- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 761: Phóng xạ (2)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Nhưng hiện tại quẻ tượng lại phát sinh sự thay đổi.Dương Tử Mi tâm trạng nặng nề gieo quẻ lại một lần nữa. Quả nhiên phát hiện hậu vận của anh vì bệnh tật mà chết, nhiều tai nạn… Thậm chí, năm bốn mươi tuổi còn gặp phải kiếp nạn cực lớn không vượt qua được, tính mạng có lẽ vì vậy mà kết thúc.- Như vậy làm sao được? Nếu Tống Huyền có chuyện gì, Lâm Thanh Mai và đứa con trai sắp chào đời biết phải làm sao?Cô phải thay đổi vận mệnh này mới được.Quẻ tượng về vận mệnh của một người không phải luôn luôn không thay đổi, mà nó sẽ biến hóa khi có sự chuyển biến xuất hiện. Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tống Huyền có lẽ đã đoán được phần nào tình hình của bản thân.Anh ngược lại rất thản nhiên và bình tĩnh.Đương nhiên, anh vẫn luôn giữ cho mình một tâm thái "Dù còn sống một giây vẫn phải sống". - Đưa gương cho anh, anh tiếp tục đi gỡ bỏ lớp sáp nến. Dù sao cũng đến nước này rồi, không thể từ bỏ được! - Anh thản nhiên nói.Biểu hiện bình tĩnh, lạnh lùng trên gương mặt anh khiến Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng đau thắt.- Không có chuyện gì đâu... Tống Huyền nhìn cô:- Mọi thứ cũng chỉ là số mà thôi! Nếu anh thật sự có chuyện, Thanh Mai và thằng bé phải nhờ đến em rồi. Anh tin em có thể chăm sóc tốt cho họ, như vậy anh cũng chẳng còn gì phải bận tâm nữa.Nhìn thấy bộ dạng dặn dò hậu sự của anh, trong lòng Dương Tử Mi càng thêm chua xót: - Tống tiên sinh, em nhất định sẽ tìm cách giúp anh tiêu diệt thứ phóng xạ đó!- Cảm ơn Tử Mi, anh tin em! - Tống Huyền nhìn cô cười rồi cúi đầu gỡ sáp.Sáp nến gỡ hết, hiện ra rõ ràng không phải chiếc gương như họ nghĩ mà là một bức tranh được đúc bằng đồng. Trên đó vẽ một người trong bộ áo giáp oai phong lẫm liệt, nhìn giống Long Trục Thiên. Tuy nhiên bức vẽ có điểm không giống, đó là người này cưỡi trên một con Tỳ Hưu diện mạo vô cùng hung ác.Bên hông người này có đeo một miếng gương. Trên mặt gương hình như hiện ra một tia sáng, tia sáng chiếu đến cái đầu lâu đặt bên trên con vật.Dương Tử Mi và Tống Huyền đều giật mình khi nhìn thấy bức tranh. - Tiểu Mi, đây không phải là gương chiếu cốt? Vậy tại sao anh lại nhiễm phóng xạ? - Tống Huyền hỏi đầy nghi hoặc.- Nhưng mà tại sao chiếc gương lại chiếu vào cái đầu lâu? Ý nghĩa của bức tranh này, rốt cuộc thì muốn nói cái đầu lâu vốn dĩ là một người, bị gương chiếu ra nhìn thành đầu lâu… Hay là, đây vốn dĩ là một cái đầu lâu? - Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.Không thể có chuyện tự nhiên đi soi một cái đầu lâu được, có lẽ nó có ý nghĩa là chiếc gương có thể chiếu ra xương cốt. Tống Huyền nhìn chiếc gương đầy nghi hoặc:- Lẽ nào phải gỡ thêm một lớp nữa?- Không cần đâu! Dương Tử Mi ngăn lại:- Thầy Tống, chúng ta nên đi đến bệnh viện trước. Dùng máy móc y học kiểm tra tình trạng phóng xạ của anh để còn sớm điều trị.- Tiểu Mi, em cũng cần kiểm tra! Dù sao em cũng tiếp xúc rất gần với anh. Dương Tử Mi lắc đầu:- Em không cần, cũng may lúc nãy Lam Nha Nha sớm rời khỏi.- Tại sao? - Kết cấu cơ thể em có thể không giống với người bình thường, các chất phóng xạ thông thường không thể gây ảnh hưởng tới em.Tống Huyền không nói thêm lời nào nữa, chỉ có điều anh cảm thấy không cam tâm. Chính mình đã hi sinh bản thân để mở chiếc gương, kết quả lại không phát hiện ra chiếc gương có thể soi xương cốt kinh mạch.- Tử Mi, hay là chúng ta mang luôn chiếc gương này đi kiểm tra xem tính phóng xạ có mạnh hay không? - Ừm, em cũng nghĩ như vậy! - Dương Tử Mi gật đầu, cô cũng rất muốn biết, sau khi bị gỡ ra thì tính nguy hại của chiếc gương mạnh đến cỡ nào.Mục đích cầm chiếc gương của người đàn ông trên bức tranh có phải là lợi dụng phóng xạ để hại người khác hay không?
