- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 840: Ai mới là người cười cuối cùng? (3)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Gã nhà cái nghe Chu Khiết Oánh nói vậy, vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng chửi một câu:- Con đ**m thối tha…- Hoàng Đức Thu... Ông nói cái gì? Chu Khiết Oánh nghe được câu gã vừa chửi mình, tức giận nói:- Ông chửi ai là con đ**m thối tha hả?- Tôi chả nói ai cả, chỉ nói bâng quơ thôi. Ai nghĩ mình là con đ**m thì chính là nói người đó! Hoàng Đức Thu cũng chẳng phải người lương thiện gì.- Ông…Chu Khiết Oánh á khẩu không nói lại được, cô ta không thể nói là ông ta đang chửi mình, nếu không thì khác gì tự nhận mình là gái đ**m. Cô ta chỉ biết tức đến nỗi đỏ mặt.Nhìn hai người kia chưa thua mà đã bắt bắt đầu mâu thuẫn nội bộ, Dương Tử Mi rất vui vẻ.Mấy người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu lo lắng mình bị thua, nhưng tiền cược của họ cũng không lớn, cùng lắm thì xem như đổ thua một khối đá thô, cũng chẳng đáng mấy. Khối đá thô thứ bảy bắt đầu được đưa lên cắt.Lần này Dương Tử Mi cắt một khối đá thô nhỏ.Cô không nỡ cắt khối phỉ thuý vàng kia trước, cô muốn để lại cuối cùng để làm kinh diễm ánh mắt mọi người. Bên phía Chu Khiết Oánh còn lại hai khối đá thô có bề ngoài vừa to vừa đẹp, ước chừng to bằng một cái bàn lớn nhưng giá chỉ có năm trăm vạn.Khối đá thô của cô ta có vỏ ngoài màu vàng, ở giữa còn có một cây hoa mạt tùng mọc ngang qua, khả năng có ngọc là 80%, thế nên Chu Khiết Oánh đặt rất nhiều hi vọng vào khối đá thô này. Mong rằng có thể giải ra một khối phỉ thuý cực phẩm thật tốt thuộc loại thuỷ tinh, một chiêu đánh bại Dương Tử Mi.Loại phỉ thuý là loại được cấu tạo bởi các hạt tinh thể và độ trong của ngọc, căn cứ vào cấu tạo và độ trong suốt mà người ta chia phỉ thuý thành các chủng loại. Ở giữa mỗi chủng loại không có một giới hạn nghiêm khắc nào nhưng nó có một mức độ riêng nhất định. Lấy độ trong suốt để phân chia, có thể chia phỉ thuý thành các chủng loại sau: loại thuỷ tinh, loại băng chủng, loại du thanh, loại băng nhu, loại phù dung, loại đậu, loại mã nha, loại kiền thanh và một số chủng loại khác.Trong đó, loại thuỷ tinh có độ trong suốt cao nhất, trong suốt sáng bóng dựa theo mặt chữ mà giải thích thì là trong suốt như thuỷ tinh. Loại thuỷ tinh có thể nói là tên gọi cao nhất dành cho phỉ thuý, tất nhiên loại thủy tinh cũng có sự phân chia cao thấp khác nhau.Tiếp theo là loại băng. Hiện tại, khối phỉ thuý trên tay Dương Tử Mi tuy rất trong suốt nhưng chỉ là loại băng mà thôi, cho dù không bị nấm mốc ăn thì cũng không sánh với loại thủy tinh được.Vì thế lòng tin của Chu Khiết Oánh bắt đầu khôi phục lại.Đối với Dương Tử Mi mà nói, dù có nấm mốc hay không dưới bàn tay của cô thì đều thành phỉ thuý cực phẩm hết. Đặt tay lên trên, lập tức cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng nồng đậm và mạnh mẽ.Quả là một vật liệu tuyệt vời!Đợi sau khi cắt khối phỉ thuý này ra ngoài, cô sẽ làm một bộ phụ kiện tặng ông cậu, yểm phù chú vào phù hộ ông bình an. Cô nhìn ra năm nay ông cậu có một cái hạn lớn, nếu không bình an vượt qua được có thể mất mạng.Ông xót cho bà nội mình như vậy, cũng rất yêu thương mình cô không mặc kệ nhìn ông gặp nhìn nguy hiểm được.Tăng Thiên Hoa căng thẳng nhìn động tác giải thạch của Dương Tử Mi, âm thầm cầu nguyện nhất định nấm mốc không không được ăn ngọc mà phải hoà quyện với ngọc. Dương Tử Mi tìm được vị trí phù hợp, bắt đầu dứt khoát cắt xuống, cắt bỏ hết phế liệu thừa thãi xung quanh, sau đó dùng đá mài để mài.Cô mài hết lớp đá ở bên ngoài, hình dạng khối phỉ thuý này rất đặc biệt giống như một cái chậu, tuy không sâu nhưng rất lớn.Nhưng nấm mốc mọc trên phỉ thuý là thật, nấm mốc màu đen lan rộng khắp bề mặt phỉ thuý.
