Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 712: Nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Tử Mi, bạn thật sự không vui vẻ sao?Hạ Mạt nhìn mắt cô trầm xuống:- Bạn không có lý do gì mà không vui vẻ cả? Nói đến anh Long đẹp trai nhà bạn đi, cho dù hai người ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng mà hai người vẫn yêu nhau. Thật đáng thương cho mình, đến người yêu cũng không có. Nói xong, cô ấy vỗ lên bả vai Dương Tử Mi, nháy mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:- Bạn hiền, sống đơn giản vui vẻ, quan tâm những gì mình có được, xem nhẹ những thứ mất đi, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai!Nghe như vậy, trong lòng Dương Tử Mi khẽ gợn sóng. "Đúng vậy! Mình cứ chìm đắm trong quá khứ ở kiếp trước để làm gì?Nếu kiếp này, thật sự những thứ bây giờ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước trong phút chốc tan biến thì sao?Hơn nữa, chính mình cũng không đoán được tương lai sẽ ra sao. Vậy thì tại sao mình lại phải cứ lo lắng cho tương lai mơ hồ đó làm gì?Còn không bằng làm theo lời Hạ Mạt nói, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai, sống đơn giản, vui vẻ?"Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn, híp mắt cười, gật đầu nói: - Hạ Mạt... bạn nói đúng! Từ bây giờ trở đi, mình muốn sống thật vui vẻ!- Thật là, nói như là bạn chưa từng vui vẻ vậy!Hạ Mạt khoác vai cô: - Vậy chúng mình nhanh đi Tinh Dã đi, đi xem mấy người đẹp trai, uống rượu, khiêu vũ, làm một đứa con gái hư hỏng. Nhưng mà bạn không được nói cho bố mẹ mình, nếu không họ sẽ đánh gãy chân mình mất.- Các bạn muốn đi Tinh Dã? - Sau lưng truyền đến giọng nói hơi kinh ngạc của Mẫn Cương.- Đúng vậy! Nghe nói ở đó có rất nhiều người đẹp trai hơn bạn nhiều, chúng mình đến đó xem thử. Ha ha ha.... Hạ Mạt cười ranh mãnh:- Bạn có muốn đi cùng không?Mẫn Cương nhíu mày: - Vừa hay có người tặng mình bốn tấm vé vào cửa.- Mình còn đang nghĩ phải làm như thế nào... Bây giờ có thể đưa cho các bạn.- Ôi trời ơi... Mẫn Cương! Sao bạn có thể hiểu lòng người như vậy? Có phải biết mình và Tử Mi muốn đi nên cố ý mua vé vào cửa phải không? -Hạ Mạt há miệng la lớn. - Không phải! Vì mình có hợp tác với câu lạc bộ đó, cho nên họ tặng mình bốn tấm vé vào cửa để cảm ơn. - Mẫn Cương giải thích.- Mặc kệ đi! Dù sao cũng có vé vào cửa miễn phí, mình rất vui. Một tấm vé vào cửa mất ba trăm ba mươi tám tệ đấy, mình tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Mình, Tử Mi, còn Nha Nha nữa, mỗi người một vé, còn một vé nữa nên cho ai đây? - Hạ Mạt nghiêng đầu ngẫm nghĩ.Mẫn Cương trợn mắt nhìn cô ấy: - Một vé nữa cho mình, mình cũng muốn đi xem.- Bạn?Hạ Mạt chỉ Mẫn Cương kêu lên: - Bạn là một đứa con trai ngoan ngoãn mà cũng đi đến đó sao?- Các bạn có thể đi... Tại sao mình không thể đi?Mẫn Cương trợn mắt nói: - Với lại mình không yên tâm để ba cô gái trẻ đến đó, mình sẽ đi theo bảo vệ các bạn.- Lấy cớ!Hạ Mạt trừng cậu ấy một cái: - Không phải bạn không biết Tử Mi lợi hại như thế nào, có bạn ấy ở đây, ai có thể trêu chọc bọn mình? Không phải là bạn muốn đi chơi với Tử Mi đấy chứ?Bị nói trúng tim đen, mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên, sau đó thản nhiên thừa nhận:- Đúng vậy! Mình muốn đi chơi với các bạn. Mình nói này Hạ Mạt, bạn sẽ không độc ác đến mức từ chối chuyện này chứ? - Bạn đã nói mình độc ác rồi, mình đâu dám từ chối nữa? Bạn hỏi em gái nuôi của bạn đi, nếu bạn ấy đồng ý thì đi. - Hạ Mạt biết Mẫn Cương có ý với Dương Tử Mi, cho nên đá vấn đề này cho cô.Trong lòng Mẫn Cương mong chờ nhìn Dương Tử Mi.Dương Tử Mi cười nói: - Vậy thì đi với nhau đi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không có gì là không được, hẹn tối nay đi đi.- Tám giờ tối nay, không gặp không về! - Hạ Mạt sung sướng nói.- Không gặp không về! - Mẫn Cương và Dương Tử Mi đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười, hai mắt sáng rỡ

Tử Mi, bạn thật sự không vui vẻ sao?

