- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 545: Học lái xe
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Xe La Anh Hào lái là một chiếc Land Rover dùng trong quân đội, không hề kém Hummer.Kỹ năng lái xe của anh vô cùng tuyệt vời, vừa nhanh vừa ổn định, giống như một con rắn vừa uốn lượn vừa đong đưa trên đường cao tốc, khiến người khác có cảm giác k*ch th*ch về tốc độ.Dương Tử Mi cũng dự định học lái xe, cô ngồi ghế phụ kế bên tay lái và bắt đầu tỉ mỉ nhìn từng động tác của anh. - Em muốn học lái xe à?La Anh Hào nhận ra, liền hỏi.- Uhm, không có xe, ra ngoài rất bất tiện, nhưng em mới có mười lăm tuổi, chưa được đi thi bằng lái. Dương Tử Mi cau mày nói.- Ha ha, xem ra em đúng là một công dân biết tuân thủ pháp luật đấy nhỉ. Ở cái xã hội này, chỉ cần em muốn, thì dù mới mười lăm tuổi, vẫn có thể.La Anh Hào chế giễu nói. - Gì cơ?Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.- Em yên tâm đi, nếu em muốn lấy bằng lái, anh giúp em làm một cái, không cần dùng đến cái gì mà đường đường chính chính, có rất nhiều người mua bằng lái. La Anh Hào nói lớn.Dương Tử Mi ngạc nhiên:- Vậy giúp em làm một cái, em sẽ học lái xe! - Học luôn bây giờ đi, anh làm thầy!La Anh Hào nói.- Cũng được! Nhìn thấy anh lái xe đã như vậy, Dương Tử Mi cũng thấy thích. Cô phát hiện, kĩ năng lái xe không hề khó, dễ hơn nhiều so với việc tu luyện pháp thuật.La Anh Hào xuống xe, đổi chỗ ngồi cho cô.La Anh Hào nói với cô một lượt những kiến thức lái xe cơ bản. Dương Tử Mi nhanh chóng ghi nhớ, mới bắt đầu thì hơi lóng ngóng, nhưng sau khi lái một đoạn đường, thì có thể lái vô cùng ổn định.- Em đúng là một học sinh thiên tài, đến anh còn cần tới hai ngày mới đạt được trình độ hiện tại của em.La Anh Hào tán dương khả năng lĩnh hội và năng lực thao tác cực giỏi của cô. Dương Tử Mi mỉm cười, lái xe chạy thẳng con đường, cái cảm giác này mới đã làm sao, thảo nảo trên thế giới này, có nhiều người lại thích đua xe - một loại hoạt động cực nhanh đến vậy.Bởi vì là biển xe quân đội, lại là Land Rover, chỉ cần nhìn là biết người ngồi trong xe thuộc hàng tướng cấp cao trong quân đội, do đó, cả một đoạn đường dài, bất kể là qua trạm thu phí hay gặp phải xe cảnh sát cũng không cần dừng, tất cả xe khác đều phải nhường đường.Đúng là đặc quyền! - Có phải là chỉ cần biển xe quân đội thì không có bằng lái cũng chẳng sao? Tuyệt đối không ai xét xe?Dương Tử Mi hỏi.- Uhm, ai dám xét? La Anh Hào nhướn mày nói,- Trừ khi đâm phải người đặc biệt chính trực. Nhưng mà, loại người đó đã tuyệt chủng trên thế gian này rồi. Trong quân đội của bọn anh, rất nhiều các cô chiêu cậu ấm, chưa đến mười lăm tuổi đã dùng xe biển quân đội của bố chúng chạy đâm loạn khắp nơi rồi.- Thật tốt, em mà có thể có được một cái biển như vậy thì tốt. Dương Tử Mi không khỏi hâm mộ.Hóa ra, có đặc quyền lại bá đạo đến vậy.Lúc trước, thầy giáo chính trị cứ mở miệng ra là nói đây là một xã hội mà người người bình đẳng như nhau, hóa ra, vẫn còn qua nhiều người tự do, tự tại ngồi lên đầu pháp luật như thế. Cái pháp luật gọi là người người bình đẳng chỉ dành cho người dân phổ lương thiện không biết gì mà thôi.Nghĩ đến đây, trong lòng có phần phẫn nộ của Dương Tử Mi như muốn bật tung ra ngoài.Nếu đề cô nắm giữ quyền lực, cô nhất định sẽ điều chỉnh lại cái xã hội này! Nhưng, cô có thể nắm giữ không?Đáp án là không thể.Cô chỉ có thể nỗ lực biến bản thân trở thành một người có cường quyền, chỉ có như thế, mới có thể giành lại công bằng cho bản thân mình và những người khác. - Em muốn có biển quân đội không phải là không thể, thiếu soái Tưởng có thể giúp em làm một cái biển của đội quân B.La Anh Hào nói.- Đối với anh ấy, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Xe La Anh Hào lái là một chiếc Land Rover dùng trong quân đội, không hề kém Hummer.