Gã nhà cái nghe Chu Khiết Oánh nói vậy, vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng chửi một câu:
- Con đ**m thối tha…
- Hoàng Đức Thu... Ông nói cái gì?
Chu Khiết Oánh nghe được câu gã vừa chửi mình, tức giận nói:
- Ông chửi ai là con đ**m thối tha hả?
- Tôi chả nói ai cả, chỉ nói bâng quơ thôi. Ai nghĩ mình là con đ**m thì chính là nói người đó!
Hoàng Đức Thu cũng chẳng phải người lương thiện gì.
- Ông…
Chu Khiết Oánh á khẩu không nói lại được, cô ta không thể nói là ông ta đang chửi mình, nếu không thì khác gì tự nhận mình là gái đ**m.
Cô ta chỉ biết tức đến nỗi đỏ mặt.
Nhìn hai người kia chưa thua mà đã bắt bắt đầu mâu thuẫn nội bộ, Dương Tử Mi rất vui vẻ.
Mấy người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu lo lắng mình bị thua, nhưng tiền cược của họ cũng không lớn, cùng lắm thì xem như đổ thua một khối đá thô, cũng chẳng đáng mấy.
Khối đá thô thứ bảy bắt đầu được đưa lên cắt.
Lần này Dương Tử Mi cắt một khối đá thô nhỏ.
Cô không nỡ cắt khối phỉ thuý vàng kia trước, cô muốn để lại cuối cùng để làm kinh diễm ánh mắt mọi người.
Bên phía Chu Khiết Oánh còn lại hai khối đá thô có bề ngoài vừa to vừa đẹp, ước chừng to bằng một cái bàn lớn nhưng giá chỉ có năm trăm vạn.
Khối đá thô của cô ta có vỏ ngoài màu vàng, ở giữa còn có một cây hoa mạt tùng mọc ngang qua, khả năng có ngọc là 80%, thế nên Chu Khiết Oánh đặt rất nhiều hi vọng vào khối đá thô này. Mong rằng có thể giải ra một khối phỉ thuý cực phẩm thật tốt thuộc loại thuỷ tinh, một chiêu đánh bại Dương Tử Mi.
Loại phỉ thuý là loại được cấu tạo bởi các hạt tinh thể và độ trong của ngọc, căn cứ vào cấu tạo và độ trong suốt mà người ta chia phỉ thuý thành các chủng loại. Ở giữa mỗi chủng loại không có một giới hạn nghiêm khắc nào nhưng nó có một mức độ riêng nhất định.
Lấy độ trong suốt để phân chia, có thể chia phỉ thuý thành các chủng loại sau: loại thuỷ tinh, loại băng chủng, loại du thanh, loại băng nhu, loại phù dung, loại đậu, loại mã nha, loại kiền thanh và một số chủng loại khác.
Trong đó, loại thuỷ tinh có độ trong suốt cao nhất, trong suốt sáng bóng dựa theo mặt chữ mà giải thích thì là trong suốt như thuỷ tinh. Loại thuỷ tinh có thể nói là tên gọi cao nhất dành cho phỉ thuý, tất nhiên loại thủy tinh cũng có sự phân chia cao thấp khác nhau.
Tiếp theo là loại băng.
Hiện tại, khối phỉ thuý trên tay Dương Tử Mi tuy rất trong suốt nhưng chỉ là loại băng mà thôi, cho dù không bị nấm mốc ăn thì cũng không sánh với loại thủy tinh được.
Vì thế lòng tin của Chu Khiết Oánh bắt đầu khôi phục lại.
Đối với Dương Tử Mi mà nói, dù có nấm mốc hay không dưới bàn tay của cô thì đều thành phỉ thuý cực phẩm hết.
Đặt tay lên trên, lập tức cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng nồng đậm và mạnh mẽ.
Quả là một vật liệu tuyệt vời!
Đợi sau khi cắt khối phỉ thuý này ra ngoài, cô sẽ làm một bộ phụ kiện tặng ông cậu, yểm phù chú vào phù hộ ông bình an.
