Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 669: Mong đợi

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi ngồi trước gương, cầm chiếc lược mà Long Trục Thiên mang từ Mạc Bắc về cho cô, cô chải mái tóc dài đã biến thành màu băng lam.Cô không hiểu tại sao, tóc mình lại biến thành màu này.May mắn là da cô trắng nõn như ngọc, nên màu tóc này lại rất hợp với màu da cô, chỉ là không biết nên giải thích với mọi người trong nhà thế nào cho phải. - Trục Thiên cũng sắp trở về rồi.- Không biết anh ấy có quen với mái tóc của mình lúc này không.Nghĩ đến việc anh sắp trở về, tim cô lại không thể kìm nén được kích động. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đi đến trước giường sư phụ, nắm lấy tay ông nói chuyện một lúc. Sau đó đứng dậy v**t v* con mèo vẫn cuộn mình bên sư phụ không chịu đi rồi ra ngoài.Sadako quét lá rơi trong sân, mái tóc màu xanh dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ thần bí quỷ dị.- Sadako… Dương Tử Mi gọi.Sadako ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô:- Chủ nhân, có chuyện gì vậy? - Chuyển cái ghế dài trong phòng khách vào phòng tôi.Bây giờ sư phụ đang ngủ trên giường cô, cô cũng không nằm trên giường được đành khoanh chân ngồi bên giường thủ hộ. Long Trục Thiên sắp quay lại, cô phải chuẩn bị ghế dài cho anh ta nghỉ ngơi.- Vâng, chủ nhân. Sadako gật đầu trả lời, đi vào khách phòng, chuyển ghế vào trong phòng cô, đặt bên bệ cửa sổ.- Bạn trai tôi hôm nay sẽ trở về, cô hãy chuẩn bị những món sở trường của cô, mang lên cho anh ấy thưởng thức.Dương Tử Mi dặn dò. - Vâng, chủ nhân.Sadako cũng không có hỏi nhiều, chỉ phục tùng trả lời.- Cái gì? Tử Mi, bạn có bạn trai? Lam Nha Nha vừa tan học trở về, còn mang theo cặp sách, không thể tin được kêu lên.- Ừ!Dương Tử Mi gật đầu. - Mẫn Cương?Lam Nha Nha thử hỏi.- Không phải! Dương Tử Mi mặt hơi hơi đỏ hồng:- Mẫn Cương giống bạn... chỉ là bạn bè của mình!- Vậy đó là ai? Lam Nha Nha lại hỏi.- Chờ anh ấy trở về thì bạn sẽ biết.Dương Tử Mi cười cười: - Đến lúc đó sẽ giới thiệu cho bạn, nhưng con người anh ấy ít nói, tính tình lạnh lùng, bạn có thể sẽ sợ đó.Lam Nha Nha cười cười lén lút nói:- Nếu là bạn trai của bạn, thì sao mình phải sợ? - Mình cũng muốn xem xem, rốt cuộc là người đàn ông đó xuất sắc như thế nào mới xứng với bạn.- Ha ha, anh ấy cũng là người bình thường mà thôi.Dương Tử Mi vừa trả lời xong lại hỏi tiếp: - Hôm nay Mẫn Cương đến trường không?- Có, cậu ta đợt này thế mà lại đi học đầy đủ, cậu ta có hỏi thăm bạn nữa đấy.- Cậu ta còn nói tối nay sẽ đến tìm bạn, có chuyện muốn thương lượng với bạn. Lam Nha Nha nói.Tối nay Long Trục Thiên cũng trở lại, anh ấy luôn ghen với Mẫn Cương, tốt nhất không nên để bọn họ đụng mặt nhau.Vì thế, cô gọi cho điện thoại cho Mẫn Cương. - Tử Mi, nghe Nha Nha nói em bị thương, cả tóc cũng biến thành màu lam, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sức khỏe em thế nào rồi? Có trở ngại gì không?Mẫn Cương nôn nóng hỏi liên tiếp vài câu.Nghe Mẫn Cương quan tâm, Dương Tử Mi ấm áp trong lòng: - Không sao! Chỉ là khi làm phép bị nguyên khí phản phệ mà thôi, lúc nãy tĩnh dưỡng tốt rồi, thân thể không có gì đáng ngại, cảm ơn anh đã quan tâm.- Anh trai quan tâm em gái là đương nhiên, cảm ơn cái gì? Tối nay anh qua thăm em được không?Mẫn Cương sẵn giọng. Dương Tử Mi cảm động cười cười, khi đã xác định quan hệ của mình với Mẫn Cương chỉ là anh em, thì cảm thấy Mẫn Cương cũng rất biết quan tâm người khác:- Tối nay không tiện, anh ấy sắp trở lại.- À, vậy ngày mai nhé? Giọng nói của Mẫn Cương có một chút thất vọng.

