- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 595: Trường học lắm thị phi
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi lạnh nhạt xuyên qua đám người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, đi đến trước bảng thông báo hiện đang có rất nhiều người vây quanh.Mọi người thấy cô đột nhiên xuất hiện thì đều ngớ người, rốt rít tản ra.Dương Tử Mi nhìn vào bảng thông báo. Chỉ thấy bên trên dán một bức ảnh được phóng to, nhân vật nữ chính trong bức ảnh chính là cô.Là bức ảnh cô đẩy Tiểu Thiên đứng ở cửa của cửa hàng để thử nghiệm chuông nhỏ.Ha ha, ở trong ảnh, bộ dáng cô cúi đầu nhìn Tiểu Thiên quả thật có mấy phần bản năng người mẹ. Bên cạnh ảnh chụp còn có một tờ giấy in miêu tả sinh động như thật những việc bịa đặt vô căn cứ như cô mang thai thế nào, sinh nở ở bệnh viện nào.Thật đúng là nói bừa.Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, giơ tay ra xé bức ảnh xuống, chuẩn bị cầm về làm kỷ niệm. Trở lại phòng học, bạn cùng lớp đều kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó có không ít người lên tiếng chào hỏi cô:- Tử Mi, về trường rồi à?Không giống như hai lần có tin đồn trước kia, giờ trong mắt họ không chứa đầy suy đoán khinh bỉ nữa mà là sự thân thiện. - Tử Mi...Hạ Muội đi tới, ôm lấy vai của cô, nói:- Bạn yên tâm, lần này các bạn lớp chúng ta sẽ không đồn thổi bịa đặt tin đồn về bạn giống như trước kia đâu, mọi người đều tin bạn trong sạch. - Tử Mi, bức ảnh đó căn bản không nói lên điều gì cả, bạn cũng đừng tức giận, chúng mình sẽ không tin những lời rác rưởi đó đâu.Trần Tiểu Cường đứng lên nói to.Những người khác cũng đều lên tiếng ủng hộ. Trần Cầm, Hoàng Lỵ bước lên giải thích với cô:- Tử Mi, không phải chúng mình nói đâu, bạn đừng trách chúng mình nhé.Dương Tử Mi mỉm cười: - Mình tin các bạn.- Cảm ơn Tử Mi, đều tại mình, lúc đó thuận miệng nói đấy là con của bạn.Hoàng Lỵ xấu hổ cúi đầu xuống: - Là lỗi của mình.- Được rồi, không sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng, mình đã quen với những lời bịa đặt đó rồi.Dương Tử Mi ngồi xuống chỗ của mình, bạn cùng bàn của cô Hoàng Nhất Phong đưa cho cô một mẩu giấy: - Cho dù cả thế giới đều hiểu lầm bạn thì mình vẫn sẽ luôn đứng sau lưng ủng hộ bạn.- Cảm ơn.Hai mắt Dương Tử Mi chứa đầy tình cảm ấm áp nhìn một vòng những đôi mắt chân thành của các bạn cùng lớp, tâm trạng đè nén của cô giờ hoàn toàn nhẹ nhõm. Những bạn học bên ngoài bàn tán về cô ra sao thì có sao đâu chứ?Những bạn học, bạn bè mà cô quan tâm không hiểu lầm cô là được rồi, những người khác chỉ là mây bay mà thôi.Lời đồn dừng lại chỗ người thông minh, mình hà tất phải đi phân bua giải thích chứ? Thầy Tần Khải Văn bước vào lớp học, gọi cô vào trong phòng làm việc của hiệu trưởng.Hóa ra tin đồn nhảm này còn được in thành một bản y hệt gửi đến chỗ hiệu trưởng, nó công khai lên án cô, nói cô yêu sớm sinh con, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong kỷ cương của trường học, nhà trường nên đuổi học cô.- Em Dương Tử Mi, trường chúng ta đương nhiên sẽ không tin vào những thứ này, nhưng mọi chuyện ồn ào quá lớn rồi, ảnh hưởng rất xấu, thầy hy vọng em có thể công khai làm rõ mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường, nói ra chân tướng về đứa trẻ đó, giải trừ hiểu lầm của mọi người, nếu không thì, phụ huynh của một số em học sinh sẽ mượn việc này để làm ầm lên. Hiệu trưởng nói với vẻ thấm thía:- Em là học sinh ưu tú của trường trung học Nam Thành chúng ta, thầy cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của em.