Kỹ năng lái xe của anh vô cùng tuyệt vời, vừa nhanh vừa ổn định, giống như một con rắn vừa uốn lượn vừa đong đưa trên đường cao tốc, khiến người khác có cảm giác k*ch th*ch về tốc độ.
Dương Tử Mi cũng dự định học lái xe, cô ngồi ghế phụ kế bên tay lái và bắt đầu tỉ mỉ nhìn từng động tác của anh.
- Em muốn học lái xe à?
La Anh Hào nhận ra, liền hỏi.
- Uhm, không có xe, ra ngoài rất bất tiện, nhưng em mới có mười lăm tuổi, chưa được đi thi bằng lái.
Dương Tử Mi cau mày nói.
- Ha ha, xem ra em đúng là một công dân biết tuân thủ pháp luật đấy nhỉ. Ở cái xã hội này, chỉ cần em muốn, thì dù mới mười lăm tuổi, vẫn có thể.
La Anh Hào chế giễu nói.
- Gì cơ?
Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.
- Em yên tâm đi, nếu em muốn lấy bằng lái, anh giúp em làm một cái, không cần dùng đến cái gì mà đường đường chính chính, có rất nhiều người mua bằng lái.
La Anh Hào nói lớn.
Dương Tử Mi ngạc nhiên:
- Vậy giúp em làm một cái, em sẽ học lái xe!
- Học luôn bây giờ đi, anh làm thầy!
La Anh Hào nói.
- Cũng được!
Nhìn thấy anh lái xe đã như vậy, Dương Tử Mi cũng thấy thích. Cô phát hiện, kĩ năng lái xe không hề khó, dễ hơn nhiều so với việc tu luyện pháp thuật.
La Anh Hào xuống xe, đổi chỗ ngồi cho cô.
La Anh Hào nói với cô một lượt những kiến thức lái xe cơ bản.
Dương Tử Mi nhanh chóng ghi nhớ, mới bắt đầu thì hơi lóng ngóng, nhưng sau khi lái một đoạn đường, thì có thể lái vô cùng ổn định.
- Em đúng là một học sinh thiên tài, đến anh còn cần tới hai ngày mới đạt được trình độ hiện tại của em.
La Anh Hào tán dương khả năng lĩnh hội và năng lực thao tác cực giỏi của cô.
Dương Tử Mi mỉm cười, lái xe chạy thẳng con đường, cái cảm giác này mới đã làm sao, thảo nảo trên thế giới này, có nhiều người lại thích đua xe - một loại hoạt động cực nhanh đến vậy.
Bởi vì là biển xe quân đội, lại là Land Rover, chỉ cần nhìn là biết người ngồi trong xe thuộc hàng tướng cấp cao trong quân đội, do đó, cả một đoạn đường dài, bất kể là qua trạm thu phí hay gặp phải xe cảnh sát cũng không cần dừng, tất cả xe khác đều phải nhường đường.
Đúng là đặc quyền!
- Có phải là chỉ cần biển xe quân đội thì không có bằng lái cũng chẳng sao? Tuyệt đối không ai xét xe?
Dương Tử Mi hỏi.
- Uhm, ai dám xét?
La Anh Hào nhướn mày nói,
- Trừ khi đâm phải người đặc biệt chính trực. Nhưng mà, loại người đó đã tuyệt chủng trên thế gian này rồi. Trong quân đội của bọn anh, rất nhiều các cô chiêu cậu ấm, chưa đến mười lăm tuổi đã dùng xe biển quân đội của bố chúng chạy đâm loạn khắp nơi rồi.
- Thật tốt, em mà có thể có được một cái biển như vậy thì tốt.
Dương Tử Mi không khỏi hâm mộ.
Hóa ra, có đặc quyền lại bá đạo đến vậy.
Lúc trước, thầy giáo chính trị cứ mở miệng ra là nói đây là một xã hội mà người người bình đẳng như nhau, hóa ra, vẫn còn qua nhiều người tự do, tự tại ngồi lên đầu pháp luật như thế.
Cái pháp luật gọi là người người bình đẳng chỉ dành cho người dân phổ lương thiện không biết gì mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng có phần phẫn nộ của Dương Tử Mi như muốn bật tung ra ngoài.
Nếu đề cô nắm giữ quyền lực, cô nhất định sẽ điều chỉnh lại cái xã hội này!
Nhưng, cô có thể nắm giữ không?
Đáp án là không thể.
Cô chỉ có thể nỗ lực biến bản thân trở thành một người có cường quyền, chỉ có như thế, mới có thể giành lại công bằng cho bản thân mình và những người khác.
- Em muốn có biển quân đội không phải là không thể, thiếu soái Tưởng có thể giúp em làm một cái biển của đội quân B.
La Anh Hào nói.
- Đối với anh ấy, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Xe La Anh Hào lái là một chiếc Land Rover dùng trong quân đội, không hề kém Hummer.Kỹ năng lái xe của anh vô cùng tuyệt vời, vừa nhanh vừa ổn định, giống như một con rắn vừa uốn lượn vừa đong đưa trên đường cao tốc, khiến người khác có cảm giác k*ch th*ch về tốc độ.Dương Tử Mi cũng dự định học lái xe, cô ngồi ghế phụ kế bên tay lái và bắt đầu tỉ mỉ nhìn từng động tác của anh. - Em muốn học lái xe à?La Anh Hào nhận ra, liền hỏi.- Uhm, không có xe, ra ngoài rất bất tiện, nhưng em mới có mười lăm tuổi, chưa được đi thi bằng lái. Dương Tử Mi cau mày nói.- Ha ha, xem ra em đúng là một công dân biết tuân thủ pháp luật đấy nhỉ. Ở cái xã hội này, chỉ cần em muốn, thì dù mới mười lăm tuổi, vẫn có thể.La Anh Hào chế giễu nói. - Gì cơ?Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.- Em yên tâm đi, nếu em muốn lấy bằng lái, anh giúp em làm một cái, không cần dùng đến cái gì mà đường đường chính chính, có rất nhiều người mua bằng lái. La Anh Hào nói lớn.Dương Tử Mi ngạc nhiên:- Vậy giúp em làm một cái, em sẽ học lái xe! - Học luôn bây giờ đi, anh làm thầy!La Anh Hào nói.- Cũng được! Nhìn thấy anh lái xe đã như vậy, Dương Tử Mi cũng thấy thích. Cô phát hiện, kĩ năng lái xe không hề khó, dễ hơn nhiều so với việc tu luyện pháp thuật.La Anh Hào xuống xe, đổi chỗ ngồi cho cô.La Anh Hào nói với cô một lượt những kiến thức lái xe cơ bản. Dương Tử Mi nhanh chóng ghi nhớ, mới bắt đầu thì hơi lóng ngóng, nhưng sau khi lái một đoạn đường, thì có thể lái vô cùng ổn định.- Em đúng là một học sinh thiên tài, đến anh còn cần tới hai ngày mới đạt được trình độ hiện tại của em.La Anh Hào tán dương khả năng lĩnh hội và năng lực thao tác cực giỏi của cô. Dương Tử Mi mỉm cười, lái xe chạy thẳng con đường, cái cảm giác này mới đã làm sao, thảo nảo trên thế giới này, có nhiều người lại thích đua xe - một loại hoạt động cực nhanh đến vậy.Bởi vì là biển xe quân đội, lại là Land Rover, chỉ cần nhìn là biết người ngồi trong xe thuộc hàng tướng cấp cao trong quân đội, do đó, cả một đoạn đường dài, bất kể là qua trạm thu phí hay gặp phải xe cảnh sát cũng không cần dừng, tất cả xe khác đều phải nhường đường.Đúng là đặc quyền! - Có phải là chỉ cần biển xe quân đội thì không có bằng lái cũng chẳng sao? Tuyệt đối không ai xét xe?Dương Tử Mi hỏi.- Uhm, ai dám xét? La Anh Hào nhướn mày nói,- Trừ khi đâm phải người đặc biệt chính trực. Nhưng mà, loại người đó đã tuyệt chủng trên thế gian này rồi. Trong quân đội của bọn anh, rất nhiều các cô chiêu cậu ấm, chưa đến mười lăm tuổi đã dùng xe biển quân đội của bố chúng chạy đâm loạn khắp nơi rồi.- Thật tốt, em mà có thể có được một cái biển như vậy thì tốt. Dương Tử Mi không khỏi hâm mộ.Hóa ra, có đặc quyền lại bá đạo đến vậy.Lúc trước, thầy giáo chính trị cứ mở miệng ra là nói đây là một xã hội mà người người bình đẳng như nhau, hóa ra, vẫn còn qua nhiều người tự do, tự tại ngồi lên đầu pháp luật như thế. Cái pháp luật gọi là người người bình đẳng chỉ dành cho người dân phổ lương thiện không biết gì mà thôi.Nghĩ đến đây, trong lòng có phần phẫn nộ của Dương Tử Mi như muốn bật tung ra ngoài.Nếu đề cô nắm giữ quyền lực, cô nhất định sẽ điều chỉnh lại cái xã hội này! Nhưng, cô có thể nắm giữ không?Đáp án là không thể.Cô chỉ có thể nỗ lực biến bản thân trở thành một người có cường quyền, chỉ có như thế, mới có thể giành lại công bằng cho bản thân mình và những người khác. - Em muốn có biển quân đội không phải là không thể, thiếu soái Tưởng có thể giúp em làm một cái biển của đội quân B.La Anh Hào nói.- Đối với anh ấy, đó chỉ là chuyện nhỏ.