi thì gọi, anh đã không để ý thì cô cũng vậy.
- Sư phụ, em và tổ gia có khỏe không?
Giọng Tưởng Tử Lương dù có phần lạnh lùng, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của anh trong đó.
- Ừm, đều khỏe, chỉ có điều thời gian của sư phụ em không còn nhiều.
Dương Tử Mi buồn rầu nói.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nói:
- Hai ngày tới anh sẽ lập tức đi thăm em.
- Ồ!
Dương Tử Mi thấy hơi đau đầu, làm sao để đố đối mặt với tên đồ đệ này đây.
- Thiếu tá La nói em gặp chuyện, xảy ra chuyện gì vậy?
Tưởng Tử Lương hỏi.
Dương Tử Mi đành phải kể lại câu chuyện xảy ra với Tống Huyền một lượt.
- Gia Cát Mộc?
Giọng nói Tưởng Tử Lương đầy tức giận:
- Anh đi gắp hắn! Em đợi tin tức tốt của anh! Đúng là vô lý hết sức, không ngoan ngoãn ở lại thủ đô, tự nhiên dám dài tay hãm hại anh em mình!
Nghe giọng điệu của anh, cô thấy đúng là không nên nhắc tới Gia Cát Mộc.
Sau khi tắt điện thoại, Dương Tử Mi lại bói một quẻ cho Tống Huyền thì thấy điềm dữ đã biến mất.
Xem ra, Tưởng Tử Lương là phúc âm lớn nhất trong vụ án lần này của Tống Huyền.
Dương Tử Mi vừa nói chuyện với La Anh Hào vừa đợi Ngọc Thanh tới.
Qua khoảng nửa giờ, nhận được điện từ Lâm Thanh Mai, giọng nói đầy hưng phấn:
- Mi Mi, tốt quá rồi, Tống Huyền đã về nhà, hơn nữa do thị trưởng đích thân đưa về, giấy niêm phong cửa hàng cũng xé đi rồi, cục thương mại và toàn bộ công nhân viên cùng tập trung lại nói một tiếng xin lỗi.
Nghe Lâm Thanh Mai nói vậy, Dương Tư Mi đã thật sự cảm nhận ra rằng...
Cường quyền thật sự là công cụ áp đảo mọi thứ nhanh nhất.
Bởi cường quyền mà một người trong sạch như Tống Huyện phải chịu không biết bao nhiêu sự sỉ nhục.
Cũng nhờ cường quyền mà trong nháy mắt Tống Huyền có thể khôi phục danh dự của mình.
Xem ra, nếu muốn tồn tại ở thế gian này, muốn bảo vệ người mà mình muốn thì nhất định phải có được quyền lực.
Đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi có một nguyện vọng mãnh liệt đến vậy.
Trước đây, cô chẳng có lý tưởng gì lớn lao, chỉ mong sao bản thân không phải giống như kiếp trước, bị ức h**p, gia đình tan nát, người thân chết. Cô chỉ mong những người mà mình quan tâm, có thể sống bình an, cuộc sống chỉ đơn giản có đủ tiền để sinh hoạt.
Vụ án của Tống Huyền lần này thật ngoài sức tưởng tượng, khiến cô lần đầu thật sự cảm nhận được ngoài năng lực của bản thân thì cần phải có quyền lực, nếu không thì không thể đối đầu được với những nhân vật đương quyền trong một đất nước mà bộ máy quyền lực lớn thế này.
