Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 618: Sadako và ngôi sao năm cánh

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Trong khúc hát ru của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi dần dần chìm vào giấc ngủ.Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô thấy Tuyết Hồ đã khôi phục lại thân phận thật sự của mình, đang không ngừng chạy trên thảm cỏ. Cô gọi lớn nhưng vẫn không thể gọi được nó lại, nên chỉ đành không ngừng đuổi theo phía sau nó...Đuổi mãi đuổi mãi, bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên, một tia sét đánh thẳng vào người Tuyết Hồ. Sau khi bị sét đánh trúng, cả người Tuyết Hồ lập tức biến thành một quả cầu lửa...- Tuyết Hồ, Tuyết Hồ, Tuyết Hồ...Dương Tử Mi kinh hoàng kêu lên rồi bật tỉnh dậy. Khi nhìn thấy tấm màn màu trắng cô mới biết vừa rồi chẳng qua là mình đang nằm mơ. Đưa tay lên lau trán, cô phát hiện trên trán mình toàn bộ đều là mồ hôi lạnh. Sau đó cô ngồi dậy, ôm chăn run rẩy hồi lâu. Mãi sau không thể ngủ tiếp được nữa, cô đành đứng dậy đi vào Tụ Linh Trận Nhãn luyện công.Vừa đến, cô lập tức phát hiện ra Sadako đang ngồi trong mắt trận, xếp chân nhắm chặt hai mắt, linh khí khắp bốn phía không ngừng cuồn cuộn hội tụ vào Thiên Linh Cái của cô ấy. Dương Tử Mi không gọi cô ấy mà ngồi ở một bên quan sát Sadako.Mặc dù Sadako là một người hầu vô cùng hoàn mỹ, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cô ấy, bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô ấy, trong lòng Dương Tử Mi luôn có chút bất an.Lúc này cô lấy hai món đồ trang sức ngôi sao năm cánh cướp được từ hai tên sumo Nhật Bản kia từ trong ngực mình ra chơi. Đột nhiên Sadako mở mắt quay sang nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên hai món đồ trang sức ngôi sao năm cánh trên tay cô.- Chủ nhân!Sadako đứng lên, đi đến trước mặt Dương Tử Mi, khẽ khom người xuống: - Chủ nhân có thể đưa nó cho tôi được không?- Tại sao tôi phải đưa nó cho cô?Bình thường, những cát khí mà cô thường thấy tất nhiên có thể cản trở được một vài âm sát khí xâm phạm, nhưng hai thứ này lại không hề đơn giản như vậy. Nó không chỉ cản được âm sát khí mà còn có thể khiến âm sát khí mà cô b*n r* bắn ngược trở lại, khiến cô suýt chút nữa bị phản phệ. Đây không phải là pháp khí bình thường, cô không muốn đưa nó cho Sadako đâu.Dù sao thì bản thân Sadako sẽ không dính vào khói lửa nhân gian, cũng là xác sống không bao giờ chết, mang theo vật này cũng là vô dụng.- Chủ nhân, trên vật này có một loại khí tức vô cùng quen thuộc với tôi, xin chủ nhân hãy đưa nó cho tôi. Sadako nói với giọng điệu khẩn cầu.Dương Tử Mi có chút mềm lòng, không nỡ từ chối yêu cầu của cô ấy, chỉ đành đưa một trong hai cái cho cô ấy rồi nói:- Tôi chỉ có thể đưa cho cô một cái thôi, cái còn lại tôi phải giữ lại để nghiên cứu. - Cảm ơn chủ nhân.Sadako mừng rỡ nhận lấy món đồ trang sức ngôi sao năm cánh, coi nó như bảo vật cầm trên tay ngó nghiêng một hồi rồi mới đeo nó lên cổ.Con ngươi của Dương Tử Mi khẽ rụt lại một cái, cô kích hoạt thiên nhãn để quan sát nhưng lại phát hiện sau khi Sadako đeo Ngôi sao năm cánh đó lên người, lớp ánh sáng cát khí vốn có trên thân nó lại hoàn toàn biến mất, dường như đã trở thành một món đồ trang sức bình thường. Mà da thịt của Sadako lại lấp lánh ánh sáng, giống như lớp ánh sáng của ngôi sao năm cánh kia đã bị cô hút hết vậy.Dương Tử Mi đổ mồ hôi lạnh.Cô không biết đây rốt cuộc là hiện tượng quái lạ gì nữa. - Chủ nhân, tôi về phòng đây.Sadako khom người với Dương Tử Mi nói.- Ừ. Dương Tử Mi phất phất tay, nhìn thân hình yểu điệu thướt tha của Sadako dần dần đi xa, đột nhiên cô lại nhớ đến sư thúc Ngọc Chân Tử, trái tim dường như bị ai đó dùng dùi đâm cho một cái, sự đau đớn kịch liệt lại bộc phát ra. Sư thúc, không phải người nói nhìn người đẹp như Sadako nhiều sẽ có thể sống lâu thêm vài chục năm sao?Tại sao bây giờ người lại ra đi nhanh như vậy?Sư thúc qua đời, sư phụ lại bỏ đi.Trong căn nhà này, cô cảm giác như mình đã trở thành một cô nhi.Mạch suy nghĩ cứ thế lan xa, nỗi đau chua xót tâm can cũng ngày một dâng đầy khiến cô không thể nào chuyên tâm luyện công được, chỉ đành ngồi nhìn lên bầu trời đầy sao sáng kia ngẩn người. Mà lúc này trong phòng của Sadako đột nhiên xảy ra một vài sự biến hóa quỷ dị.Nếu như Dương Tử Mi ở đây, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy toàn thân Sadako lúc này được tinh mang bao phủ, trên da thịt trắng nõn dần hiện lên sắc tím nhạt...

