- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 666: Thánh nữ theresa
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Một cô gái khoảng hai mươi tuổi bước vào, cô có mái tóc xoăn vàng óng dài thướt tha, làn da trắng nõn nà như ngọc, đôi mắt màu lam, ngũ quan tinh tế xinh đẹp. Cô gái này giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc tinh xảo, được thợ điêu khắc lành nghề dày công tỉ mỉ khắc lên.Cô mặc trên người chiếc váy voan nhẹ nhàng tinh tế, tỉ lệ thân hình thon thả cân đối dáng người này có thể khơi lên d*c v*ng sâu thẳm của tất cả đàn ông.Nhưng thần thái và khí chất của cô lại đem đến cho người ta một loại cảm giác thánh khiết, trong trắng thơm mát. Giống như một thánh nữ cao cao tại thượng trên thần đài. Làm cho người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mà không chạm vào được.- Thánh nữ.Arnold vội vàng đưa tay đặt trước ngực, cúi đầu khom người kính lễ. - Ừ.Theresa nhẹ gật đầu, đôi mắt trong xanh như hồ nước nhìn Long Trục Thiên.- Anh Trục Thiên… Âm thanh của cô thanh thúy ngọt ngào, tựa như thiên âm.- Theresa…Bộ dạng lãnh đạm cương nghị của Long Trục Thiên có hơi biến đổi, xuất hiện chút nhu hòa: - Sao em lại đến đây?- Anh Trục Thiên…Theresa nhanh chóng bước lên phía trước, kéo lấy bả vai của Long Trục Thiên, áp mặt vào hõm vai của anh, chu cái miệng anh đào hờn dỗi: - Người ta tại sao lại không thể đến thăm anh cơ chứ? Lâu như vậy anh mới trở về, thế mà trở về rồi cũng không chịu đi gặp người ta, thật là đáng ghét.Môi mỏng của Long Trục Thiên hơi nhếch lên nụ cười, muốn kéo cánh tay của Theresa ra.Nhưng, cô lại quấn lấy cánh tay anh ta như con rắn, cả người cô gắt gao bám lấy người anh, không chịu buông ra. Long Trục Thiên bất đắc dĩ nói: - Theresa... Em lớn rồi, sao còn bám riết lấy anh giống như hồi bé như thế?- Em lớn rồi thì đã làm sao? Anh chẳng phải vẫn là anh Trục Thiên sao? Theresa vẫn như cũ không chịu buông tay. Đôi mắt xanh lam chợt lóe sáng lên, miệng nũng nịu nói:- Anh Trục Thiên, ngày mai là sinh nhật Theresa, anh định tặng quà gì cho Theresa?- Theresa, em cái gì cũng có, vậy em còn muốn quà gì nữa? Long Trục Thiên thản nhiên đáp.- Nhưng Theresa chỉ muốn quà của anh Trục Thiên tặng thôi, hay là thế này…Theresa chớp chớp đôi mắt màu lam: - Theresa biết anh Trục Thiên không chuẩn bị quà. Vì thế, em không có yêu cầu anh tặng quà gì, em chỉ muốn tối mai anh Trục Thiên trở thành bạn khiêu vũ của em, được không?- Không được.Long Trục Thiên nhanh chóng cự tuyệt: - Em cũng biết, anh không thích khiêu vũ, càng không thích những chỗ đông người.- Anh Trục Thiên…Mặt Theresa đầy ấm ức, đôi mắt màu lam ứa ra giọt lệ: - Lẽ nào anh không thể nhịn vì Theresa chút sao? Em chỉ muốn anh nhảy cùng em thôi mà.- Theresa.Long Trục Thiên gắt gao kéo cánh tay đang siết chặt tay mình ra, ngữ khí kiên cường như cũ không thay đổi: - Không được!- Anh Trục Thiên anh thật quá đáng, lẽ nào anh không thích Theresa sao?Theresa nhìn thấy anh kéo cánh tay mình ra, sau đó còn lạnh nhạt duy trì một khoảng cách với mình thì cô vô cùng tức giân kêu la lên. - Em là em gái của anh, anh đương nhiên rất quý em.Lời nói của Long Trục Thiên càng thêm dửng dưng.- Em không muốn làm em gái của anh. Anh Trục Thiên, em đã hai mươi tuổi rồi, lẽ nào anh không đối đãi với em như đối đãi với một người con gái được sao? Khuôn mặt trắng nõn của Theresa vì tức giận mà trở nên ửng đỏ.- Cho dù Theresa tám mươi tuổi đi chăng nữa, thì em vẫn là em gái của anh.Long Trục Thiên trả lời, quay mặt sang nói với Arnold: - Bây giờ đặt vé máy bay cho tôi, tôi đi chút rồi quay về.- Có thể đặt ngày mai trở về không?Arnold bước chân không di chuyển đứng đó hỏi. - Cũng được!Long Trục Thiên không thể bỏ lại Dương Tử Mi, nhưng anh cũng không thể bỏ qua tình hình sống chết bên này.Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải mau chóng trở về.