Dương Tử Mi ngồi trước gương, cầm chiếc lược mà Long Trục Thiên mang từ Mạc Bắc về cho cô, cô chải mái tóc dài đã biến thành màu băng lam.

Cô không hiểu tại sao, tóc mình lại biến thành màu này.

May mắn là da cô trắng nõn như ngọc, nên màu tóc này lại rất hợp với màu da cô, chỉ là không biết nên giải thích với mọi người trong nhà thế nào cho phải. 

- Trục Thiên cũng sắp trở về rồi.

- Không biết anh ấy có quen với mái tóc của mình lúc này không.

Nghĩ đến việc anh sắp trở về, tim cô lại không thể kìm nén được kích động. 

Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đi đến trước giường sư phụ, nắm lấy tay ông nói chuyện một lúc. Sau đó đứng dậy v**t v* con mèo vẫn cuộn mình bên sư phụ không chịu đi rồi ra ngoài.

Sadako quét lá rơi trong sân, mái tóc màu xanh dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ thần bí quỷ dị.

- Sadako… 

Dương Tử Mi gọi.

Sadako ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô:

- Chủ nhân, có chuyện gì vậy? 

- Chuyển cái ghế dài trong phòng khách vào phòng tôi.

Bây giờ sư phụ đang ngủ trên giường cô, cô cũng không nằm trên giường được đành khoanh chân ngồi bên giường thủ hộ. Long Trục Thiên sắp quay lại, cô phải chuẩn bị ghế dài cho anh ta nghỉ ngơi.

- Vâng, chủ nhân. 

Sadako gật đầu trả lời, đi vào khách phòng, chuyển ghế vào trong phòng cô, đặt bên bệ cửa sổ.

- Bạn trai tôi hôm nay sẽ trở về, cô hãy chuẩn bị những món sở trường của cô, mang lên cho anh ấy thưởng thức.

Dương Tử Mi dặn dò. 

- Vâng, chủ nhân.

Sadako cũng không có hỏi nhiều, chỉ phục tùng trả lời.

- Cái gì? Tử Mi, bạn có bạn trai? 

Lam Nha Nha vừa tan học trở về, còn mang theo cặp sách, không thể tin được kêu lên.

- Ừ!

Dương Tử Mi gật đầu. 

- Mẫn Cương?

Lam Nha Nha thử hỏi.

- Không phải! 

Dương Tử Mi mặt hơi hơi đỏ hồng:

- Mẫn Cương giống bạn... chỉ là bạn bè của mình!

- Vậy đó là ai? 

Lam Nha Nha lại hỏi.

- Chờ anh ấy trở về thì bạn sẽ biết.

Dương Tử Mi cười cười: 

- Đến lúc đó sẽ giới thiệu cho bạn, nhưng con người anh ấy ít nói, tính tình lạnh lùng, bạn có thể sẽ sợ đó.

Lam Nha Nha cười cười lén lút nói:

- Nếu là bạn trai của bạn, thì sao mình phải sợ? 

- Mình cũng muốn xem xem, rốt cuộc là người đàn ông đó xuất sắc như thế nào mới xứng với bạn.

- Ha ha, anh ấy cũng là người bình thường mà thôi.

Dương Tử Mi vừa trả lời xong lại hỏi tiếp: 

- Hôm nay Mẫn Cương đến trường không?

- Có, cậu ta đợt này thế mà lại đi học đầy đủ, cậu ta có hỏi thăm bạn nữa đấy.

- Cậu ta còn nói tối nay sẽ đến tìm bạn, có chuyện muốn thương lượng với bạn. 

Lam Nha Nha nói.

Tối nay Long Trục Thiên cũng trở lại, anh ấy luôn ghen với Mẫn Cương, tốt nhất không nên để bọn họ đụng mặt nhau.

Vì thế, cô gọi cho điện thoại cho Mẫn Cương. 

- Tử Mi, nghe Nha Nha nói em bị thương, cả tóc cũng biến thành màu lam, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sức khỏe em thế nào rồi? Có trở ngại gì không?

Mẫn Cương nôn nóng hỏi liên tiếp vài câu.

Nghe Mẫn Cương quan tâm, Dương Tử Mi ấm áp trong lòng: 

- Không sao! Chỉ là khi làm phép bị nguyên khí phản phệ mà thôi, lúc nãy tĩnh dưỡng tốt rồi, thân thể không có gì đáng ngại, cảm ơn anh đã quan tâm.

- Anh trai quan tâm em gái là đương nhiên, cảm ơn cái gì? Tối nay anh qua thăm em được không?

Mẫn Cương sẵn giọng. 

Dương Tử Mi cảm động cười cười, khi đã xác định quan hệ của mình với Mẫn Cương chỉ là anh em, thì cảm thấy Mẫn Cương cũng rất biết quan tâm người khác:

- Tối nay không tiện, anh ấy sắp trở lại.

- À, vậy ngày mai nhé? 