Do đó, trong lòng cô vô ý thức nảy sinh một khát vọng gì đó.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Dương đại sư, cô có muốn nói chuyện với đồ đệ của cô - thiếu soái Tưởng không?La Anh Hào cảm thấy cô buồn mà không thể hiện ra:- Biết đâu anh ấy có thể cứu Tống tiên sinh. - Chuyện này...Mặc dù Tưởng Tử Lương là đồ đệ do sư phụ thu nhận, nhưng đối với người này, Dương Tử Mi vẫn cảm thấy rối rắm.Đối với việc đóng vai là một sư phụ, cô có một chút ác cảm. Khi mà cô còn đang do dự thì La Anh Hào đã gọi điện cho Tưởng Tử Lương rồi đưa cho cô.Dương Tử Mi hiển nhiên cầm điện thoại, alo một tiếng đầy xa cách.- Sư! Phụ! Đầu dây bên kia lập tức vọng lại một giọng nói vừa cung kính,vừa nghiêm túc của Tưởng Tử Lương, cô cảm tưởng như anh đang thực hiện nghi thức chào trong quân đội vậy.Cô không biết anh trông thế nào, nhưng ngay lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng thấy buồn cười.- Đừng gọi là sư phụ, em ít tuổi hơn anh nhiều, gọi em Tử Mi được rồi. Dương Tử Mi xấu hổ nói.- Không, là sư phụ! Tổ gia nói em là sư phụ của anh, thì dù em một tuổi, em vẫn là sư phụ.Tưởng Tử Lương kiên quyết. - Thôi được!Dương Tử Mi thật sự không nghĩ rằng Tưởng Tử Lương là một người cố chấp, quả quyết phân biệt rạch ròi mối quan hệ như vậy, gọi thì gọi, anh đã không để ý thì cô cũng vậy.- Sư phụ, em và tổ gia có khỏe không? Giọng Tưởng Tử Lương dù có phần lạnh lùng, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của anh trong đó.- Ừm, đều khỏe, chỉ có điều thời gian của sư phụ em không còn nhiều.Dương Tử Mi buồn rầu nói. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nói:- Hai ngày tới anh sẽ lập tức đi thăm em.- Ồ! Dương Tử Mi thấy hơi đau đầu, làm sao để đố đối mặt với tên đồ đệ này đây.- Thiếu tá La nói em gặp chuyện, xảy ra chuyện gì vậy?Tưởng Tử Lương hỏi. Dương Tử Mi đành phải kể lại câu chuyện xảy ra với Tống Huyền một lượt.- Gia Cát Mộc?Giọng nói Tưởng Tử Lương đầy tức giận: - Anh đi gắp hắn! Em đợi tin tức tốt của anh! Đúng là vô lý hết sức, không ngoan ngoãn ở lại thủ đô, tự nhiên dám dài tay hãm hại anh em mình!Nghe giọng điệu của anh, cô thấy đúng là không nên nhắc tới Gia Cát Mộc.Sau khi tắt điện thoại, Dương Tử Mi lại bói một quẻ cho Tống Huyền thì thấy điềm dữ đã biến mất. Xem ra, Tưởng Tử Lương là phúc âm lớn nhất trong vụ án lần này của Tống Huyền.Dương Tử Mi vừa nói chuyện với La Anh Hào vừa đợi Ngọc Thanh tới.Qua khoảng nửa giờ, nhận được điện từ Lâm Thanh Mai, giọng nói đầy hưng phấn: - Mi Mi, tốt quá rồi, Tống Huyền đã về nhà, hơn nữa do thị trưởng đích thân đưa về, giấy niêm phong cửa hàng cũng xé đi rồi, cục thương mại và toàn bộ công nhân viên cùng tập trung lại nói một tiếng xin lỗi.Nghe Lâm Thanh Mai nói vậy, Dương Tư Mi đã thật sự cảm nhận ra rằng...Cường quyền thật sự là công cụ áp đảo mọi thứ nhanh nhất. Bởi cường quyền mà một người trong sạch như Tống Huyện phải chịu không biết bao nhiêu sự sỉ nhục.Cũng nhờ cường quyền mà trong nháy mắt Tống Huyền có thể khôi phục danh dự của mình.Xem ra, nếu muốn tồn tại ở thế gian này, muốn bảo vệ người mà mình muốn thì nhất định phải có được quyền lực. Đây là lần đầu tiên Dương Tử Mi có một nguyện vọng mãnh liệt đến vậy.Trước đây, cô chẳng có lý tưởng gì lớn lao, chỉ mong sao bản thân không phải giống như kiếp trước, bị ức h**p, gia đình tan nát, người thân chết. Cô chỉ mong những người mà mình quan tâm, có thể sống bình an, cuộc sống chỉ đơn giản có đủ tiền để sinh hoạt.Vụ án của Tống Huyền lần này thật ngoài sức tưởng tượng, khiến cô lần đầu thật sự cảm nhận được ngoài năng lực của bản thân thì cần phải có quyền lực, nếu không thì không thể đối đầu được với những nhân vật đương quyền trong một đất nước mà bộ máy quyền lực lớn thế này. Do đó, trong lòng cô vô ý thức nảy sinh một khát vọng gì đó.