- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 561: Đàn ông sinh con (2)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Thầy Tống, cho em mượn xe thầy được không?Dương Tử Mi thật lòng không muốn chen chúc trên xe buýt nữa, hơn nữa cũng hơi hơi ghiền lái xe rồi.- Tiểu Mi, em biết lái xe à?Tống Huyền nghi hoặc hỏi.- Vâng, em vừa học, kĩ thuật không tệ lắm đâu.Dương Tử Mi gật đầu.- Nhưng em không có giấy phép lái xe! Nếu bị kiểm tra thì phiền lắm.Tống Huyền nói với vẻ hơi khó xử.- Thầy Tống, không sao đâu, lỡ may bị kiểm tra thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong việc ấy mà, anh đừng lo lắng.Dương Tử Mi chẳng cho là đúng.Tống Huyền nghĩ ngợi một chút, những chuyện xui xẻo mấy hôm nay gặp phải đã biến anh từ một lương dân tuân thủ luật pháp thành kẻ thất vọng với xã hội pháp trị này rồi.Anh đưa chìa khóa xe cho cô, bảo cô lái xe cẩn thận.Dương Tử Mi lên xe, Sadako ngồi ở ghế phó lái, thím Lý ngồi đằng sau.- Chủ nhân, cô dạy tôi lái xe đi, lần sau để tôi lái cho, cô cứ ngồi thoải mái là được rồi.Sadako nhìn chăm chú động tác lái xe của Dương Tử Mi rồi nói.- Ha ha, ta tưởng cô vạn năng cơ đấy, hóa ra cũng có việc cô không biết làm à?Dương Tử Mi nở nụ cười.Sadako là người của hơn một năm về trước, khi đó ô tô còn chưa phổ biến, cho nên cô không biết lái cũng chẳng có gì lạ.- Đợi bao giờ tôi có xe thì sẽ từ từ dạy cô, bây giờ cứu người mới là quan trọng.Thấy bộ dạng nóng lòng sốt ruột của thím Lý, đương nhiên Dương Tử Mi cũng không dám chậm trễ. Cô lái xe như vũ bão lao đến thôn Lý gia.Thím Lý đưa cô chạy thẳng đến từ đường.Lúc này trong từ đường đông nghịt người, rất nhiều người trong số đó đang vung nắm tay hô lớn:- Thiêu chết nó! Thiêu chết yêu nghiệt này đi!Thím Lý nghe thấy thì sợ run cả chân, vội kéo Dương Tử Mi len vào trong đám người.Dương Tử Mi chen vào trong xem... thì thấy một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi mặt mũi thanh tú nhưng sắc mặt tái nhợt, bị trói trên cây cột ngay trước từ đường.Bụng cậu nhóc nhô lên, nhìn giống như một phụ nữ có bầu.Dưới chân cậu chất đầy củi kho, một lão già gầy đét để râu dê đang cầm bật lửa muốn châm lên.- Đừng thiêu con tôi!Thím Lý thét lên như heo bị chọc tiết rồi vọt tới ôm chặt Lý Hiểu Minh đang bị trói trên cột.- Mẹ Hiểu Minh à, Hiểu Minh đã bị yêu nghiệt nhập rồi, nếu không thiêu chết nó, nhẹ thì tai họa một vùng, nặng thì hại nước hại dân.Thôn trưởng cầm bật lửa nói:- Bà mau tránh ra đi, nếu không tôi thiêu cả bà luôn đấy.- Thế thì ông thiêu chết cả tôi luôn đi!Thím Lý vừa khóc vừa nói:- Con tôi mất rồi thì tôi còn sống để mà làm gì nữa?- Lôi bà ấy ra!Trưởng thôn hô lên, mấy thanh niên cường tráng lao tới kéo tay thím Lý, muốn lôi bà đi.Thím Lý quay sang cầu cứu Dương Tử Mi:- Đại sư, mau cứu chúng tôi, mau cứu chúng tôi với!Dương Tử Mi bước lên phía trước, quát:- Mau dừng tay lại!Mọi người nhìn về phía cô và Sadako thì phát hiện họ là hai người đẹp một lớn một nhỏ, khí chất xuất chúng.- Cháu gái à, cháu là ai? Đừng có phá rối việc trong thôn của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đuổi hai người đi đấy.Trưởng thôn lớn tiếng nói.- Thôn trưởng, cô ấy là đại sư mà tôi mời đến, cô ấy biết hàng yêu trừ ma, rất là giỏi đấy.Thím Lý vội nói.- Đại sư?Trưởng thôn nhìn Dương Tử Mi ăn mặc như học sinh trung học với ánh mắt nghi ngờ:- Sao mà có thể?- Sao mà không thể?Dương Tử Mi liếc xéo ông ta một cái rồi động ngón tay, bắn âm sát khí ra:- Chỉ cần tôi muốn ông không động đậy được, thì ông sẽ không thể động đậy được.