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi bước vào, cô có mái tóc xoăn vàng óng dài thướt tha, làn da trắng nõn nà như ngọc, đôi mắt màu lam, ngũ quan tinh tế xinh đẹp. Cô gái này giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc tinh xảo, được thợ điêu khắc lành nghề dày công tỉ mỉ khắc lên.
Cô mặc trên người chiếc váy voan nhẹ nhàng tinh tế, tỉ lệ thân hình thon thả cân đối dáng người này có thể khơi lên d*c v*ng sâu thẳm của tất cả đàn ông.
Nhưng thần thái và khí chất của cô lại đem đến cho người ta một loại cảm giác thánh khiết, trong trắng thơm mát. Giống như một thánh nữ cao cao tại thượng trên thần đài.
Làm cho người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mà không chạm vào được.
- Thánh nữ.
Arnold vội vàng đưa tay đặt trước ngực, cúi đầu khom người kính lễ.
- Ừ.
Theresa nhẹ gật đầu, đôi mắt trong xanh như hồ nước nhìn Long Trục Thiên.
- Anh Trục Thiên…
Âm thanh của cô thanh thúy ngọt ngào, tựa như thiên âm.
- Theresa…
Bộ dạng lãnh đạm cương nghị của Long Trục Thiên có hơi biến đổi, xuất hiện chút nhu hòa:
- Sao em lại đến đây?
- Anh Trục Thiên…
Theresa nhanh chóng bước lên phía trước, kéo lấy bả vai của Long Trục Thiên, áp mặt vào hõm vai của anh, chu cái miệng anh đào hờn dỗi:
- Người ta tại sao lại không thể đến thăm anh cơ chứ? Lâu như vậy anh mới trở về, thế mà trở về rồi cũng không chịu đi gặp người ta, thật là đáng ghét.
Môi mỏng của Long Trục Thiên hơi nhếch lên nụ cười, muốn kéo cánh tay của Theresa ra.
Nhưng, cô lại quấn lấy cánh tay anh ta như con rắn, cả người cô gắt gao bám lấy người anh, không chịu buông ra.
Long Trục Thiên bất đắc dĩ nói:
- Theresa... Em lớn rồi, sao còn bám riết lấy anh giống như hồi bé như thế?
- Em lớn rồi thì đã làm sao? Anh chẳng phải vẫn là anh Trục Thiên sao?
Theresa vẫn như cũ không chịu buông tay. Đôi mắt xanh lam chợt lóe sáng lên, miệng nũng nịu nói:
- Anh Trục Thiên, ngày mai là sinh nhật Theresa, anh định tặng quà gì cho Theresa?
- Theresa, em cái gì cũng có, vậy em còn muốn quà gì nữa?
Long Trục Thiên thản nhiên đáp.
- Nhưng Theresa chỉ muốn quà của anh Trục Thiên tặng thôi, hay là thế này…
Theresa chớp chớp đôi mắt màu lam:
- Theresa biết anh Trục Thiên không chuẩn bị quà. Vì thế, em không có yêu cầu anh tặng quà gì, em chỉ muốn tối mai anh Trục Thiên trở thành bạn khiêu vũ của em, được không?
- Không được.
Long Trục Thiên nhanh chóng cự tuyệt:
- Em cũng biết, anh không thích khiêu vũ, càng không thích những chỗ đông người.
- Anh Trục Thiên…
Mặt Theresa đầy ấm ức, đôi mắt màu lam ứa ra giọt lệ:
- Lẽ nào anh không thể nhịn vì Theresa chút sao? Em chỉ muốn anh nhảy cùng em thôi mà.
- Theresa.
Long Trục Thiên gắt gao kéo cánh tay đang siết chặt tay mình ra, ngữ khí kiên cường như cũ không thay đổi:
- Không được!
- Anh Trục Thiên anh thật quá đáng, lẽ nào anh không thích Theresa sao?
Theresa nhìn thấy anh kéo cánh tay mình ra, sau đó còn lạnh nhạt duy trì một khoảng cách với mình thì cô vô cùng tức giân kêu la lên.
- Em là em gái của anh, anh đương nhiên rất quý em.
Lời nói của Long Trục Thiên càng thêm dửng dưng.
- Em không muốn làm em gái của anh. Anh Trục Thiên, em đã hai mươi tuổi rồi, lẽ nào anh không đối đãi với em như đối đãi với một người con gái được sao?
Khuôn mặt trắng nõn của Theresa vì tức giận mà trở nên ửng đỏ.
- Cho dù Theresa tám mươi tuổi đi chăng nữa, thì em vẫn là em gái của anh.
Long Trục Thiên trả lời, quay mặt sang nói với Arnold:
- Bây giờ đặt vé máy bay cho tôi, tôi đi chút rồi quay về.
- Có thể đặt ngày mai trở về không?
Arnold bước chân không di chuyển đứng đó hỏi.
- Cũng được!