- Thầy hiệu trưởng, giải thích chính là đồng nghĩa với che giấu, em sẽ không giải thích mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường đâu, nếu như tin em thì tự nhiên sẽ tin, còn nếu đã không tin thì có giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nếu như thầy thật sự cho rằng em làm ảnh hưởng đến tác phong kỷ cương của trường trung học Nam Thành, thế thì em xin thôi học là được. Đây tuyệt đối không phải chỉ là lời giận lẫy của Dương Tử Mi.Cô vốn tưởng rằng, trường học là một nơi sạch sẽ, mọi người đều chỉ yên tâm học hành, cư xử với nhau chân thành, nhưng không ngờ, mới tới đây chưa được bao lâu thì tin đồn lại liên tiếp nổi lên ba lần liền, tuy rằng cô quả thật rất muốn được sinh sống học tập giống như các bạn cùng trang lứa, nhưng việc này thực sự làm cho cô cảm thấy chán ghét rồi.- Nếu như bạn Dương Tử Mi thôi học thì em cũng thôi học. Giọng nói của Mẫn Cương đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
Dương Tử Mi lạnh nhạt xuyên qua đám người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, đi đến trước bảng thông báo hiện đang có rất nhiều người vây quanh.
Mọi người thấy cô đột nhiên xuất hiện thì đều ngớ người, rốt rít tản ra.
Dương Tử Mi nhìn vào bảng thông báo.
Chỉ thấy bên trên dán một bức ảnh được phóng to, nhân vật nữ chính trong bức ảnh chính là cô.
Là bức ảnh cô đẩy Tiểu Thiên đứng ở cửa của cửa hàng để thử nghiệm chuông nhỏ.
Ha ha, ở trong ảnh, bộ dáng cô cúi đầu nhìn Tiểu Thiên quả thật có mấy phần bản năng người mẹ.
Bên cạnh ảnh chụp còn có một tờ giấy in miêu tả sinh động như thật những việc bịa đặt vô căn cứ như cô mang thai thế nào, sinh nở ở bệnh viện nào.
Thật đúng là nói bừa.
Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, giơ tay ra xé bức ảnh xuống, chuẩn bị cầm về làm kỷ niệm.
Trở lại phòng học, bạn cùng lớp đều kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó có không ít người lên tiếng chào hỏi cô:
- Tử Mi, về trường rồi à?
Không giống như hai lần có tin đồn trước kia, giờ trong mắt họ không chứa đầy suy đoán khinh bỉ nữa mà là sự thân thiện.
- Tử Mi...
Hạ Muội đi tới, ôm lấy vai của cô, nói:
- Bạn yên tâm, lần này các bạn lớp chúng ta sẽ không đồn thổi bịa đặt tin đồn về bạn giống như trước kia đâu, mọi người đều tin bạn trong sạch.
- Tử Mi, bức ảnh đó căn bản không nói lên điều gì cả, bạn cũng đừng tức giận, chúng mình sẽ không tin những lời rác rưởi đó đâu.
Trần Tiểu Cường đứng lên nói to.
Những người khác cũng đều lên tiếng ủng hộ.
Trần Cầm, Hoàng Lỵ bước lên giải thích với cô:
- Tử Mi, không phải chúng mình nói đâu, bạn đừng trách chúng mình nhé.
Dương Tử Mi mỉm cười:
- Mình tin các bạn.
- Cảm ơn Tử Mi, đều tại mình, lúc đó thuận miệng nói đấy là con của bạn.
Hoàng Lỵ xấu hổ cúi đầu xuống:
- Là lỗi của mình.
- Được rồi, không sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng, mình đã quen với những lời bịa đặt đó rồi.
Dương Tử Mi ngồi xuống chỗ của mình, bạn cùng bàn của cô Hoàng Nhất Phong đưa cho cô một mẩu giấy:
- Cho dù cả thế giới đều hiểu lầm bạn thì mình vẫn sẽ luôn đứng sau lưng ủng hộ bạn.