- Thầy Tống, cho em mượn xe thầy được không?
Dương Tử Mi thật lòng không muốn chen chúc trên xe buýt nữa, hơn nữa cũng hơi hơi ghiền lái xe rồi.
- Tiểu Mi, em biết lái xe à?
Tống Huyền nghi hoặc hỏi.
- Vâng, em vừa học, kĩ thuật không tệ lắm đâu.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Nhưng em không có giấy phép lái xe! Nếu bị kiểm tra thì phiền lắm.
Tống Huyền nói với vẻ hơi khó xử.
- Thầy Tống, không sao đâu, lỡ may bị kiểm tra thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong việc ấy mà, anh đừng lo lắng.
Dương Tử Mi chẳng cho là đúng.
Tống Huyền nghĩ ngợi một chút, những chuyện xui xẻo mấy hôm nay gặp phải đã biến anh từ một lương dân tuân thủ luật pháp thành kẻ thất vọng với xã hội pháp trị này rồi.
Anh đưa chìa khóa xe cho cô, bảo cô lái xe cẩn thận.
Dương Tử Mi lên xe, Sadako ngồi ở ghế phó lái, thím Lý ngồi đằng sau.
- Chủ nhân, cô dạy tôi lái xe đi, lần sau để tôi lái cho, cô cứ ngồi thoải mái là được rồi.
Sadako nhìn chăm chú động tác lái xe của Dương Tử Mi rồi nói.
- Ha ha, ta tưởng cô vạn năng cơ đấy, hóa ra cũng có việc cô không biết làm à?
Dương Tử Mi nở nụ cười.
Sadako là người của hơn một năm về trước, khi đó ô tô còn chưa phổ biến, cho nên cô không biết lái cũng chẳng có gì lạ.
- Đợi bao giờ tôi có xe thì sẽ từ từ dạy cô, bây giờ cứu người mới là quan trọng.
Thấy bộ dạng nóng lòng sốt ruột của thím Lý, đương nhiên Dương Tử Mi cũng không dám chậm trễ. Cô lái xe như vũ bão lao đến thôn Lý gia.
Thím Lý đưa cô chạy thẳng đến từ đường.
Lúc này trong từ đường đông nghịt người, rất nhiều người trong số đó đang vung nắm tay hô lớn:
- Thiêu chết nó! Thiêu chết yêu nghiệt này đi!
Thím Lý nghe thấy thì sợ run cả chân, vội kéo Dương Tử Mi len vào trong đám người.
Dương Tử Mi chen vào trong xem... thì thấy một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi mặt mũi thanh tú nhưng sắc mặt tái nhợt, bị trói trên cây cột ngay trước từ đường.
Bụng cậu nhóc nhô lên, nhìn giống như một phụ nữ có bầu.
Dưới chân cậu chất đầy củi kho, một lão già gầy đét để râu dê đang cầm bật lửa muốn châm lên.
- Đừng thiêu con tôi!
Thím Lý thét lên như heo bị chọc tiết rồi vọt tới ôm chặt Lý Hiểu Minh đang bị trói trên cột.
- Mẹ Hiểu Minh à, Hiểu Minh đã bị yêu nghiệt nhập rồi, nếu không thiêu chết nó, nhẹ thì tai họa một vùng, nặng thì hại nước hại dân.
Thôn trưởng cầm bật lửa nói:
- Bà mau tránh ra đi, nếu không tôi thiêu cả bà luôn đấy.
- Thế thì ông thiêu chết cả tôi luôn đi!
Thím Lý vừa khóc vừa nói:
- Con tôi mất rồi thì tôi còn sống để mà làm gì nữa?
- Lôi bà ấy ra!
Trưởng thôn hô lên, mấy thanh niên cường tráng lao tới kéo tay thím Lý, muốn lôi bà đi.
Thím Lý quay sang cầu cứu Dương Tử Mi:
- Đại sư, mau cứu chúng tôi, mau cứu chúng tôi với!
Dương Tử Mi bước lên phía trước, quát:
- Mau dừng tay lại!
Mọi người nhìn về phía cô và Sadako thì phát hiện họ là hai người đẹp một lớn một nhỏ, khí chất xuất chúng.
- Cháu gái à, cháu là ai? Đừng có phá rối việc trong thôn của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đuổi hai người đi đấy.
Trưởng thôn lớn tiếng nói.
- Thôn trưởng, cô ấy là đại sư mà tôi mời đến, cô ấy biết hàng yêu trừ ma, rất là giỏi đấy.
Thím Lý vội nói.
- Đại sư?
Trưởng thôn nhìn Dương Tử Mi ăn mặc như học sinh trung học với ánh mắt nghi ngờ:
- Sao mà có thể?
- Sao mà không thể?