Hạ Mạt nhìn mắt cô trầm xuống:

- Bạn không có lý do gì mà không vui vẻ cả? Nói đến anh Long đẹp trai nhà bạn đi, cho dù hai người ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng mà hai người vẫn yêu nhau. Thật đáng thương cho mình, đến người yêu cũng không có. 

Nói xong, cô ấy vỗ lên bả vai Dương Tử Mi, nháy mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:

- Bạn hiền, sống đơn giản vui vẻ, quan tâm những gì mình có được, xem nhẹ những thứ mất đi, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai!

Nghe như vậy, trong lòng Dương Tử Mi khẽ gợn sóng. 

"Đúng vậy! Mình cứ chìm đắm trong quá khứ ở kiếp trước để làm gì?

Nếu kiếp này, thật sự những thứ bây giờ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước trong phút chốc tan biến thì sao?

Hơn nữa, chính mình cũng không đoán được tương lai sẽ ra sao. 

Vậy thì tại sao mình lại phải cứ lo lắng cho tương lai mơ hồ đó làm gì?

Còn không bằng làm theo lời Hạ Mạt nói, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai, sống đơn giản, vui vẻ?"

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn, híp mắt cười, gật đầu nói: 

- Hạ Mạt... bạn nói đúng! Từ bây giờ trở đi, mình muốn sống thật vui vẻ!

- Thật là, nói như là bạn chưa từng vui vẻ vậy!

Hạ Mạt khoác vai cô: 

- Vậy chúng mình nhanh đi Tinh Dã đi, đi xem mấy người đẹp trai, uống rượu, khiêu vũ, làm một đứa con gái hư hỏng. Nhưng mà bạn không được nói cho bố mẹ mình, nếu không họ sẽ đánh gãy chân mình mất.

- Các bạn muốn đi Tinh Dã? - Sau lưng truyền đến giọng nói hơi kinh ngạc của Mẫn Cương.

- Đúng vậy! Nghe nói ở đó có rất nhiều người đẹp trai hơn bạn nhiều, chúng mình đến đó xem thử. Ha ha ha.... 

Hạ Mạt cười ranh mãnh:

- Bạn có muốn đi cùng không?

Mẫn Cương nhíu mày: 

- Vừa hay có người tặng mình bốn tấm vé vào cửa.

- Mình còn đang nghĩ phải làm như thế nào... Bây giờ có thể đưa cho các bạn.

- Ôi trời ơi... Mẫn Cương! Sao bạn có thể hiểu lòng người như vậy? Có phải biết mình và Tử Mi muốn đi nên cố ý mua vé vào cửa phải không? -Hạ Mạt há miệng la lớn. 

- Không phải! Vì mình có hợp tác với câu lạc bộ đó, cho nên họ tặng mình bốn tấm vé vào cửa để cảm ơn. - Mẫn Cương giải thích.

- Mặc kệ đi! Dù sao cũng có vé vào cửa miễn phí, mình rất vui. Một tấm vé vào cửa mất ba trăm ba mươi tám tệ đấy, mình tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Mình, Tử Mi, còn Nha Nha nữa, mỗi người một vé, còn một vé nữa nên cho ai đây? - Hạ Mạt nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

Mẫn Cương trợn mắt nhìn cô ấy: 

- Một vé nữa cho mình, mình cũng muốn đi xem.

- Bạn?

Hạ Mạt chỉ Mẫn Cương kêu lên: 

- Bạn là một đứa con trai ngoan ngoãn mà cũng đi đến đó sao?

- Các bạn có thể đi... Tại sao mình không thể đi?

Mẫn Cương trợn mắt nói: 

- Với lại mình không yên tâm để ba cô gái trẻ đến đó, mình sẽ đi theo bảo vệ các bạn.

- Lấy cớ!

Hạ Mạt trừng cậu ấy một cái: 

- Không phải bạn không biết Tử Mi lợi hại như thế nào, có bạn ấy ở đây, ai có thể trêu chọc bọn mình? Không phải là bạn muốn đi chơi với Tử Mi đấy chứ?

Bị nói trúng tim đen, mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên, sau đó thản nhiên thừa nhận:

- Đúng vậy! Mình muốn đi chơi với các bạn. Mình nói này Hạ Mạt, bạn sẽ không độc ác đến mức từ chối chuyện này chứ? 

- Bạn đã nói mình độc ác rồi, mình đâu dám từ chối nữa? Bạn hỏi em gái nuôi của bạn đi, nếu bạn ấy đồng ý thì đi. - Hạ Mạt biết Mẫn Cương có ý với Dương Tử Mi, cho nên đá vấn đề này cho cô.

Trong lòng Mẫn Cương mong chờ nhìn Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi cười nói: 

- Vậy thì đi với nhau đi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không có gì là không được, hẹn tối nay đi đi.

- Tám giờ tối nay, không gặp không về! - Hạ Mạt sung sướng nói.