Nhưng hiện tại quẻ tượng lại phát sinh sự thay đổi.
Dương Tử Mi tâm trạng nặng nề gieo quẻ lại một lần nữa. Quả nhiên phát hiện hậu vận của anh vì bệnh tật mà chết, nhiều tai nạn… Thậm chí, năm bốn mươi tuổi còn gặp phải kiếp nạn cực lớn không vượt qua được, tính mạng có lẽ vì vậy mà kết thúc.
- Như vậy làm sao được?
Nếu Tống Huyền có chuyện gì, Lâm Thanh Mai và đứa con trai sắp chào đời biết phải làm sao?
Cô phải thay đổi vận mệnh này mới được.
Quẻ tượng về vận mệnh của một người không phải luôn luôn không thay đổi, mà nó sẽ biến hóa khi có sự chuyển biến xuất hiện.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tống Huyền có lẽ đã đoán được phần nào tình hình của bản thân.
Anh ngược lại rất thản nhiên và bình tĩnh.
Đương nhiên, anh vẫn luôn giữ cho mình một tâm thái "Dù còn sống một giây vẫn phải sống".
- Đưa gương cho anh, anh tiếp tục đi gỡ bỏ lớp sáp nến. Dù sao cũng đến nước này rồi, không thể từ bỏ được! - Anh thản nhiên nói.
Biểu hiện bình tĩnh, lạnh lùng trên gương mặt anh khiến Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng đau thắt.
- Không có chuyện gì đâu...
Tống Huyền nhìn cô:
- Mọi thứ cũng chỉ là số mà thôi! Nếu anh thật sự có chuyện, Thanh Mai và thằng bé phải nhờ đến em rồi. Anh tin em có thể chăm sóc tốt cho họ, như vậy anh cũng chẳng còn gì phải bận tâm nữa.
Nhìn thấy bộ dạng dặn dò hậu sự của anh, trong lòng Dương Tử Mi càng thêm chua xót:
- Tống tiên sinh, em nhất định sẽ tìm cách giúp anh tiêu diệt thứ phóng xạ đó!
- Cảm ơn Tử Mi, anh tin em! - Tống Huyền nhìn cô cười rồi cúi đầu gỡ sáp.
Sáp nến gỡ hết, hiện ra rõ ràng không phải chiếc gương như họ nghĩ mà là một bức tranh được đúc bằng đồng.
Trên đó vẽ một người trong bộ áo giáp oai phong lẫm liệt, nhìn giống Long Trục Thiên. Tuy nhiên bức vẽ có điểm không giống, đó là người này cưỡi trên một con Tỳ Hưu diện mạo vô cùng hung ác.
Bên hông người này có đeo một miếng gương. Trên mặt gương hình như hiện ra một tia sáng, tia sáng chiếu đến cái đầu lâu đặt bên trên con vật.
Dương Tử Mi và Tống Huyền đều giật mình khi nhìn thấy bức tranh.
- Tiểu Mi, đây không phải là gương chiếu cốt? Vậy tại sao anh lại nhiễm phóng xạ? - Tống Huyền hỏi đầy nghi hoặc.
- Nhưng mà tại sao chiếc gương lại chiếu vào cái đầu lâu? Ý nghĩa của bức tranh này, rốt cuộc thì muốn nói cái đầu lâu vốn dĩ là một người, bị gương chiếu ra nhìn thành đầu lâu… Hay là, đây vốn dĩ là một cái đầu lâu? - Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.
Không thể có chuyện tự nhiên đi soi một cái đầu lâu được, có lẽ nó có ý nghĩa là chiếc gương có thể chiếu ra xương cốt.
Tống Huyền nhìn chiếc gương đầy nghi hoặc:
- Lẽ nào phải gỡ thêm một lớp nữa?
- Không cần đâu!
Dương Tử Mi ngăn lại:
- Thầy Tống, chúng ta nên đi đến bệnh viện trước. Dùng máy móc y học kiểm tra tình trạng phóng xạ của anh để còn sớm điều trị.
- Tiểu Mi, em cũng cần kiểm tra! Dù sao em cũng tiếp xúc rất gần với anh.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Em không cần, cũng may lúc nãy Lam Nha Nha sớm rời khỏi.
- Tại sao?
- Kết cấu cơ thể em có thể không giống với người bình thường, các chất phóng xạ thông thường không thể gây ảnh hưởng tới em.
Tống Huyền không nói thêm lời nào nữa, chỉ có điều anh cảm thấy không cam tâm. Chính mình đã hi sinh bản thân để mở chiếc gương, kết quả lại không phát hiện ra chiếc gương có thể soi xương cốt kinh mạch.
- Tử Mi, hay là chúng ta mang luôn chiếc gương này đi kiểm tra xem tính phóng xạ có mạnh hay không?
- Ừm, em cũng nghĩ như vậy! - Dương Tử Mi gật đầu, cô cũng rất muốn biết, sau khi bị gỡ ra thì tính nguy hại của chiếc gương mạnh đến cỡ nào.
Mục đích cầm chiếc gương của người đàn ông trên bức tranh có phải là lợi dụng phóng xạ để hại người khác hay không?
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Nhưng hiện tại quẻ tượng lại phát sinh sự thay đổi.Dương Tử Mi tâm trạng nặng nề gieo quẻ lại một lần nữa. Quả nhiên phát hiện hậu vận của anh vì bệnh tật mà chết, nhiều tai nạn… Thậm chí, năm bốn mươi tuổi còn gặp phải kiếp nạn cực lớn không vượt qua được, tính mạng có lẽ vì vậy mà kết thúc.- Như vậy làm sao được? Nếu Tống Huyền có chuyện gì, Lâm Thanh Mai và đứa con trai sắp chào đời biết phải làm sao?Cô phải thay đổi vận mệnh này mới được.Quẻ tượng về vận mệnh của một người không phải luôn luôn không thay đổi, mà nó sẽ biến hóa khi có sự chuyển biến xuất hiện. Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tống Huyền có lẽ đã đoán được phần nào tình hình của bản thân.Anh ngược lại rất thản nhiên và bình tĩnh.Đương nhiên, anh vẫn luôn giữ cho mình một tâm thái "Dù còn sống một giây vẫn phải sống". - Đưa gương cho anh, anh tiếp tục đi gỡ bỏ lớp sáp nến. Dù sao cũng đến nước này rồi, không thể từ bỏ được! - Anh thản nhiên nói.Biểu hiện bình tĩnh, lạnh lùng trên gương mặt anh khiến Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng đau thắt.- Không có chuyện gì đâu... Tống Huyền nhìn cô:- Mọi thứ cũng chỉ là số mà thôi! Nếu anh thật sự có chuyện, Thanh Mai và thằng bé phải nhờ đến em rồi. Anh tin em có thể chăm sóc tốt cho họ, như vậy anh cũng chẳng còn gì phải bận tâm nữa.Nhìn thấy bộ dạng dặn dò hậu sự của anh, trong lòng Dương Tử Mi càng thêm chua xót: - Tống tiên sinh, em nhất định sẽ tìm cách giúp anh tiêu diệt thứ phóng xạ đó!- Cảm ơn Tử Mi, anh tin em! - Tống Huyền nhìn cô cười rồi cúi đầu gỡ sáp.Sáp nến gỡ hết, hiện ra rõ ràng không phải chiếc gương như họ nghĩ mà là một bức tranh được đúc bằng đồng. Trên đó vẽ một người trong bộ áo giáp oai phong lẫm liệt, nhìn giống Long Trục Thiên. Tuy nhiên bức vẽ có điểm không giống, đó là người này cưỡi trên một con Tỳ Hưu diện mạo vô cùng hung ác.Bên hông người này có đeo một miếng gương. Trên mặt gương hình như hiện ra một tia sáng, tia sáng chiếu đến cái đầu lâu đặt bên trên con vật.Dương Tử Mi và Tống Huyền đều giật mình khi nhìn thấy bức tranh. - Tiểu Mi, đây không phải là gương chiếu cốt? Vậy tại sao anh lại nhiễm phóng xạ? - Tống Huyền hỏi đầy nghi hoặc.- Nhưng mà tại sao chiếc gương lại chiếu vào cái đầu lâu? Ý nghĩa của bức tranh này, rốt cuộc thì muốn nói cái đầu lâu vốn dĩ là một người, bị gương chiếu ra nhìn thành đầu lâu… Hay là, đây vốn dĩ là một cái đầu lâu? - Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.Không thể có chuyện tự nhiên đi soi một cái đầu lâu được, có lẽ nó có ý nghĩa là chiếc gương có thể chiếu ra xương cốt. Tống Huyền nhìn chiếc gương đầy nghi hoặc:- Lẽ nào phải gỡ thêm một lớp nữa?- Không cần đâu! Dương Tử Mi ngăn lại:- Thầy Tống, chúng ta nên đi đến bệnh viện trước. Dùng máy móc y học kiểm tra tình trạng phóng xạ của anh để còn sớm điều trị.- Tiểu Mi, em cũng cần kiểm tra! Dù sao em cũng tiếp xúc rất gần với anh. Dương Tử Mi lắc đầu:- Em không cần, cũng may lúc nãy Lam Nha Nha sớm rời khỏi.- Tại sao? - Kết cấu cơ thể em có thể không giống với người bình thường, các chất phóng xạ thông thường không thể gây ảnh hưởng tới em.Tống Huyền không nói thêm lời nào nữa, chỉ có điều anh cảm thấy không cam tâm. Chính mình đã hi sinh bản thân để mở chiếc gương, kết quả lại không phát hiện ra chiếc gương có thể soi xương cốt kinh mạch.- Tử Mi, hay là chúng ta mang luôn chiếc gương này đi kiểm tra xem tính phóng xạ có mạnh hay không? - Ừm, em cũng nghĩ như vậy! - Dương Tử Mi gật đầu, cô cũng rất muốn biết, sau khi bị gỡ ra thì tính nguy hại của chiếc gương mạnh đến cỡ nào.Mục đích cầm chiếc gương của người đàn ông trên bức tranh có phải là lợi dụng phóng xạ để hại người khác hay không?