Trong khúc hát ru của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô thấy Tuyết Hồ đã khôi phục lại thân phận thật sự của mình, đang không ngừng chạy trên thảm cỏ. Cô gọi lớn nhưng vẫn không thể gọi được nó lại, nên chỉ đành không ngừng đuổi theo phía sau nó...

Đuổi mãi đuổi mãi, bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên, một tia sét đánh thẳng vào người Tuyết Hồ. 

Sau khi bị sét đánh trúng, cả người Tuyết Hồ lập tức biến thành một quả cầu lửa...

- Tuyết Hồ, Tuyết Hồ, Tuyết Hồ...

Dương Tử Mi kinh hoàng kêu lên rồi bật tỉnh dậy. Khi nhìn thấy tấm màn màu trắng cô mới biết vừa rồi chẳng qua là mình đang nằm mơ. 

Đưa tay lên lau trán, cô phát hiện trên trán mình toàn bộ đều là mồ hôi lạnh. 

Sau đó cô ngồi dậy, ôm chăn run rẩy hồi lâu. Mãi sau không thể ngủ tiếp được nữa, cô đành đứng dậy đi vào Tụ Linh Trận Nhãn luyện công.

Vừa đến, cô lập tức phát hiện ra Sadako đang ngồi trong mắt trận, xếp chân nhắm chặt hai mắt, linh khí khắp bốn phía không ngừng cuồn cuộn hội tụ vào Thiên Linh Cái của cô ấy. 

Dương Tử Mi không gọi cô ấy mà ngồi ở một bên quan sát Sadako.

Mặc dù Sadako là một người hầu vô cùng hoàn mỹ, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cô ấy, bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô ấy, trong lòng Dương Tử Mi luôn có chút bất an.

Lúc này cô lấy hai món đồ trang sức ngôi sao năm cánh cướp được từ hai tên sumo Nhật Bản kia từ trong ngực mình ra chơi. 

Đột nhiên Sadako mở mắt quay sang nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên hai món đồ trang sức ngôi sao năm cánh trên tay cô.

- Chủ nhân!

Sadako đứng lên, đi đến trước mặt Dương Tử Mi, khẽ khom người xuống: 

- Chủ nhân có thể đưa nó cho tôi được không?

- Tại sao tôi phải đưa nó cho cô?

Bình thường, những cát khí mà cô thường thấy tất nhiên có thể cản trở được một vài âm sát khí xâm phạm, nhưng hai thứ này lại không hề đơn giản như vậy. Nó không chỉ cản được âm sát khí mà còn có thể khiến âm sát khí mà cô b*n r* bắn ngược trở lại, khiến cô suýt chút nữa bị phản phệ. 

Đây không phải là pháp khí bình thường, cô không muốn đưa nó cho Sadako đâu.

Dù sao thì bản thân Sadako sẽ không dính vào khói lửa nhân gian, cũng là xác sống không bao giờ chết, mang theo vật này cũng là vô dụng.