- Cảm ơn.
Hai mắt Dương Tử Mi chứa đầy tình cảm ấm áp nhìn một vòng những đôi mắt chân thành của các bạn cùng lớp, tâm trạng đè nén của cô giờ hoàn toàn nhẹ nhõm.
Những bạn học bên ngoài bàn tán về cô ra sao thì có sao đâu chứ?
Những bạn học, bạn bè mà cô quan tâm không hiểu lầm cô là được rồi, những người khác chỉ là mây bay mà thôi.
Lời đồn dừng lại chỗ người thông minh, mình hà tất phải đi phân bua giải thích chứ?
Thầy Tần Khải Văn bước vào lớp học, gọi cô vào trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hóa ra tin đồn nhảm này còn được in thành một bản y hệt gửi đến chỗ hiệu trưởng, nó công khai lên án cô, nói cô yêu sớm sinh con, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong kỷ cương của trường học, nhà trường nên đuổi học cô.
- Em Dương Tử Mi, trường chúng ta đương nhiên sẽ không tin vào những thứ này, nhưng mọi chuyện ồn ào quá lớn rồi, ảnh hưởng rất xấu, thầy hy vọng em có thể công khai làm rõ mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường, nói ra chân tướng về đứa trẻ đó, giải trừ hiểu lầm của mọi người, nếu không thì, phụ huynh của một số em học sinh sẽ mượn việc này để làm ầm lên.
Hiệu trưởng nói với vẻ thấm thía:
- Em là học sinh ưu tú của trường trung học Nam Thành chúng ta, thầy cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của em.
- Thầy hiệu trưởng, giải thích chính là đồng nghĩa với che giấu, em sẽ không giải thích mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường đâu, nếu như tin em thì tự nhiên sẽ tin, còn nếu đã không tin thì có giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nếu như thầy thật sự cho rằng em làm ảnh hưởng đến tác phong kỷ cương của trường trung học Nam Thành, thế thì em xin thôi học là được.
Đây tuyệt đối không phải chỉ là lời giận lẫy của Dương Tử Mi.
Cô vốn tưởng rằng, trường học là một nơi sạch sẽ, mọi người đều chỉ yên tâm học hành, cư xử với nhau chân thành, nhưng không ngờ, mới tới đây chưa được bao lâu thì tin đồn lại liên tiếp nổi lên ba lần liền, tuy rằng cô quả thật rất muốn được sinh sống học tập giống như các bạn cùng trang lứa, nhưng việc này thực sự làm cho cô cảm thấy chán ghét rồi.
- Nếu như bạn Dương Tử Mi thôi học thì em cũng thôi học.
Giọng nói của Mẫn Cương đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi lạnh nhạt xuyên qua đám người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, đi đến trước bảng thông báo hiện đang có rất nhiều người vây quanh.Mọi người thấy cô đột nhiên xuất hiện thì đều ngớ người, rốt rít tản ra.Dương Tử Mi nhìn vào bảng thông báo. Chỉ thấy bên trên dán một bức ảnh được phóng to, nhân vật nữ chính trong bức ảnh chính là cô.Là bức ảnh cô đẩy Tiểu Thiên đứng ở cửa của cửa hàng để thử nghiệm chuông nhỏ.Ha ha, ở trong ảnh, bộ dáng cô cúi đầu nhìn Tiểu Thiên quả thật có mấy phần bản năng người mẹ. Bên cạnh ảnh chụp còn có một tờ giấy in miêu tả sinh động như thật những việc bịa đặt vô căn cứ như cô mang thai thế nào, sinh nở ở bệnh viện nào.Thật đúng là nói bừa.Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, giơ tay ra xé bức ảnh xuống, chuẩn bị cầm về làm kỷ niệm. Trở lại phòng học, bạn cùng lớp đều kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó có không ít người lên tiếng chào hỏi cô:- Tử Mi, về trường rồi à?Không giống như hai lần có tin đồn trước kia, giờ trong mắt họ không chứa đầy suy đoán khinh bỉ nữa mà là sự thân thiện. - Tử Mi...Hạ Muội đi tới, ôm lấy vai của cô, nói:- Bạn yên tâm, lần này các bạn lớp chúng ta sẽ không đồn thổi bịa đặt tin đồn về bạn giống như trước kia đâu, mọi người đều tin bạn trong sạch. - Tử Mi, bức ảnh đó căn bản không nói lên điều gì cả, bạn cũng đừng tức giận, chúng mình sẽ không tin những lời rác rưởi đó đâu.Trần Tiểu Cường đứng lên nói to.Những người khác cũng đều lên tiếng ủng hộ. Trần Cầm, Hoàng Lỵ bước lên giải thích với cô:- Tử Mi, không phải chúng mình nói đâu, bạn đừng trách chúng mình nhé.Dương Tử Mi mỉm cười: - Mình tin các bạn.- Cảm ơn Tử Mi, đều tại mình, lúc đó thuận miệng nói đấy là con của bạn.Hoàng Lỵ xấu hổ cúi đầu xuống: - Là lỗi của mình.- Được rồi, không sao đâu, cây ngay không sợ chết đứng, mình đã quen với những lời bịa đặt đó rồi.Dương Tử Mi ngồi xuống chỗ của mình, bạn cùng bàn của cô Hoàng Nhất Phong đưa cho cô một mẩu giấy: - Cho dù cả thế giới đều hiểu lầm bạn thì mình vẫn sẽ luôn đứng sau lưng ủng hộ bạn.- Cảm ơn.Hai mắt Dương Tử Mi chứa đầy tình cảm ấm áp nhìn một vòng những đôi mắt chân thành của các bạn cùng lớp, tâm trạng đè nén của cô giờ hoàn toàn nhẹ nhõm. Những bạn học bên ngoài bàn tán về cô ra sao thì có sao đâu chứ?Những bạn học, bạn bè mà cô quan tâm không hiểu lầm cô là được rồi, những người khác chỉ là mây bay mà thôi.Lời đồn dừng lại chỗ người thông minh, mình hà tất phải đi phân bua giải thích chứ? Thầy Tần Khải Văn bước vào lớp học, gọi cô vào trong phòng làm việc của hiệu trưởng.Hóa ra tin đồn nhảm này còn được in thành một bản y hệt gửi đến chỗ hiệu trưởng, nó công khai lên án cô, nói cô yêu sớm sinh con, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong kỷ cương của trường học, nhà trường nên đuổi học cô.- Em Dương Tử Mi, trường chúng ta đương nhiên sẽ không tin vào những thứ này, nhưng mọi chuyện ồn ào quá lớn rồi, ảnh hưởng rất xấu, thầy hy vọng em có thể công khai làm rõ mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường, nói ra chân tướng về đứa trẻ đó, giải trừ hiểu lầm của mọi người, nếu không thì, phụ huynh của một số em học sinh sẽ mượn việc này để làm ầm lên. Hiệu trưởng nói với vẻ thấm thía:- Em là học sinh ưu tú của trường trung học Nam Thành chúng ta, thầy cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của em.- Thầy hiệu trưởng, giải thích chính là đồng nghĩa với che giấu, em sẽ không giải thích mọi chuyện trong cuộc họp toàn trường đâu, nếu như tin em thì tự nhiên sẽ tin, còn nếu đã không tin thì có giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Nếu như thầy thật sự cho rằng em làm ảnh hưởng đến tác phong kỷ cương của trường trung học Nam Thành, thế thì em xin thôi học là được. Đây tuyệt đối không phải chỉ là lời giận lẫy của Dương Tử Mi.Cô vốn tưởng rằng, trường học là một nơi sạch sẽ, mọi người đều chỉ yên tâm học hành, cư xử với nhau chân thành, nhưng không ngờ, mới tới đây chưa được bao lâu thì tin đồn lại liên tiếp nổi lên ba lần liền, tuy rằng cô quả thật rất muốn được sinh sống học tập giống như các bạn cùng trang lứa, nhưng việc này thực sự làm cho cô cảm thấy chán ghét rồi.- Nếu như bạn Dương Tử Mi thôi học thì em cũng thôi học. Giọng nói của Mẫn Cương đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.