Dương Tử Mi liếc xéo ông ta một cái rồi động ngón tay, bắn âm sát khí ra:
- Chỉ cần tôi muốn ông không động đậy được, thì ông sẽ không thể động đậy được.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… - Thầy Tống, cho em mượn xe thầy được không?Dương Tử Mi thật lòng không muốn chen chúc trên xe buýt nữa, hơn nữa cũng hơi hơi ghiền lái xe rồi.- Tiểu Mi, em biết lái xe à?Tống Huyền nghi hoặc hỏi.- Vâng, em vừa học, kĩ thuật không tệ lắm đâu.Dương Tử Mi gật đầu.- Nhưng em không có giấy phép lái xe! Nếu bị kiểm tra thì phiền lắm.Tống Huyền nói với vẻ hơi khó xử.- Thầy Tống, không sao đâu, lỡ may bị kiểm tra thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong việc ấy mà, anh đừng lo lắng.Dương Tử Mi chẳng cho là đúng.Tống Huyền nghĩ ngợi một chút, những chuyện xui xẻo mấy hôm nay gặp phải đã biến anh từ một lương dân tuân thủ luật pháp thành kẻ thất vọng với xã hội pháp trị này rồi.Anh đưa chìa khóa xe cho cô, bảo cô lái xe cẩn thận.Dương Tử Mi lên xe, Sadako ngồi ở ghế phó lái, thím Lý ngồi đằng sau.- Chủ nhân, cô dạy tôi lái xe đi, lần sau để tôi lái cho, cô cứ ngồi thoải mái là được rồi.Sadako nhìn chăm chú động tác lái xe của Dương Tử Mi rồi nói.- Ha ha, ta tưởng cô vạn năng cơ đấy, hóa ra cũng có việc cô không biết làm à?Dương Tử Mi nở nụ cười.Sadako là người của hơn một năm về trước, khi đó ô tô còn chưa phổ biến, cho nên cô không biết lái cũng chẳng có gì lạ.- Đợi bao giờ tôi có xe thì sẽ từ từ dạy cô, bây giờ cứu người mới là quan trọng.Thấy bộ dạng nóng lòng sốt ruột của thím Lý, đương nhiên Dương Tử Mi cũng không dám chậm trễ. Cô lái xe như vũ bão lao đến thôn Lý gia.Thím Lý đưa cô chạy thẳng đến từ đường.Lúc này trong từ đường đông nghịt người, rất nhiều người trong số đó đang vung nắm tay hô lớn:- Thiêu chết nó! Thiêu chết yêu nghiệt này đi!Thím Lý nghe thấy thì sợ run cả chân, vội kéo Dương Tử Mi len vào trong đám người.Dương Tử Mi chen vào trong xem... thì thấy một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi mặt mũi thanh tú nhưng sắc mặt tái nhợt, bị trói trên cây cột ngay trước từ đường.Bụng cậu nhóc nhô lên, nhìn giống như một phụ nữ có bầu.Dưới chân cậu chất đầy củi kho, một lão già gầy đét để râu dê đang cầm bật lửa muốn châm lên.- Đừng thiêu con tôi!Thím Lý thét lên như heo bị chọc tiết rồi vọt tới ôm chặt Lý Hiểu Minh đang bị trói trên cột.- Mẹ Hiểu Minh à, Hiểu Minh đã bị yêu nghiệt nhập rồi, nếu không thiêu chết nó, nhẹ thì tai họa một vùng, nặng thì hại nước hại dân.Thôn trưởng cầm bật lửa nói:- Bà mau tránh ra đi, nếu không tôi thiêu cả bà luôn đấy.- Thế thì ông thiêu chết cả tôi luôn đi!Thím Lý vừa khóc vừa nói:- Con tôi mất rồi thì tôi còn sống để mà làm gì nữa?- Lôi bà ấy ra!Trưởng thôn hô lên, mấy thanh niên cường tráng lao tới kéo tay thím Lý, muốn lôi bà đi.Thím Lý quay sang cầu cứu Dương Tử Mi:- Đại sư, mau cứu chúng tôi, mau cứu chúng tôi với!Dương Tử Mi bước lên phía trước, quát:- Mau dừng tay lại!Mọi người nhìn về phía cô và Sadako thì phát hiện họ là hai người đẹp một lớn một nhỏ, khí chất xuất chúng.- Cháu gái à, cháu là ai? Đừng có phá rối việc trong thôn của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đuổi hai người đi đấy.Trưởng thôn lớn tiếng nói.- Thôn trưởng, cô ấy là đại sư mà tôi mời đến, cô ấy biết hàng yêu trừ ma, rất là giỏi đấy.Thím Lý vội nói.- Đại sư?Trưởng thôn nhìn Dương Tử Mi ăn mặc như học sinh trung học với ánh mắt nghi ngờ:- Sao mà có thể?- Sao mà không thể?Dương Tử Mi liếc xéo ông ta một cái rồi động ngón tay, bắn âm sát khí ra:- Chỉ cần tôi muốn ông không động đậy được, thì ông sẽ không thể động đậy được.