Giọng nói của Mẫn Cương có một chút thất vọng.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Dương Tử Mi ngồi trước gương, cầm chiếc lược mà Long Trục Thiên mang từ Mạc Bắc về cho cô, cô chải mái tóc dài đã biến thành màu băng lam.Cô không hiểu tại sao, tóc mình lại biến thành màu này.May mắn là da cô trắng nõn như ngọc, nên màu tóc này lại rất hợp với màu da cô, chỉ là không biết nên giải thích với mọi người trong nhà thế nào cho phải. - Trục Thiên cũng sắp trở về rồi.- Không biết anh ấy có quen với mái tóc của mình lúc này không.Nghĩ đến việc anh sắp trở về, tim cô lại không thể kìm nén được kích động. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đi đến trước giường sư phụ, nắm lấy tay ông nói chuyện một lúc. Sau đó đứng dậy v**t v* con mèo vẫn cuộn mình bên sư phụ không chịu đi rồi ra ngoài.Sadako quét lá rơi trong sân, mái tóc màu xanh dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ thần bí quỷ dị.- Sadako… Dương Tử Mi gọi.Sadako ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô:- Chủ nhân, có chuyện gì vậy? - Chuyển cái ghế dài trong phòng khách vào phòng tôi.Bây giờ sư phụ đang ngủ trên giường cô, cô cũng không nằm trên giường được đành khoanh chân ngồi bên giường thủ hộ. Long Trục Thiên sắp quay lại, cô phải chuẩn bị ghế dài cho anh ta nghỉ ngơi.- Vâng, chủ nhân. Sadako gật đầu trả lời, đi vào khách phòng, chuyển ghế vào trong phòng cô, đặt bên bệ cửa sổ.- Bạn trai tôi hôm nay sẽ trở về, cô hãy chuẩn bị những món sở trường của cô, mang lên cho anh ấy thưởng thức.Dương Tử Mi dặn dò. - Vâng, chủ nhân.Sadako cũng không có hỏi nhiều, chỉ phục tùng trả lời.- Cái gì? Tử Mi, bạn có bạn trai? Lam Nha Nha vừa tan học trở về, còn mang theo cặp sách, không thể tin được kêu lên.- Ừ!Dương Tử Mi gật đầu. - Mẫn Cương?Lam Nha Nha thử hỏi.- Không phải! Dương Tử Mi mặt hơi hơi đỏ hồng:- Mẫn Cương giống bạn... chỉ là bạn bè của mình!- Vậy đó là ai? Lam Nha Nha lại hỏi.- Chờ anh ấy trở về thì bạn sẽ biết.Dương Tử Mi cười cười: - Đến lúc đó sẽ giới thiệu cho bạn, nhưng con người anh ấy ít nói, tính tình lạnh lùng, bạn có thể sẽ sợ đó.Lam Nha Nha cười cười lén lút nói:- Nếu là bạn trai của bạn, thì sao mình phải sợ? - Mình cũng muốn xem xem, rốt cuộc là người đàn ông đó xuất sắc như thế nào mới xứng với bạn.- Ha ha, anh ấy cũng là người bình thường mà thôi.Dương Tử Mi vừa trả lời xong lại hỏi tiếp: - Hôm nay Mẫn Cương đến trường không?- Có, cậu ta đợt này thế mà lại đi học đầy đủ, cậu ta có hỏi thăm bạn nữa đấy.- Cậu ta còn nói tối nay sẽ đến tìm bạn, có chuyện muốn thương lượng với bạn. Lam Nha Nha nói.Tối nay Long Trục Thiên cũng trở lại, anh ấy luôn ghen với Mẫn Cương, tốt nhất không nên để bọn họ đụng mặt nhau.Vì thế, cô gọi cho điện thoại cho Mẫn Cương. - Tử Mi, nghe Nha Nha nói em bị thương, cả tóc cũng biến thành màu lam, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sức khỏe em thế nào rồi? Có trở ngại gì không?Mẫn Cương nôn nóng hỏi liên tiếp vài câu.Nghe Mẫn Cương quan tâm, Dương Tử Mi ấm áp trong lòng: - Không sao! Chỉ là khi làm phép bị nguyên khí phản phệ mà thôi, lúc nãy tĩnh dưỡng tốt rồi, thân thể không có gì đáng ngại, cảm ơn anh đã quan tâm.- Anh trai quan tâm em gái là đương nhiên, cảm ơn cái gì? Tối nay anh qua thăm em được không?Mẫn Cương sẵn giọng. Dương Tử Mi cảm động cười cười, khi đã xác định quan hệ của mình với Mẫn Cương chỉ là anh em, thì cảm thấy Mẫn Cương cũng rất biết quan tâm người khác:- Tối nay không tiện, anh ấy sắp trở lại.- À, vậy ngày mai nhé? Giọng nói của Mẫn Cương có một chút thất vọng.

Chương 669: Mong đợi