Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 793: Trở lại triễn lãm châu báu (3)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Xin chào Dương tiểu thư, tôi biết có khá thân với Đông Dương nên mọi người cũng không cần khách khí làm gì. Sau này cứ gọi tôi là chú An là được! - Thái độ của An Thạch khá ôn hòa.- Vậy chú An sau này cứ gọi con là Tiểu Mi là được ạ! - Dương Tử Mi cười nói.- Tiểu Mi à, tốt tốt tốt! An Thạch nói liên tục ba chữ “tốt”.- Đông Dương nhà chú vẫn còn non nớt lắm, sau này chú hi vọng Tiểu Mi sẽ chỉ bảo cho nó nhiều hơn... Với lại con hãy đến nhà chú chơi thường xuyên, nếu con đến thì trên dưới An gia chúng ta ai cũng vui vẻ cả!Trên dưới An gia? Dương Tử Mi vừa nhớ đến An Đông Ny kỳ lạ kia thì có chút đau đầu.Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.Dương Tử Mi vừa nhớ đến An Đông Ny thì cái người kỳ lạ này không biết chui từ chỗ nào ra, không thèm để ý tới bên cạnh có người hay không đã trực tiếp ôm cánh tay An Thạch nhõng nhẽo: - Bố ơi, con thích viên Giọt Nắng kia, tí nữa bố nhớ mua cho con nha! Coi như là bố tặng quà sinh nhật cho con đi!Trong mắt người ngoài, An Đông Ny là người lập dị, không chịu nói lý. Nhưng ở trong mắt An Thạch, cô ta lại là cô con gái cực kỳ đáng yêu của ông ta.Ông ta cưng chiều nhìn An Đông Ny: - Đông Ny, con không được vô lễ như thế. Nhanh chào hỏi bác Hoắc đi!- Con chào bác Hoắc! - An Đông Ny lễ phép chào hỏi Hoắc Văn Hoa.- Ngoan lắm! - Hoắc Văn Hoa lịch sự đáp lễ. - Đông Ny, đây là Tiểu Mi, cô ấy là cháu gái của bác Hoắc con đó. Sau này con phải thân thiết với cô ấy nhiều vào, hai đứa có thể hẹn nhau đi dạo phố, uống trà gì đó cũng được. - An Thạch nói với con gái của mình.Lúc này An Đông Ny mới chú ý tới Dương Tử Mi, trong mắt cô ta hiện sự khinh thường:- Bố à, sao bố lại kêu con đi uống trà với người không cùng địa vị như con nhỏ này chứ? Con sợ giá trị của con sẽ bị làm thấp đi đó! - Đông Ny!An Thạch thấy sắc mặt Hoắc Văn Hoa hơi trầm xuống thì vội vàng quát lớn:- Con nói bậy bạ gì đó? Chúng ta đang trèo cao Tiểu Mi đó, làm sao có thể làm thấp đi giá trị của con được? Nói xong câu này, ông ta vội vàng quay qua tạ lỗi với Hoắc Văn Hoa và Dương Tử Mi:- Đứa con gái này của tôi bị mẹ nó chiều hư từ nhỏ. Chuyện gì cũng không hiểu, lúc nói chuyện lại không suy nghĩ, mong hai vị đừng trách nó!- Tôi có trách hay không cũng không quan trọng gì đâu, chỉ cần Tiểu Mi không trách là được! - Hoắc Văn Hoa lập tức thay đổi thái độ hòa nhã khi nãy, giọng nói ông ấy trở nên lạnh lùng hơn. Trong lòng An Thạch trầm xuống, vội nói với Dương Tử Mi:- Tiểu Mi, Đông Ny không hiểu chuyện, con đừng trách nó!- Ha ha, chú An đừng lo, không sao đâu ạ! Ban nãy con với An Đông Ny tiểu thư đã tiếp xúc với nhau rồi, cho nên cô ấy có tính cách thế nào thì con cũng đã hiểu rõ rồi ạ! - Dương Tử Mi cười nói. Cô tất nhiên sẽ không so đó với An Đông Ny làm gì.Tuy An Đông Ny là một “thánh mẫu” kỳ cục, lại khiến người khác cảm thấy rất phiền phức nhưng dù sao cô ta cũng là người có tâm tình đơn thuần, ăn nói bộc tuệch.- Bố, sao con lại là người không hiểu chuyện chứ? Dù sao con cũng du học từ nước ngoài về mà! Con đã học xuyên từ Trung Quốc cho đến phương Tây, sao con lại không hiểu chuyện được chứ? Bố à, làm người khiêm tốn thì đúng là tốt nhưng nếu khiêm tốn quá sẽ bị người ta xem thường đó! - An Đông Ny đứng một bên kêu la. Nghe được cụm “học từ ta sang Tây” này, Dương Tử Mi nghẹn cười tới mức sắp nội thương.An Đông Ny đúng là vừa đơn thuần vừa thú vị.Hiện tại, Hoắc Văn Hoa cũng hiểu đầu An Đông Ny này nhiều rơm rạ cỡ nào rồi. Ông ấy thấy Dương Tử Mi cũng không thèm so đo với cô gái kia thì biểu tình khó chịu cũng mất, ông ấy dùng ánh mắt đồng tình nhìn An Thạch. Sinh ra một đứa con gái kỳ quái thế này mà còn phải chiều chuộng như bảo bối, An Thạch thật là đáng thương.Hiểu con gái không ai bằng cha.An Thạch tất nhiên biết con gái mình ngây ngô tới mức nào. Đó là do trước đây con bé bị sốt, ông ta lại bận rộn công tác xem nhẹ con bé nên mới khiến nó bị sốt tới mức hư đầu óc thế này. Vì vậy hai vợ chồng ông luôn rất áy náy, càng thêm chiều chuộng con bé, khiến cho con bé càng thêm khờ khạo trở thành đứa hâm hấp.