Long Trục Thiên không thể bỏ lại Dương Tử Mi, nhưng anh cũng không thể bỏ qua tình hình sống chết bên này.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải mau chóng trở về.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Một cô gái khoảng hai mươi tuổi bước vào, cô có mái tóc xoăn vàng óng dài thướt tha, làn da trắng nõn nà như ngọc, đôi mắt màu lam, ngũ quan tinh tế xinh đẹp. Cô gái này giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc tinh xảo, được thợ điêu khắc lành nghề dày công tỉ mỉ khắc lên.Cô mặc trên người chiếc váy voan nhẹ nhàng tinh tế, tỉ lệ thân hình thon thả cân đối dáng người này có thể khơi lên d*c v*ng sâu thẳm của tất cả đàn ông.Nhưng thần thái và khí chất của cô lại đem đến cho người ta một loại cảm giác thánh khiết, trong trắng thơm mát. Giống như một thánh nữ cao cao tại thượng trên thần đài. Làm cho người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mà không chạm vào được.- Thánh nữ.Arnold vội vàng đưa tay đặt trước ngực, cúi đầu khom người kính lễ. - Ừ.Theresa nhẹ gật đầu, đôi mắt trong xanh như hồ nước nhìn Long Trục Thiên.- Anh Trục Thiên… Âm thanh của cô thanh thúy ngọt ngào, tựa như thiên âm.- Theresa…Bộ dạng lãnh đạm cương nghị của Long Trục Thiên có hơi biến đổi, xuất hiện chút nhu hòa: - Sao em lại đến đây?- Anh Trục Thiên…Theresa nhanh chóng bước lên phía trước, kéo lấy bả vai của Long Trục Thiên, áp mặt vào hõm vai của anh, chu cái miệng anh đào hờn dỗi: - Người ta tại sao lại không thể đến thăm anh cơ chứ? Lâu như vậy anh mới trở về, thế mà trở về rồi cũng không chịu đi gặp người ta, thật là đáng ghét.Môi mỏng của Long Trục Thiên hơi nhếch lên nụ cười, muốn kéo cánh tay của Theresa ra.Nhưng, cô lại quấn lấy cánh tay anh ta như con rắn, cả người cô gắt gao bám lấy người anh, không chịu buông ra. Long Trục Thiên bất đắc dĩ nói: - Theresa... Em lớn rồi, sao còn bám riết lấy anh giống như hồi bé như thế?- Em lớn rồi thì đã làm sao? Anh chẳng phải vẫn là anh Trục Thiên sao? Theresa vẫn như cũ không chịu buông tay. Đôi mắt xanh lam chợt lóe sáng lên, miệng nũng nịu nói:- Anh Trục Thiên, ngày mai là sinh nhật Theresa, anh định tặng quà gì cho Theresa?- Theresa, em cái gì cũng có, vậy em còn muốn quà gì nữa? Long Trục Thiên thản nhiên đáp.- Nhưng Theresa chỉ muốn quà của anh Trục Thiên tặng thôi, hay là thế này…Theresa chớp chớp đôi mắt màu lam: - Theresa biết anh Trục Thiên không chuẩn bị quà. Vì thế, em không có yêu cầu anh tặng quà gì, em chỉ muốn tối mai anh Trục Thiên trở thành bạn khiêu vũ của em, được không?- Không được.Long Trục Thiên nhanh chóng cự tuyệt: - Em cũng biết, anh không thích khiêu vũ, càng không thích những chỗ đông người.- Anh Trục Thiên…Mặt Theresa đầy ấm ức, đôi mắt màu lam ứa ra giọt lệ: - Lẽ nào anh không thể nhịn vì Theresa chút sao? Em chỉ muốn anh nhảy cùng em thôi mà.- Theresa.Long Trục Thiên gắt gao kéo cánh tay đang siết chặt tay mình ra, ngữ khí kiên cường như cũ không thay đổi: - Không được!- Anh Trục Thiên anh thật quá đáng, lẽ nào anh không thích Theresa sao?Theresa nhìn thấy anh kéo cánh tay mình ra, sau đó còn lạnh nhạt duy trì một khoảng cách với mình thì cô vô cùng tức giân kêu la lên. - Em là em gái của anh, anh đương nhiên rất quý em.Lời nói của Long Trục Thiên càng thêm dửng dưng.- Em không muốn làm em gái của anh. Anh Trục Thiên, em đã hai mươi tuổi rồi, lẽ nào anh không đối đãi với em như đối đãi với một người con gái được sao? Khuôn mặt trắng nõn của Theresa vì tức giận mà trở nên ửng đỏ.- Cho dù Theresa tám mươi tuổi đi chăng nữa, thì em vẫn là em gái của anh.Long Trục Thiên trả lời, quay mặt sang nói với Arnold: - Bây giờ đặt vé máy bay cho tôi, tôi đi chút rồi quay về.- Có thể đặt ngày mai trở về không?Arnold bước chân không di chuyển đứng đó hỏi. - Cũng được!Long Trục Thiên không thể bỏ lại Dương Tử Mi, nhưng anh cũng không thể bỏ qua tình hình sống chết bên này.Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải mau chóng trở về.