Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào…
Chương 491: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt (29)
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "A Lương, người ta, người ta hôm nay rất thảm, Hoàng thượng, hoàng thượng cậy mà lại phạt cấm túc ta ba tháng, đều là do ả Vân Y kia, nếu không phải nàng ta nói lung tung, nhất định, nhất định ta mới là người làm cho thế nhân kinh diễm!"Nhan Ngọc Lam nhào vào trong ngực Mộ Lương, khóc toáng lên.Mộ Lương ôm Nhan Ngọc Lam trong lòng ngực, trong đầu không tự giác hiện lên một màn vũ đạo lõa lồ da thịt của nàng ta trong đại điện.Da thịt trắng mềm nõn nà như vậy, hắn cảm giác tứ chi lúc này cứng đờ lại, tim cũng đập nhanh hơn, bình bịch bình bịch trong lồng ngực."A Lương, chàng cũng không thèm để ý đến ta? Có phải chàng cũng bị nữ nhân kia hút hồn mất rồi?" Miệng nhỏ hơi dẩu lên, gương mặt đầy ủy khuất nhìn Mộ Lương nói.Vân Y lúc này đang ngồi trên xe ngựa trở về phủ thừa tướng, mang theo một đống vật phẩm được Thái hậu và hoàng thượng thưởng cho, tuy rằng mấy đồ vật này không có tác dụng lớn lắm, đều là đồ quý có ấn ký của hoàng cung cả, muốn bán cũng chẳng được.Nhưng mà ít nhất lần này bắt được một cái danh hiệu quận chúa.Thời điểm nghe thấy Thái hậu muốn phong cô làm quận chúa, gương mặt Vân Y không phải là vui mừng, mà có chút vặn vẹo.Cô nhớ rõ, trong cốt truyện, Nhan Ngọc Lam mới là người được phong làm quận chúa.Đừng nói hệ thống đang đưa cô thay thế Nhan Ngọc Lam chiếm hết hào quang của cô ta.Có lẽ là do màn vũ đạo kia quá kinh hãi, người thường căn bản là không thể tiếp thu được."Tiểu Y, hôm nay vui vẻ không?" Mạc Dương Hà ngồi đối diện Vân Y, nhẹ nhàng hỏi chuyện cô."Vâng." Vân Y gật gật đầu, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, cô cũng biết Mạc Dương Hà lo rằng cô vẫn bị chuyện với Giản Dịch Dương ảnh hưởng.Vân Y căn bản là không có để ý đến Giản Dịch Dương, nhưng mà cô lại không thể nói như vậy với Mạc Dương Hà, nếu nói với bà ấy như vậy, dù sao nguyên chủ yêu thích Giản Dịch Dương một thời gian dài như vậy, nói không thích liền không thích, có chút sai đi.Sau khi Mộ Lương đồng ý với Nhan Ngọc Lam, nhanh chóng đi tìm Vân Y xử lí."Cẩn thận, có thích khách." Trước tập kích của Mộ Lương, các hộ vệ nhanh chóng vây quanh chủ tử, cảnh giác nhìn đối phương.Mộ Lương này tới giết người cũng không thèm đeo mặt nạ che mặt lại.Cho nên Vân Y biết, người đến, chính là vị đệ nhất sát thủ dưới váy Nhan Ngọc Lam.Nhan Ngọc Lam cũng thật giỏi, đã hắc hóa đến độ sai người đi giết cô rồi cơ đấy.Nhưng mà Vân Y cũng có chút lo lắng, Mộ Lương là đệ nhất sát thủ, công phu của hộ vệ phủ Thừa tướng chắc là không so lại được hắn.Nếu cô chết trong nhiệm vụ này, quả thật rất đáng tiếc, cũng quá thuận lợi cho nữ chính rồi."Hệ thống hệ thống, bây giờ có biện pháp gì không?"Có việc phải tìm hệ thống.Nhưng mà quả nhiên, hệ thống luôn phụ lòng người, yếu ớt kiến nghị, "Ký chủ, hay là cô lớn tiếng xin cứu mạng đi."Vân Y hết cách, nghe theo lời hệ thống hét lên, "Cứu mạng a a a a a a a a a a a a a a!"Thanh âm vang vọng đến tận chân trời, Mạc Dương Hà trong xe ngựa, cũng bị tiếng hét của Vân Y làm cho kinh hãi.
"A Lương, người ta, người ta hôm nay rất thảm, Hoàng thượng, hoàng thượng cậy mà lại phạt cấm túc ta ba tháng, đều là do ả Vân Y kia, nếu không phải nàng ta nói lung tung, nhất định, nhất định ta mới là người làm cho thế nhân kinh diễm!"