- Chủ nhân, trên vật này có một loại khí tức vô cùng quen thuộc với tôi, xin chủ nhân hãy đưa nó cho tôi. 

Sadako nói với giọng điệu khẩn cầu.

Dương Tử Mi có chút mềm lòng, không nỡ từ chối yêu cầu của cô ấy, chỉ đành đưa một trong hai cái cho cô ấy rồi nói:

- Tôi chỉ có thể đưa cho cô một cái thôi, cái còn lại tôi phải giữ lại để nghiên cứu. 

- Cảm ơn chủ nhân.

Sadako mừng rỡ nhận lấy món đồ trang sức ngôi sao năm cánh, coi nó như bảo vật cầm trên tay ngó nghiêng một hồi rồi mới đeo nó lên cổ.

Con ngươi của Dương Tử Mi khẽ rụt lại một cái, cô kích hoạt thiên nhãn để quan sát nhưng lại phát hiện sau khi Sadako đeo Ngôi sao năm cánh đó lên người, lớp ánh sáng cát khí vốn có trên thân nó lại hoàn toàn biến mất, dường như đã trở thành một món đồ trang sức bình thường. 

Mà da thịt của Sadako lại lấp lánh ánh sáng, giống như lớp ánh sáng của ngôi sao năm cánh kia đã bị cô hút hết vậy.

Dương Tử Mi đổ mồ hôi lạnh.

Cô không biết đây rốt cuộc là hiện tượng quái lạ gì nữa. 

- Chủ nhân, tôi về phòng đây.

Sadako khom người với Dương Tử Mi nói.

- Ừ. 

Dương Tử Mi phất phất tay, nhìn thân hình yểu điệu thướt tha của Sadako dần dần đi xa, đột nhiên cô lại nhớ đến sư thúc Ngọc Chân Tử, trái tim dường như bị ai đó dùng dùi đâm cho một cái, sự đau đớn kịch liệt lại bộc phát ra. 

Sư thúc, không phải người nói nhìn người đẹp như Sadako nhiều sẽ có thể sống lâu thêm vài chục năm sao?

Tại sao bây giờ người lại ra đi nhanh như vậy?

Sư thúc qua đời, sư phụ lại bỏ đi.

Trong căn nhà này, cô cảm giác như mình đã trở thành một cô nhi.

Mạch suy nghĩ cứ thế lan xa, nỗi đau chua xót tâm can cũng ngày một dâng đầy khiến cô không thể nào chuyên tâm luyện công được, chỉ đành ngồi nhìn lên bầu trời đầy sao sáng kia ngẩn người. 

Mà lúc này trong phòng của Sadako đột nhiên xảy ra một vài sự biến hóa quỷ dị.

Nếu như Dương Tử Mi ở đây, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy toàn thân Sadako lúc này được tinh mang bao phủ, trên da thịt trắng nõn dần hiện lên sắc tím nhạt...