Xin chào Dương tiểu thư, tôi biết có khá thân với Đông Dương nên mọi người cũng không cần khách khí làm gì. Sau này cứ gọi tôi là chú An là được! - Thái độ của An Thạch khá ôn hòa.

- Vậy chú An sau này cứ gọi con là Tiểu Mi là được ạ! - Dương Tử Mi cười nói.

- Tiểu Mi à, tốt tốt tốt! 

An Thạch nói liên tục ba chữ “tốt”.

- Đông Dương nhà chú vẫn còn non nớt lắm, sau này chú hi vọng Tiểu Mi sẽ chỉ bảo cho nó nhiều hơn... Với lại con hãy đến nhà chú chơi thường xuyên, nếu con đến thì trên dưới An gia chúng ta ai cũng vui vẻ cả!

Trên dưới An gia? 

Dương Tử Mi vừa nhớ đến An Đông Ny kỳ lạ kia thì có chút đau đầu.

Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.

Dương Tử Mi vừa nhớ đến An Đông Ny thì cái người kỳ lạ này không biết chui từ chỗ nào ra, không thèm để ý tới bên cạnh có người hay không đã trực tiếp ôm cánh tay An Thạch nhõng nhẽo: 

- Bố ơi, con thích viên Giọt Nắng kia, tí nữa bố nhớ mua cho con nha! Coi như là bố tặng quà sinh nhật cho con đi!

Trong mắt người ngoài, An Đông Ny là người lập dị, không chịu nói lý. Nhưng ở trong mắt An Thạch, cô ta lại là cô con gái cực kỳ đáng yêu của ông ta.

Ông ta cưng chiều nhìn An Đông Ny: 

- Đông Ny, con không được vô lễ như thế. Nhanh chào hỏi bác Hoắc đi!

- Con chào bác Hoắc! - An Đông Ny lễ phép chào hỏi Hoắc Văn Hoa.

- Ngoan lắm! - Hoắc Văn Hoa lịch sự đáp lễ. 

- Đông Ny, đây là Tiểu Mi, cô ấy là cháu gái của bác Hoắc con đó. Sau này con phải thân thiết với cô ấy nhiều vào, hai đứa có thể hẹn nhau đi dạo phố, uống trà gì đó cũng được. - An Thạch nói với con gái của mình.

Lúc này An Đông Ny mới chú ý tới Dương Tử Mi, trong mắt cô ta hiện sự khinh thường:

- Bố à, sao bố lại kêu con đi uống trà với người không cùng địa vị như con nhỏ này chứ? Con sợ giá trị của con sẽ bị làm thấp đi đó! 

- Đông Ny!

An Thạch thấy sắc mặt Hoắc Văn Hoa hơi trầm xuống thì vội vàng quát lớn:

- Con nói bậy bạ gì đó? Chúng ta đang trèo cao Tiểu Mi đó, làm sao có thể làm thấp đi giá trị của con được? 

Nói xong câu này, ông ta vội vàng quay qua tạ lỗi với Hoắc Văn Hoa và Dương Tử Mi:

- Đứa con gái này của tôi bị mẹ nó chiều hư từ nhỏ. Chuyện gì cũng không hiểu, lúc nói chuyện lại không suy nghĩ, mong hai vị đừng trách nó!

- Tôi có trách hay không cũng không quan trọng gì đâu, chỉ cần Tiểu Mi không trách là được! - Hoắc Văn Hoa lập tức thay đổi thái độ hòa nhã khi nãy, giọng nói ông ấy trở nên lạnh lùng hơn. 

Trong lòng An Thạch trầm xuống, vội nói với Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, Đông Ny không hiểu chuyện, con đừng trách nó!

- Ha ha, chú An đừng lo, không sao đâu ạ! Ban nãy con với An Đông Ny tiểu thư đã tiếp xúc với nhau rồi, cho nên cô ấy có tính cách thế nào thì con cũng đã hiểu rõ rồi ạ! - Dương Tử Mi cười nói. 

Cô tất nhiên sẽ không so đó với An Đông Ny làm gì.

Tuy An Đông Ny là một “thánh mẫu” kỳ cục, lại khiến người khác cảm thấy rất phiền phức nhưng dù sao cô ta cũng là người có tâm tình đơn thuần, ăn nói bộc tuệch.

- Bố, sao con lại là người không hiểu chuyện chứ? Dù sao con cũng du học từ nước ngoài về mà! Con đã học xuyên từ Trung Quốc cho đến phương Tây, sao con lại không hiểu chuyện được chứ? Bố à, làm người khiêm tốn thì đúng là tốt nhưng nếu khiêm tốn quá sẽ bị người ta xem thường đó! - An Đông Ny đứng một bên kêu la. 

Nghe được cụm “học từ ta sang Tây” này, Dương Tử Mi nghẹn cười tới mức sắp nội thương.

An Đông Ny đúng là vừa đơn thuần vừa thú vị.

Hiện tại, Hoắc Văn Hoa cũng hiểu đầu An Đông Ny này nhiều rơm rạ cỡ nào rồi. Ông ấy thấy Dương Tử Mi cũng không thèm so đo với cô gái kia thì biểu tình khó chịu cũng mất, ông ấy dùng ánh mắt đồng tình nhìn An Thạch. 

Sinh ra một đứa con gái kỳ quái thế này mà còn phải chiều chuộng như bảo bối, An Thạch thật là đáng thương.

Hiểu con gái không ai bằng cha.

An Thạch tất nhiên biết con gái mình ngây ngô tới mức nào. Đó là do trước đây con bé bị sốt, ông ta lại bận rộn công tác xem nhẹ con bé nên mới khiến nó bị sốt tới mức hư đầu óc thế này. 

Vì vậy hai vợ chồng ông luôn rất áy náy, càng thêm chiều chuộng con bé, khiến cho con bé càng thêm khờ khạo trở thành đứa hâm hấp.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Xin chào Dương tiểu thư, tôi biết có khá thân với Đông Dương nên mọi người cũng không cần khách khí làm gì. Sau này cứ gọi tôi là chú An là được! - Thái độ của An Thạch khá ôn hòa.- Vậy chú An sau này cứ gọi con là Tiểu Mi là được ạ! - Dương Tử Mi cười nói.- Tiểu Mi à, tốt tốt tốt! An Thạch nói liên tục ba chữ “tốt”.- Đông Dương nhà chú vẫn còn non nớt lắm, sau này chú hi vọng Tiểu Mi sẽ chỉ bảo cho nó nhiều hơn... Với lại con hãy đến nhà chú chơi thường xuyên, nếu con đến thì trên dưới An gia chúng ta ai cũng vui vẻ cả!Trên dưới An gia? Dương Tử Mi vừa nhớ đến An Đông Ny kỳ lạ kia thì có chút đau đầu.Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.Dương Tử Mi vừa nhớ đến An Đông Ny thì cái người kỳ lạ này không biết chui từ chỗ nào ra, không thèm để ý tới bên cạnh có người hay không đã trực tiếp ôm cánh tay An Thạch nhõng nhẽo: - Bố ơi, con thích viên Giọt Nắng kia, tí nữa bố nhớ mua cho con nha! Coi như là bố tặng quà sinh nhật cho con đi!Trong mắt người ngoài, An Đông Ny là người lập dị, không chịu nói lý. Nhưng ở trong mắt An Thạch, cô ta lại là cô con gái cực kỳ đáng yêu của ông ta.Ông ta cưng chiều nhìn An Đông Ny: - Đông Ny, con không được vô lễ như thế. Nhanh chào hỏi bác Hoắc đi!- Con chào bác Hoắc! - An Đông Ny lễ phép chào hỏi Hoắc Văn Hoa.- Ngoan lắm! - Hoắc Văn Hoa lịch sự đáp lễ. - Đông Ny, đây là Tiểu Mi, cô ấy là cháu gái của bác Hoắc con đó. Sau này con phải thân thiết với cô ấy nhiều vào, hai đứa có thể hẹn nhau đi dạo phố, uống trà gì đó cũng được. - An Thạch nói với con gái của mình.Lúc này An Đông Ny mới chú ý tới Dương Tử Mi, trong mắt cô ta hiện sự khinh thường:- Bố à, sao bố lại kêu con đi uống trà với người không cùng địa vị như con nhỏ này chứ? Con sợ giá trị của con sẽ bị làm thấp đi đó! - Đông Ny!An Thạch thấy sắc mặt Hoắc Văn Hoa hơi trầm xuống thì vội vàng quát lớn:- Con nói bậy bạ gì đó? Chúng ta đang trèo cao Tiểu Mi đó, làm sao có thể làm thấp đi giá trị của con được? Nói xong câu này, ông ta vội vàng quay qua tạ lỗi với Hoắc Văn Hoa và Dương Tử Mi:- Đứa con gái này của tôi bị mẹ nó chiều hư từ nhỏ. Chuyện gì cũng không hiểu, lúc nói chuyện lại không suy nghĩ, mong hai vị đừng trách nó!- Tôi có trách hay không cũng không quan trọng gì đâu, chỉ cần Tiểu Mi không trách là được! - Hoắc Văn Hoa lập tức thay đổi thái độ hòa nhã khi nãy, giọng nói ông ấy trở nên lạnh lùng hơn. Trong lòng An Thạch trầm xuống, vội nói với Dương Tử Mi:- Tiểu Mi, Đông Ny không hiểu chuyện, con đừng trách nó!- Ha ha, chú An đừng lo, không sao đâu ạ! Ban nãy con với An Đông Ny tiểu thư đã tiếp xúc với nhau rồi, cho nên cô ấy có tính cách thế nào thì con cũng đã hiểu rõ rồi ạ! - Dương Tử Mi cười nói. Cô tất nhiên sẽ không so đó với An Đông Ny làm gì.Tuy An Đông Ny là một “thánh mẫu” kỳ cục, lại khiến người khác cảm thấy rất phiền phức nhưng dù sao cô ta cũng là người có tâm tình đơn thuần, ăn nói bộc tuệch.- Bố, sao con lại là người không hiểu chuyện chứ? Dù sao con cũng du học từ nước ngoài về mà! Con đã học xuyên từ Trung Quốc cho đến phương Tây, sao con lại không hiểu chuyện được chứ? Bố à, làm người khiêm tốn thì đúng là tốt nhưng nếu khiêm tốn quá sẽ bị người ta xem thường đó! - An Đông Ny đứng một bên kêu la. Nghe được cụm “học từ ta sang Tây” này, Dương Tử Mi nghẹn cười tới mức sắp nội thương.An Đông Ny đúng là vừa đơn thuần vừa thú vị.Hiện tại, Hoắc Văn Hoa cũng hiểu đầu An Đông Ny này nhiều rơm rạ cỡ nào rồi. Ông ấy thấy Dương Tử Mi cũng không thèm so đo với cô gái kia thì biểu tình khó chịu cũng mất, ông ấy dùng ánh mắt đồng tình nhìn An Thạch. Sinh ra một đứa con gái kỳ quái thế này mà còn phải chiều chuộng như bảo bối, An Thạch thật là đáng thương.Hiểu con gái không ai bằng cha.An Thạch tất nhiên biết con gái mình ngây ngô tới mức nào. Đó là do trước đây con bé bị sốt, ông ta lại bận rộn công tác xem nhẹ con bé nên mới khiến nó bị sốt tới mức hư đầu óc thế này. Vì vậy hai vợ chồng ông luôn rất áy náy, càng thêm chiều chuộng con bé, khiến cho con bé càng thêm khờ khạo trở thành đứa hâm hấp.

Chương 793: Trở lại triễn lãm châu báu (3)