Nhan Ngọc Lam nhào vào trong ngực Mộ Lương, khóc toáng lên.
Mộ Lương ôm Nhan Ngọc Lam trong lòng ngực, trong đầu không tự giác hiện lên một màn vũ đạo lõa lồ da thịt của nàng ta trong đại điện.
Da thịt trắng mềm nõn nà như vậy, hắn cảm giác tứ chi lúc này cứng đờ lại, tim cũng đập nhanh hơn, bình bịch bình bịch trong lồng ngực.
"A Lương, chàng cũng không thèm để ý đến ta? Có phải chàng cũng bị nữ nhân kia hút hồn mất rồi?" Miệng nhỏ hơi dẩu lên, gương mặt đầy ủy khuất nhìn Mộ Lương nói.
Vân Y lúc này đang ngồi trên xe ngựa trở về phủ thừa tướng, mang theo một đống vật phẩm được Thái hậu và hoàng thượng thưởng cho, tuy rằng mấy đồ vật này không có tác dụng lớn lắm, đều là đồ quý có ấn ký của hoàng cung cả, muốn bán cũng chẳng được.
Nhưng mà ít nhất lần này bắt được một cái danh hiệu quận chúa.
Thời điểm nghe thấy Thái hậu muốn phong cô làm quận chúa, gương mặt Vân Y không phải là vui mừng, mà có chút vặn vẹo.
Cô nhớ rõ, trong cốt truyện, Nhan Ngọc Lam mới là người được phong làm quận chúa.
Đừng nói hệ thống đang đưa cô thay thế Nhan Ngọc Lam chiếm hết hào quang của cô ta.
Có lẽ là do màn vũ đạo kia quá kinh hãi, người thường căn bản là không thể tiếp thu được.
"Tiểu Y, hôm nay vui vẻ không?" Mạc Dương Hà ngồi đối diện Vân Y, nhẹ nhàng hỏi chuyện cô.
"Vâng." Vân Y gật gật đầu, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, cô cũng biết Mạc Dương Hà lo rằng cô vẫn bị chuyện với Giản Dịch Dương ảnh hưởng.
Vân Y căn bản là không có để ý đến Giản Dịch Dương, nhưng mà cô lại không thể nói như vậy với Mạc Dương Hà, nếu nói với bà ấy như vậy, dù sao nguyên chủ yêu thích Giản Dịch Dương một thời gian dài như vậy, nói không thích liền không thích, có chút sai đi.
Sau khi Mộ Lương đồng ý với Nhan Ngọc Lam, nhanh chóng đi tìm Vân Y xử lí.
"Cẩn thận, có thích khách." Trước tập kích của Mộ Lương, các hộ vệ nhanh chóng vây quanh chủ tử, cảnh giác nhìn đối phương.
Mộ Lương này tới giết người cũng không thèm đeo mặt nạ che mặt lại.
Cho nên Vân Y biết, người đến, chính là vị đệ nhất sát thủ dưới váy Nhan Ngọc Lam.
Nhan Ngọc Lam cũng thật giỏi, đã hắc hóa đến độ sai người đi giết cô rồi cơ đấy.
Nhưng mà Vân Y cũng có chút lo lắng, Mộ Lương là đệ nhất sát thủ, công phu của hộ vệ phủ Thừa tướng chắc là không so lại được hắn.
Nếu cô chết trong nhiệm vụ này, quả thật rất đáng tiếc, cũng quá thuận lợi cho nữ chính rồi."Hệ thống hệ thống, bây giờ có biện pháp gì không?"
Có việc phải tìm hệ thống.
Nhưng mà quả nhiên, hệ thống luôn phụ lòng người, yếu ớt kiến nghị, "Ký chủ, hay là cô lớn tiếng xin cứu mạng đi."
Vân Y hết cách, nghe theo lời hệ thống hét lên, "Cứu mạng a a a a a a a a a a a a a a!"
Thanh âm vang vọng đến tận chân trời, Mạc Dương Hà trong xe ngựa, cũng bị tiếng hét của Vân Y làm cho kinh hãi.
Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ PhụTác giả: Nạp Lan MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Vân Y nằm trên giường bệnh, cô là một người bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, cô vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc này. Đôi mắt cô trống rỗng không hề có lấy chút sức sống nào. Bởi vì điều trị quanh năm, thân thể cô gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng đến đáng sợ. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần. Trên người cắm đầy các loại ống dẫn, xung quanh tiếng người không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao giải phẫu cùng kìm không ngừng vang lên. Bệnh tình của cô lại nặng thêm. Cô biết, mình sắp sống không được nữa. Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau, như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được đây? Nhưng mà nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, nên đã thành thói quen. Cứu về được thì như thế nào chứ? Tiếp tục ở lại cái nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng hành hạ của căn bệnh, mỗi ngày phải nghe tiếng trào… "A Lương, người ta, người ta hôm nay rất thảm, Hoàng thượng, hoàng thượng cậy mà lại phạt cấm túc ta ba tháng, đều là do ả Vân Y kia, nếu không phải nàng ta nói lung tung, nhất định, nhất định ta mới là người làm cho thế nhân kinh diễm!"Nhan Ngọc Lam nhào vào trong ngực Mộ Lương, khóc toáng lên.Mộ Lương ôm Nhan Ngọc Lam trong lòng ngực, trong đầu không tự giác hiện lên một màn vũ đạo lõa lồ da thịt của nàng ta trong đại điện.Da thịt trắng mềm nõn nà như vậy, hắn cảm giác tứ chi lúc này cứng đờ lại, tim cũng đập nhanh hơn, bình bịch bình bịch trong lồng ngực."A Lương, chàng cũng không thèm để ý đến ta? Có phải chàng cũng bị nữ nhân kia hút hồn mất rồi?" Miệng nhỏ hơi dẩu lên, gương mặt đầy ủy khuất nhìn Mộ Lương nói.Vân Y lúc này đang ngồi trên xe ngựa trở về phủ thừa tướng, mang theo một đống vật phẩm được Thái hậu và hoàng thượng thưởng cho, tuy rằng mấy đồ vật này không có tác dụng lớn lắm, đều là đồ quý có ấn ký của hoàng cung cả, muốn bán cũng chẳng được.Nhưng mà ít nhất lần này bắt được một cái danh hiệu quận chúa.Thời điểm nghe thấy Thái hậu muốn phong cô làm quận chúa, gương mặt Vân Y không phải là vui mừng, mà có chút vặn vẹo.Cô nhớ rõ, trong cốt truyện, Nhan Ngọc Lam mới là người được phong làm quận chúa.Đừng nói hệ thống đang đưa cô thay thế Nhan Ngọc Lam chiếm hết hào quang của cô ta.Có lẽ là do màn vũ đạo kia quá kinh hãi, người thường căn bản là không thể tiếp thu được."Tiểu Y, hôm nay vui vẻ không?" Mạc Dương Hà ngồi đối diện Vân Y, nhẹ nhàng hỏi chuyện cô."Vâng." Vân Y gật gật đầu, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, cô cũng biết Mạc Dương Hà lo rằng cô vẫn bị chuyện với Giản Dịch Dương ảnh hưởng.Vân Y căn bản là không có để ý đến Giản Dịch Dương, nhưng mà cô lại không thể nói như vậy với Mạc Dương Hà, nếu nói với bà ấy như vậy, dù sao nguyên chủ yêu thích Giản Dịch Dương một thời gian dài như vậy, nói không thích liền không thích, có chút sai đi.Sau khi Mộ Lương đồng ý với Nhan Ngọc Lam, nhanh chóng đi tìm Vân Y xử lí."Cẩn thận, có thích khách." Trước tập kích của Mộ Lương, các hộ vệ nhanh chóng vây quanh chủ tử, cảnh giác nhìn đối phương.Mộ Lương này tới giết người cũng không thèm đeo mặt nạ che mặt lại.Cho nên Vân Y biết, người đến, chính là vị đệ nhất sát thủ dưới váy Nhan Ngọc Lam.Nhan Ngọc Lam cũng thật giỏi, đã hắc hóa đến độ sai người đi giết cô rồi cơ đấy.Nhưng mà Vân Y cũng có chút lo lắng, Mộ Lương là đệ nhất sát thủ, công phu của hộ vệ phủ Thừa tướng chắc là không so lại được hắn.Nếu cô chết trong nhiệm vụ này, quả thật rất đáng tiếc, cũng quá thuận lợi cho nữ chính rồi."Hệ thống hệ thống, bây giờ có biện pháp gì không?"Có việc phải tìm hệ thống.Nhưng mà quả nhiên, hệ thống luôn phụ lòng người, yếu ớt kiến nghị, "Ký chủ, hay là cô lớn tiếng xin cứu mạng đi."Vân Y hết cách, nghe theo lời hệ thống hét lên, "Cứu mạng a a a a a a a a a a a a a a!"Thanh âm vang vọng đến tận chân trời, Mạc Dương Hà trong xe ngựa, cũng bị tiếng hét của Vân Y làm cho kinh hãi.