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Trong khúc hát ru của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi dần dần chìm vào giấc ngủ.Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô thấy Tuyết Hồ đã khôi phục lại thân phận thật sự của mình, đang không ngừng chạy trên thảm cỏ. Cô gọi lớn nhưng vẫn không thể gọi được nó lại, nên chỉ đành không ngừng đuổi theo phía sau nó...Đuổi mãi đuổi mãi, bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên, một tia sét đánh thẳng vào người Tuyết Hồ. Sau khi bị sét đánh trúng, cả người Tuyết Hồ lập tức biến thành một quả cầu lửa...- Tuyết Hồ, Tuyết Hồ, Tuyết Hồ...Dương Tử Mi kinh hoàng kêu lên rồi bật tỉnh dậy. Khi nhìn thấy tấm màn màu trắng cô mới biết vừa rồi chẳng qua là mình đang nằm mơ. Đưa tay lên lau trán, cô phát hiện trên trán mình toàn bộ đều là mồ hôi lạnh. Sau đó cô ngồi dậy, ôm chăn run rẩy hồi lâu. Mãi sau không thể ngủ tiếp được nữa, cô đành đứng dậy đi vào Tụ Linh Trận Nhãn luyện công.Vừa đến, cô lập tức phát hiện ra Sadako đang ngồi trong mắt trận, xếp chân nhắm chặt hai mắt, linh khí khắp bốn phía không ngừng cuồn cuộn hội tụ vào Thiên Linh Cái của cô ấy. Dương Tử Mi không gọi cô ấy mà ngồi ở một bên quan sát Sadako.Mặc dù Sadako là một người hầu vô cùng hoàn mỹ, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cô ấy, bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô ấy, trong lòng Dương Tử Mi luôn có chút bất an.Lúc này cô lấy hai món đồ trang sức ngôi sao năm cánh cướp được từ hai tên sumo Nhật Bản kia từ trong ngực mình ra chơi. Đột nhiên Sadako mở mắt quay sang nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên hai món đồ trang sức ngôi sao năm cánh trên tay cô.- Chủ nhân!Sadako đứng lên, đi đến trước mặt Dương Tử Mi, khẽ khom người xuống: - Chủ nhân có thể đưa nó cho tôi được không?- Tại sao tôi phải đưa nó cho cô?Bình thường, những cát khí mà cô thường thấy tất nhiên có thể cản trở được một vài âm sát khí xâm phạm, nhưng hai thứ này lại không hề đơn giản như vậy. Nó không chỉ cản được âm sát khí mà còn có thể khiến âm sát khí mà cô b*n r* bắn ngược trở lại, khiến cô suýt chút nữa bị phản phệ. Đây không phải là pháp khí bình thường, cô không muốn đưa nó cho Sadako đâu.Dù sao thì bản thân Sadako sẽ không dính vào khói lửa nhân gian, cũng là xác sống không bao giờ chết, mang theo vật này cũng là vô dụng.- Chủ nhân, trên vật này có một loại khí tức vô cùng quen thuộc với tôi, xin chủ nhân hãy đưa nó cho tôi. Sadako nói với giọng điệu khẩn cầu.Dương Tử Mi có chút mềm lòng, không nỡ từ chối yêu cầu của cô ấy, chỉ đành đưa một trong hai cái cho cô ấy rồi nói:- Tôi chỉ có thể đưa cho cô một cái thôi, cái còn lại tôi phải giữ lại để nghiên cứu. - Cảm ơn chủ nhân.Sadako mừng rỡ nhận lấy món đồ trang sức ngôi sao năm cánh, coi nó như bảo vật cầm trên tay ngó nghiêng một hồi rồi mới đeo nó lên cổ.Con ngươi của Dương Tử Mi khẽ rụt lại một cái, cô kích hoạt thiên nhãn để quan sát nhưng lại phát hiện sau khi Sadako đeo Ngôi sao năm cánh đó lên người, lớp ánh sáng cát khí vốn có trên thân nó lại hoàn toàn biến mất, dường như đã trở thành một món đồ trang sức bình thường. Mà da thịt của Sadako lại lấp lánh ánh sáng, giống như lớp ánh sáng của ngôi sao năm cánh kia đã bị cô hút hết vậy.Dương Tử Mi đổ mồ hôi lạnh.Cô không biết đây rốt cuộc là hiện tượng quái lạ gì nữa. - Chủ nhân, tôi về phòng đây.Sadako khom người với Dương Tử Mi nói.- Ừ. Dương Tử Mi phất phất tay, nhìn thân hình yểu điệu thướt tha của Sadako dần dần đi xa, đột nhiên cô lại nhớ đến sư thúc Ngọc Chân Tử, trái tim dường như bị ai đó dùng dùi đâm cho một cái, sự đau đớn kịch liệt lại bộc phát ra. Sư thúc, không phải người nói nhìn người đẹp như Sadako nhiều sẽ có thể sống lâu thêm vài chục năm sao?Tại sao bây giờ người lại ra đi nhanh như vậy?Sư thúc qua đời, sư phụ lại bỏ đi.Trong căn nhà này, cô cảm giác như mình đã trở thành một cô nhi.Mạch suy nghĩ cứ thế lan xa, nỗi đau chua xót tâm can cũng ngày một dâng đầy khiến cô không thể nào chuyên tâm luyện công được, chỉ đành ngồi nhìn lên bầu trời đầy sao sáng kia ngẩn người. Mà lúc này trong phòng của Sadako đột nhiên xảy ra một vài sự biến hóa quỷ dị.Nếu như Dương Tử Mi ở đây, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy toàn thân Sadako lúc này được tinh mang bao phủ, trên da thịt trắng nõn dần hiện lên sắc tím nhạt...

Chương 618: Sadako và ngôi sao năm cánh