- Không gặp không về! - Mẫn Cương và Dương Tử Mi đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười, hai mắt sáng rỡ

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Tử Mi, bạn thật sự không vui vẻ sao?Hạ Mạt nhìn mắt cô trầm xuống:- Bạn không có lý do gì mà không vui vẻ cả? Nói đến anh Long đẹp trai nhà bạn đi, cho dù hai người ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng mà hai người vẫn yêu nhau. Thật đáng thương cho mình, đến người yêu cũng không có. Nói xong, cô ấy vỗ lên bả vai Dương Tử Mi, nháy mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:- Bạn hiền, sống đơn giản vui vẻ, quan tâm những gì mình có được, xem nhẹ những thứ mất đi, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai!Nghe như vậy, trong lòng Dương Tử Mi khẽ gợn sóng. "Đúng vậy! Mình cứ chìm đắm trong quá khứ ở kiếp trước để làm gì?Nếu kiếp này, thật sự những thứ bây giờ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước trong phút chốc tan biến thì sao?Hơn nữa, chính mình cũng không đoán được tương lai sẽ ra sao. Vậy thì tại sao mình lại phải cứ lo lắng cho tương lai mơ hồ đó làm gì?Còn không bằng làm theo lời Hạ Mạt nói, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai, sống đơn giản, vui vẻ?"Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn, híp mắt cười, gật đầu nói: - Hạ Mạt... bạn nói đúng! Từ bây giờ trở đi, mình muốn sống thật vui vẻ!- Thật là, nói như là bạn chưa từng vui vẻ vậy!Hạ Mạt khoác vai cô: - Vậy chúng mình nhanh đi Tinh Dã đi, đi xem mấy người đẹp trai, uống rượu, khiêu vũ, làm một đứa con gái hư hỏng. Nhưng mà bạn không được nói cho bố mẹ mình, nếu không họ sẽ đánh gãy chân mình mất.- Các bạn muốn đi Tinh Dã? - Sau lưng truyền đến giọng nói hơi kinh ngạc của Mẫn Cương.- Đúng vậy! Nghe nói ở đó có rất nhiều người đẹp trai hơn bạn nhiều, chúng mình đến đó xem thử. Ha ha ha.... Hạ Mạt cười ranh mãnh:- Bạn có muốn đi cùng không?Mẫn Cương nhíu mày: - Vừa hay có người tặng mình bốn tấm vé vào cửa.- Mình còn đang nghĩ phải làm như thế nào... Bây giờ có thể đưa cho các bạn.- Ôi trời ơi... Mẫn Cương! Sao bạn có thể hiểu lòng người như vậy? Có phải biết mình và Tử Mi muốn đi nên cố ý mua vé vào cửa phải không? -Hạ Mạt há miệng la lớn. - Không phải! Vì mình có hợp tác với câu lạc bộ đó, cho nên họ tặng mình bốn tấm vé vào cửa để cảm ơn. - Mẫn Cương giải thích.- Mặc kệ đi! Dù sao cũng có vé vào cửa miễn phí, mình rất vui. Một tấm vé vào cửa mất ba trăm ba mươi tám tệ đấy, mình tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Mình, Tử Mi, còn Nha Nha nữa, mỗi người một vé, còn một vé nữa nên cho ai đây? - Hạ Mạt nghiêng đầu ngẫm nghĩ.Mẫn Cương trợn mắt nhìn cô ấy: - Một vé nữa cho mình, mình cũng muốn đi xem.- Bạn?Hạ Mạt chỉ Mẫn Cương kêu lên: - Bạn là một đứa con trai ngoan ngoãn mà cũng đi đến đó sao?- Các bạn có thể đi... Tại sao mình không thể đi?Mẫn Cương trợn mắt nói: - Với lại mình không yên tâm để ba cô gái trẻ đến đó, mình sẽ đi theo bảo vệ các bạn.- Lấy cớ!Hạ Mạt trừng cậu ấy một cái: - Không phải bạn không biết Tử Mi lợi hại như thế nào, có bạn ấy ở đây, ai có thể trêu chọc bọn mình? Không phải là bạn muốn đi chơi với Tử Mi đấy chứ?Bị nói trúng tim đen, mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên, sau đó thản nhiên thừa nhận:- Đúng vậy! Mình muốn đi chơi với các bạn. Mình nói này Hạ Mạt, bạn sẽ không độc ác đến mức từ chối chuyện này chứ? - Bạn đã nói mình độc ác rồi, mình đâu dám từ chối nữa? Bạn hỏi em gái nuôi của bạn đi, nếu bạn ấy đồng ý thì đi. - Hạ Mạt biết Mẫn Cương có ý với Dương Tử Mi, cho nên đá vấn đề này cho cô.Trong lòng Mẫn Cương mong chờ nhìn Dương Tử Mi.Dương Tử Mi cười nói: - Vậy thì đi với nhau đi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không có gì là không được, hẹn tối nay đi đi.- Tám giờ tối nay, không gặp không về! - Hạ Mạt sung sướng nói.- Không gặp không về! - Mẫn Cương và Dương Tử Mi đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười, hai mắt sáng rỡ

Chương 712: Nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai