- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 770: Đi đến trung tâm tỉnh
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Chị, em cứ nghĩ chị sẽ để Sadako ném hết xe của bọn họ đi… Ai ngờ, chị còn tốt tính kết bạn với bọn họ, có vẻ không giống chị bình thường đấy. - Tiểu Thiên kêu lên.- Ha ha, ở nơi mà mình không quen biết, gây thù hằn chính là tạo thêm phiền phức cho bản thân, chị không làm được.Dương Tử Mi vừa cười vừa nói: - Chị có thể xưng vương xưng bá ở thành phố A nhưng ở bên ngoài núi này cao còn có núi cao hơn. Dù sao bốn người đó cũng chỉ chơi bời lêu lổng mà thôi, không đáng để mình gây tội.- Xem là chị xử lý sự việc ngày càng trưởng thành rồi! - Tiểu Thiên nói.Dương Tử Mi ngoái đầu, trừng mắt nhìn nó: - Chẳng lẽ trước giờ chị ấu trĩ vậy sao?- Có chút ấu trĩ, có chút tùy hứng, có chút tùy tâm trạng, tuy nhiên…Tiểu Thiên thêm vào một câu: - Em thích... vì đó là chị!- Thằng nhóc này, mau uống sữa của em đi! Đừng nhiều chuyện, không chị sẽ ném ra ngoài đấy. - Dương Tử Mi lạnh lùng nói.- Chị có nỡ không? - Có gì mà không nỡ?- Thế chị ném đi, em đợi!- Thôi được, chị thua rồi! Đối với Tiểu Thiên, Dương Tử Mi nhiều khi bó tay.Đối với cô, Tiểu Thiên đã sớm trở thành người nhà, cô đương nhiên không nỡ.Chiếc xe thuận lợi chạy vào nội thành Quảng Nguyên. Nhìn thấy đường xá phức tạp, xe cộ chạy ngược xuôi, những tòa nhà được dựng lên sừng sừng như người khổng lồ. Dương Tử Mi cảm giác cô như Lưu mỗ mỗ đang bước vào vườn nhà quan lớn.Cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện tỉnh xem tình hình hiện tại của Tống Huyền ra sao nhưng do không quen đường nên chỉ còn biết sử dụng hệ thống định vị dẫn đường.Tiểu Thiên cũng giống như đứa bé nhà quê chưa nhìn thấy thế giới bao giờ vậy, vừa m*t bình sữa, vừa reo lên. - Chị nói này Tiểu Thiên, bộ dạng của em bây giờ giống như đang sáu tháng tuổi ấy, ở nơi đông người em tốt nhất đừng nói gì dọa người ta. Đến lúc đó, bị viện khoa học tỉnh bắt đi nghiên cứu Gen là chị không quản em nữa đâu đó. - Dương Tử Mi chịu không nổi khi đang lái xe nhìn đường mà bị Tiểu Thiên la hét quấy rối, bèn dọa nạt nó.- Chị không quan tâm được sao?Tiểu Thiên đầy tự tin: - Hôm em và Nha Nha xem tivi, nói rằng ở Mỹ có một cô gái có chỉ số thông minh vượt qua cả Einstein. Năm tháng tuổi đã biết nói, em bây giờ nói có gì mà lạ? Chị có thể nói em là thiên tài, để đám người đó dùng ánh mắt không thể cung kính, sùng bái hơn để nhìn em.Dương Tử Mi đau hết cả đầu.Đứa bé này học ở đâu thói ba hoa, thật sự khiến người khác muốn hộc máu. Bởi vì hệ thống dẫn đường xảy ra sự cố khiến Dương Tử Mi đi sai đường rất nhiều, trước giờ lại chưa từng học luật giao thông. Ở nơi đơn giản nhỏ bé như thành phố A thì có thể tùy ý đi lại nhưng ở nơi đường xá phức tạp của một thành phố lớn như này thì cô thấy thật phiền phức.Nếu mà phải viết giấy phạt thì hôm nay ít nhất cô cũng bị viết cả trăm tờ rồi.Đảo qua đảo lại hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tìm ra bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Giết địch nhiều cũng không vã mồ hôi bằng lần cô chạy xe này.Sau khi đỗ xe, cô lập tức gọi điện cho Tống Huyền hỏi xem anh đang ở phòng bệnh nào.- Tiểu Mi, em đến thật à? - Nhận được điện thoại của Dương Tử Mi, Tống Huyền rất ngạc nhiên. - Ừm... Không phải em đã nói với anh tối qua rồi sao?- Anh tưởng em chỉ nói chơi.Tống Huyền cảm động nói: - Không ngờ rằng em đến thật!- Sao em có thể không đến được? - Nghe giọng nói khan khàn có vẻ mệt mỏi của Tống Huyền, Dương Tử Mi có chút quặn lòng.
Chị, em cứ nghĩ chị sẽ để Sadako ném hết xe của bọn họ đi… Ai ngờ, chị còn tốt tính kết bạn với bọn họ, có vẻ không giống chị bình thường đấy. - Tiểu Thiên kêu lên.
- Ha ha, ở nơi mà mình không quen biết, gây thù hằn chính là tạo thêm phiền phức cho bản thân, chị không làm được.
Dương Tử Mi vừa cười vừa nói:
- Chị có thể xưng vương xưng bá ở thành phố A nhưng ở bên ngoài núi này cao còn có núi cao hơn. Dù sao bốn người đó cũng chỉ chơi bời lêu lổng mà thôi, không đáng để mình gây tội.
- Xem là chị xử lý sự việc ngày càng trưởng thành rồi! - Tiểu Thiên nói.
Dương Tử Mi ngoái đầu, trừng mắt nhìn nó:
- Chẳng lẽ trước giờ chị ấu trĩ vậy sao?
- Có chút ấu trĩ, có chút tùy hứng, có chút tùy tâm trạng, tuy nhiên…
Tiểu Thiên thêm vào một câu:
- Em thích... vì đó là chị!
- Thằng nhóc này, mau uống sữa của em đi! Đừng nhiều chuyện, không chị sẽ ném ra ngoài đấy. - Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
- Chị có nỡ không?
- Có gì mà không nỡ?
- Thế chị ném đi, em đợi!
- Thôi được, chị thua rồi!
Đối với Tiểu Thiên, Dương Tử Mi nhiều khi bó tay.
Đối với cô, Tiểu Thiên đã sớm trở thành người nhà, cô đương nhiên không nỡ.
Chiếc xe thuận lợi chạy vào nội thành Quảng Nguyên.
Nhìn thấy đường xá phức tạp, xe cộ chạy ngược xuôi, những tòa nhà được dựng lên sừng sừng như người khổng lồ. Dương Tử Mi cảm giác cô như Lưu mỗ mỗ đang bước vào vườn nhà quan lớn.
Cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện tỉnh xem tình hình hiện tại của Tống Huyền ra sao nhưng do không quen đường nên chỉ còn biết sử dụng hệ thống định vị dẫn đường.
Tiểu Thiên cũng giống như đứa bé nhà quê chưa nhìn thấy thế giới bao giờ vậy, vừa m*t bình sữa, vừa reo lên.
- Chị nói này Tiểu Thiên, bộ dạng của em bây giờ giống như đang sáu tháng tuổi ấy, ở nơi đông người em tốt nhất đừng nói gì dọa người ta. Đến lúc đó, bị viện khoa học tỉnh bắt đi nghiên cứu Gen là chị không quản em nữa đâu đó. - Dương Tử Mi chịu không nổi khi đang lái xe nhìn đường mà bị Tiểu Thiên la hét quấy rối, bèn dọa nạt nó.
- Chị không quan tâm được sao?
Tiểu Thiên đầy tự tin:
- Hôm em và Nha Nha xem tivi, nói rằng ở Mỹ có một cô gái có chỉ số thông minh vượt qua cả Einstein. Năm tháng tuổi đã biết nói, em bây giờ nói có gì mà lạ? Chị có thể nói em là thiên tài, để đám người đó dùng ánh mắt không thể cung kính, sùng bái hơn để nhìn em.
Dương Tử Mi đau hết cả đầu.
Đứa bé này học ở đâu thói ba hoa, thật sự khiến người khác muốn hộc máu.
Bởi vì hệ thống dẫn đường xảy ra sự cố khiến Dương Tử Mi đi sai đường rất nhiều, trước giờ lại chưa từng học luật giao thông. Ở nơi đơn giản nhỏ bé như thành phố A thì có thể tùy ý đi lại nhưng ở nơi đường xá phức tạp của một thành phố lớn như này thì cô thấy thật phiền phức.
Nếu mà phải viết giấy phạt thì hôm nay ít nhất cô cũng bị viết cả trăm tờ rồi.
Đảo qua đảo lại hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tìm ra bệnh viện Nhân Dân tỉnh.
Giết địch nhiều cũng không vã mồ hôi bằng lần cô chạy xe này.
Sau khi đỗ xe, cô lập tức gọi điện cho Tống Huyền hỏi xem anh đang ở phòng bệnh nào.
- Tiểu Mi, em đến thật à? - Nhận được điện thoại của Dương Tử Mi, Tống Huyền rất ngạc nhiên.
- Ừm... Không phải em đã nói với anh tối qua rồi sao?
- Anh tưởng em chỉ nói chơi.
Tống Huyền cảm động nói:
- Không ngờ rằng em đến thật!
- Sao em có thể không đến được? - Nghe giọng nói khan khàn có vẻ mệt mỏi của Tống Huyền, Dương Tử Mi có chút quặn lòng.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Chị, em cứ nghĩ chị sẽ để Sadako ném hết xe của bọn họ đi… Ai ngờ, chị còn tốt tính kết bạn với bọn họ, có vẻ không giống chị bình thường đấy. - Tiểu Thiên kêu lên.- Ha ha, ở nơi mà mình không quen biết, gây thù hằn chính là tạo thêm phiền phức cho bản thân, chị không làm được.Dương Tử Mi vừa cười vừa nói: - Chị có thể xưng vương xưng bá ở thành phố A nhưng ở bên ngoài núi này cao còn có núi cao hơn. Dù sao bốn người đó cũng chỉ chơi bời lêu lổng mà thôi, không đáng để mình gây tội.- Xem là chị xử lý sự việc ngày càng trưởng thành rồi! - Tiểu Thiên nói.Dương Tử Mi ngoái đầu, trừng mắt nhìn nó: - Chẳng lẽ trước giờ chị ấu trĩ vậy sao?- Có chút ấu trĩ, có chút tùy hứng, có chút tùy tâm trạng, tuy nhiên…Tiểu Thiên thêm vào một câu: - Em thích... vì đó là chị!- Thằng nhóc này, mau uống sữa của em đi! Đừng nhiều chuyện, không chị sẽ ném ra ngoài đấy. - Dương Tử Mi lạnh lùng nói.- Chị có nỡ không? - Có gì mà không nỡ?- Thế chị ném đi, em đợi!- Thôi được, chị thua rồi! Đối với Tiểu Thiên, Dương Tử Mi nhiều khi bó tay.Đối với cô, Tiểu Thiên đã sớm trở thành người nhà, cô đương nhiên không nỡ.Chiếc xe thuận lợi chạy vào nội thành Quảng Nguyên. Nhìn thấy đường xá phức tạp, xe cộ chạy ngược xuôi, những tòa nhà được dựng lên sừng sừng như người khổng lồ. Dương Tử Mi cảm giác cô như Lưu mỗ mỗ đang bước vào vườn nhà quan lớn.Cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện tỉnh xem tình hình hiện tại của Tống Huyền ra sao nhưng do không quen đường nên chỉ còn biết sử dụng hệ thống định vị dẫn đường.Tiểu Thiên cũng giống như đứa bé nhà quê chưa nhìn thấy thế giới bao giờ vậy, vừa m*t bình sữa, vừa reo lên. - Chị nói này Tiểu Thiên, bộ dạng của em bây giờ giống như đang sáu tháng tuổi ấy, ở nơi đông người em tốt nhất đừng nói gì dọa người ta. Đến lúc đó, bị viện khoa học tỉnh bắt đi nghiên cứu Gen là chị không quản em nữa đâu đó. - Dương Tử Mi chịu không nổi khi đang lái xe nhìn đường mà bị Tiểu Thiên la hét quấy rối, bèn dọa nạt nó.- Chị không quan tâm được sao?Tiểu Thiên đầy tự tin: - Hôm em và Nha Nha xem tivi, nói rằng ở Mỹ có một cô gái có chỉ số thông minh vượt qua cả Einstein. Năm tháng tuổi đã biết nói, em bây giờ nói có gì mà lạ? Chị có thể nói em là thiên tài, để đám người đó dùng ánh mắt không thể cung kính, sùng bái hơn để nhìn em.Dương Tử Mi đau hết cả đầu.Đứa bé này học ở đâu thói ba hoa, thật sự khiến người khác muốn hộc máu. Bởi vì hệ thống dẫn đường xảy ra sự cố khiến Dương Tử Mi đi sai đường rất nhiều, trước giờ lại chưa từng học luật giao thông. Ở nơi đơn giản nhỏ bé như thành phố A thì có thể tùy ý đi lại nhưng ở nơi đường xá phức tạp của một thành phố lớn như này thì cô thấy thật phiền phức.Nếu mà phải viết giấy phạt thì hôm nay ít nhất cô cũng bị viết cả trăm tờ rồi.Đảo qua đảo lại hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tìm ra bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Giết địch nhiều cũng không vã mồ hôi bằng lần cô chạy xe này.Sau khi đỗ xe, cô lập tức gọi điện cho Tống Huyền hỏi xem anh đang ở phòng bệnh nào.- Tiểu Mi, em đến thật à? - Nhận được điện thoại của Dương Tử Mi, Tống Huyền rất ngạc nhiên. - Ừm... Không phải em đã nói với anh tối qua rồi sao?- Anh tưởng em chỉ nói chơi.Tống Huyền cảm động nói: - Không ngờ rằng em đến thật!- Sao em có thể không đến được? - Nghe giọng nói khan khàn có vẻ mệt mỏi của Tống Huyền, Dương Tử Mi có chút quặn lòng.