Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 473: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt 11
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Lạc Thư Cẩn chớp chớp mắt, hơi ngẩn người suy nghĩ, mắt phản chiếu hình bóng cô nương trước mặt, nhìn qua có chút ngốc manh."Chà, thì ra là cô nương, cô nương này, ta cũng không đem chuyện của cô nói ra ngoài nha." Lạc Thư Cẩn cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.Ngốc tử đưa cho hắn một ngàn lượng ngân phiếu để bịt miệng, hắn sao có thể không nhớ rõ."Không quan hệ, Lạc Thư Cẩn, không bằng ngươi gả cho ta đi.""Ta là nam nhân, không gả cho người khác được." Lạc Thư Cẩn lắc đầu cự tuyệt."Vậy sao? Vậy ta gả cho ngươi, ta có thể gả được."Vân Y nói mấy lời này, một chút thẹn thùng cũng không có.Mà Lạc Thư Cẩn vốn dĩ muốn che dấu sắc mặt, làm bộ uống trà, nghe được lời của cô thì "Phụt!"Một miệng trà phun thẳng lên nguời Vân Y."Xin lỗi." Lạc Thư Cẩn nhìn nàng bộ dáng chật vật, có chút xấu hổ cầ lấy giẻ lau bàn bên cạnh, giúp Vân Y lau mặt.Vân Y nhìn thoáng qua giẻ lau trong tay hắn, đen vàng lẫn lộn, cũng không biết là đã dùng để lau cái gì, vội vàng tránh, ghét bỏ nhìn Lạc Thư Cẩn.Đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Vân Y, Lạc Thư Cẩn mới đưa tầm mắt nhìn khối giẻ lau, thuận tay ném sang bàn bên cạnh, lát nữa tiểu nhị đi lên phải nhấc hắn rửa sạch sẽ. Giặt sạch đi chắc hắn còn có thể dùng tiếp cho nên Lạc Thư Cẩn không vứt đi."Còn có, Vân tiểu thư, ta cũng không muốn cưới vợ, cho nên, cô không cần lo lắng." Lạc Thư Cẩn sao có thể không biết hàm nghĩa trong lời nói của Vân Y. Ý nàng không phải là có thể giúp hắn xử lí chuyện tư muối sao.Chỉ tiếc, hắn không cần."Vậy, cáo từ!"Lần này thất bại, Vân Y cũng không có gì bất ngờ. Ít nhất thì Lạc Thư Cẩn cũng không dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn mình, vậy là được rồi."Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Tiểu thị nữ bên người Vân Y không lớn mật như Vân Y, các nàng đã ra ngoài lâu như vậy, lại còn một thân nam trang này, chẳng ra thể thống gì cả. Đến lúc để người nhìn thấy thì phải làm sao?"Được thôi." Vân Y đã xong việc, cô cũng muốn về phủ thừa tướng xem xét làm thế nào để Vân Cảnh mất đi niệm tưởng với Nhan Ngọc Lam.Mà Nhan Ngọc Lam ở tướng quân phủ lúc này, chính là hô mưa gọi gió.Nhan Ngọc Lam giống như mọi nữ chính xuyên qua khác, nói mình mất trí nhớ, không biết vì sao tỉnh lại, không còn là một người si ngốc nữa.Bất quá, trước kia Nhan Ngọc Lam ngây ngốc, hiện tại nàng ta mất trí nhớ hay không mất nhớ vấn đề, kỳ thật cũng không phải vấn đề trọng điểm.Bởi vì hiện tại, Nhan Ngọc Lam sinh động linh hoạt, tiếng cười truyền khắp toàn bộ Nhan tướng quân phủ, khiến cho Nhan tướng quân cả ngày mặt mày hớn hở.Mà hạ nhân trong phủ, đối với Nhan Ngọc Lam, càng ngày càng yêu thích.Đối với Giản Dịch Dương, Nhan Ngọc Lam vô cùng khinh thường, đối với loại người không tuân thủ tín ước, có mới nới cũ, vứt bỏ vị hôn thê, chán ghét cực kỳ.
Lạc Thư Cẩn chớp chớp mắt, hơi ngẩn người suy nghĩ, mắt phản chiếu hình bóng cô nương trước mặt, nhìn qua có chút ngốc manh.
"Chà, thì ra là cô nương, cô nương này, ta cũng không đem chuyện của cô nói ra ngoài nha." Lạc Thư Cẩn cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
Ngốc tử đưa cho hắn một ngàn lượng ngân phiếu để bịt miệng, hắn sao có thể không nhớ rõ.
"Không quan hệ, Lạc Thư Cẩn, không bằng ngươi gả cho ta đi."
"Ta là nam nhân, không gả cho người khác được." Lạc Thư Cẩn lắc đầu cự tuyệt.
"Vậy sao? Vậy ta gả cho ngươi, ta có thể gả được."
Vân Y nói mấy lời này, một chút thẹn thùng cũng không có.
Mà Lạc Thư Cẩn vốn dĩ muốn che dấu sắc mặt, làm bộ uống trà, nghe được lời của cô thì "Phụt!"
Một miệng trà phun thẳng lên nguời Vân Y.
"Xin lỗi." Lạc Thư Cẩn nhìn nàng bộ dáng chật vật, có chút xấu hổ cầ lấy giẻ lau bàn bên cạnh, giúp Vân Y lau mặt.
Vân Y nhìn thoáng qua giẻ lau trong tay hắn, đen vàng lẫn lộn, cũng không biết là đã dùng để lau cái gì, vội vàng tránh, ghét bỏ nhìn Lạc Thư Cẩn.
Đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Vân Y, Lạc Thư Cẩn mới đưa tầm mắt nhìn khối giẻ lau, thuận tay ném sang bàn bên cạnh, lát nữa tiểu nhị đi lên phải nhấc hắn rửa sạch sẽ. Giặt sạch đi chắc hắn còn có thể dùng tiếp cho nên Lạc Thư Cẩn không vứt đi.
"Còn có, Vân tiểu thư, ta cũng không muốn cưới vợ, cho nên, cô không cần lo lắng." Lạc Thư Cẩn sao có thể không biết hàm nghĩa trong lời nói của Vân Y. Ý nàng không phải là có thể giúp hắn xử lí chuyện tư muối sao.
Chỉ tiếc, hắn không cần.
"Vậy, cáo từ!"
Lần này thất bại, Vân Y cũng không có gì bất ngờ. Ít nhất thì Lạc Thư Cẩn cũng không dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn mình, vậy là được rồi.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Tiểu thị nữ bên người Vân Y không lớn mật như Vân Y, các nàng đã ra ngoài lâu như vậy, lại còn một thân nam trang này, chẳng ra thể thống gì cả. Đến lúc để người nhìn thấy thì phải làm sao?
"Được thôi." Vân Y đã xong việc, cô cũng muốn về phủ thừa tướng xem xét làm thế nào để Vân Cảnh mất đi niệm tưởng với Nhan Ngọc Lam.
Mà Nhan Ngọc Lam ở tướng quân phủ lúc này, chính là hô mưa gọi gió.
Nhan Ngọc Lam giống như mọi nữ chính xuyên qua khác, nói mình mất trí nhớ, không biết vì sao tỉnh lại, không còn là một người si ngốc nữa.
Bất quá, trước kia Nhan Ngọc Lam ngây ngốc, hiện tại nàng ta mất trí nhớ hay không mất nhớ vấn đề, kỳ thật cũng không phải vấn đề trọng điểm.
Bởi vì hiện tại, Nhan Ngọc Lam sinh động linh hoạt, tiếng cười truyền khắp toàn bộ Nhan tướng quân phủ, khiến cho Nhan tướng quân cả ngày mặt mày hớn hở.
Mà hạ nhân trong phủ, đối với Nhan Ngọc Lam, càng ngày càng yêu thích.
Đối với Giản Dịch Dương, Nhan Ngọc Lam vô cùng khinh thường, đối với loại người không tuân thủ tín ước, có mới nới cũ, vứt bỏ vị hôn thê, chán ghét cực kỳ.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… Lạc Thư Cẩn chớp chớp mắt, hơi ngẩn người suy nghĩ, mắt phản chiếu hình bóng cô nương trước mặt, nhìn qua có chút ngốc manh."Chà, thì ra là cô nương, cô nương này, ta cũng không đem chuyện của cô nói ra ngoài nha." Lạc Thư Cẩn cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.Ngốc tử đưa cho hắn một ngàn lượng ngân phiếu để bịt miệng, hắn sao có thể không nhớ rõ."Không quan hệ, Lạc Thư Cẩn, không bằng ngươi gả cho ta đi.""Ta là nam nhân, không gả cho người khác được." Lạc Thư Cẩn lắc đầu cự tuyệt."Vậy sao? Vậy ta gả cho ngươi, ta có thể gả được."Vân Y nói mấy lời này, một chút thẹn thùng cũng không có.Mà Lạc Thư Cẩn vốn dĩ muốn che dấu sắc mặt, làm bộ uống trà, nghe được lời của cô thì "Phụt!"Một miệng trà phun thẳng lên nguời Vân Y."Xin lỗi." Lạc Thư Cẩn nhìn nàng bộ dáng chật vật, có chút xấu hổ cầ lấy giẻ lau bàn bên cạnh, giúp Vân Y lau mặt.Vân Y nhìn thoáng qua giẻ lau trong tay hắn, đen vàng lẫn lộn, cũng không biết là đã dùng để lau cái gì, vội vàng tránh, ghét bỏ nhìn Lạc Thư Cẩn.Đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Vân Y, Lạc Thư Cẩn mới đưa tầm mắt nhìn khối giẻ lau, thuận tay ném sang bàn bên cạnh, lát nữa tiểu nhị đi lên phải nhấc hắn rửa sạch sẽ. Giặt sạch đi chắc hắn còn có thể dùng tiếp cho nên Lạc Thư Cẩn không vứt đi."Còn có, Vân tiểu thư, ta cũng không muốn cưới vợ, cho nên, cô không cần lo lắng." Lạc Thư Cẩn sao có thể không biết hàm nghĩa trong lời nói của Vân Y. Ý nàng không phải là có thể giúp hắn xử lí chuyện tư muối sao.Chỉ tiếc, hắn không cần."Vậy, cáo từ!"Lần này thất bại, Vân Y cũng không có gì bất ngờ. Ít nhất thì Lạc Thư Cẩn cũng không dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn mình, vậy là được rồi."Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Tiểu thị nữ bên người Vân Y không lớn mật như Vân Y, các nàng đã ra ngoài lâu như vậy, lại còn một thân nam trang này, chẳng ra thể thống gì cả. Đến lúc để người nhìn thấy thì phải làm sao?"Được thôi." Vân Y đã xong việc, cô cũng muốn về phủ thừa tướng xem xét làm thế nào để Vân Cảnh mất đi niệm tưởng với Nhan Ngọc Lam.Mà Nhan Ngọc Lam ở tướng quân phủ lúc này, chính là hô mưa gọi gió.Nhan Ngọc Lam giống như mọi nữ chính xuyên qua khác, nói mình mất trí nhớ, không biết vì sao tỉnh lại, không còn là một người si ngốc nữa.Bất quá, trước kia Nhan Ngọc Lam ngây ngốc, hiện tại nàng ta mất trí nhớ hay không mất nhớ vấn đề, kỳ thật cũng không phải vấn đề trọng điểm.Bởi vì hiện tại, Nhan Ngọc Lam sinh động linh hoạt, tiếng cười truyền khắp toàn bộ Nhan tướng quân phủ, khiến cho Nhan tướng quân cả ngày mặt mày hớn hở.Mà hạ nhân trong phủ, đối với Nhan Ngọc Lam, càng ngày càng yêu thích.Đối với Giản Dịch Dương, Nhan Ngọc Lam vô cùng khinh thường, đối với loại người không tuân thủ tín ước, có mới nới cũ, vứt bỏ vị hôn thê, chán ghét cực kỳ.