Cô nhìn ra năm nay ông cậu có một cái hạn lớn, nếu không bình an vượt qua được có thể mất mạng.
Ông xót cho bà nội mình như vậy, cũng rất yêu thương mình cô không mặc kệ nhìn ông gặp nhìn nguy hiểm được.
Tăng Thiên Hoa căng thẳng nhìn động tác giải thạch của Dương Tử Mi, âm thầm cầu nguyện nhất định nấm mốc không không được ăn ngọc mà phải hoà quyện với ngọc.
Dương Tử Mi tìm được vị trí phù hợp, bắt đầu dứt khoát cắt xuống, cắt bỏ hết phế liệu thừa thãi xung quanh, sau đó dùng đá mài để mài.
Cô mài hết lớp đá ở bên ngoài, hình dạng khối phỉ thuý này rất đặc biệt giống như một cái chậu, tuy không sâu nhưng rất lớn.
Nhưng nấm mốc mọc trên phỉ thuý là thật, nấm mốc màu đen lan rộng khắp bề mặt phỉ thuý.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Gã nhà cái nghe Chu Khiết Oánh nói vậy, vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng chửi một câu:- Con đ**m thối tha…- Hoàng Đức Thu... Ông nói cái gì? Chu Khiết Oánh nghe được câu gã vừa chửi mình, tức giận nói:- Ông chửi ai là con đ**m thối tha hả?- Tôi chả nói ai cả, chỉ nói bâng quơ thôi. Ai nghĩ mình là con đ**m thì chính là nói người đó! Hoàng Đức Thu cũng chẳng phải người lương thiện gì.- Ông…Chu Khiết Oánh á khẩu không nói lại được, cô ta không thể nói là ông ta đang chửi mình, nếu không thì khác gì tự nhận mình là gái đ**m. Cô ta chỉ biết tức đến nỗi đỏ mặt.Nhìn hai người kia chưa thua mà đã bắt bắt đầu mâu thuẫn nội bộ, Dương Tử Mi rất vui vẻ.Mấy người đứng xem xung quanh cũng bắt đầu lo lắng mình bị thua, nhưng tiền cược của họ cũng không lớn, cùng lắm thì xem như đổ thua một khối đá thô, cũng chẳng đáng mấy. Khối đá thô thứ bảy bắt đầu được đưa lên cắt.Lần này Dương Tử Mi cắt một khối đá thô nhỏ.Cô không nỡ cắt khối phỉ thuý vàng kia trước, cô muốn để lại cuối cùng để làm kinh diễm ánh mắt mọi người. Bên phía Chu Khiết Oánh còn lại hai khối đá thô có bề ngoài vừa to vừa đẹp, ước chừng to bằng một cái bàn lớn nhưng giá chỉ có năm trăm vạn.Khối đá thô của cô ta có vỏ ngoài màu vàng, ở giữa còn có một cây hoa mạt tùng mọc ngang qua, khả năng có ngọc là 80%, thế nên Chu Khiết Oánh đặt rất nhiều hi vọng vào khối đá thô này. Mong rằng có thể giải ra một khối phỉ thuý cực phẩm thật tốt thuộc loại thuỷ tinh, một chiêu đánh bại Dương Tử Mi.Loại phỉ thuý là loại được cấu tạo bởi các hạt tinh thể và độ trong của ngọc, căn cứ vào cấu tạo và độ trong suốt mà người ta chia phỉ thuý thành các chủng loại. Ở giữa mỗi chủng loại không có một giới hạn nghiêm khắc nào nhưng nó có một mức độ riêng nhất định. Lấy độ trong suốt để phân chia, có thể chia phỉ thuý thành các chủng loại sau: loại thuỷ tinh, loại băng chủng, loại du thanh, loại băng nhu, loại phù dung, loại đậu, loại mã nha, loại kiền thanh và một số chủng loại khác.Trong đó, loại thuỷ tinh có độ trong suốt cao nhất, trong suốt sáng bóng dựa theo mặt chữ mà giải thích thì là trong suốt như thuỷ tinh. Loại thuỷ tinh có thể nói là tên gọi cao nhất dành cho phỉ thuý, tất nhiên loại thủy tinh cũng có sự phân chia cao thấp khác nhau.Tiếp theo là loại băng. Hiện tại, khối phỉ thuý trên tay Dương Tử Mi tuy rất trong suốt nhưng chỉ là loại băng mà thôi, cho dù không bị nấm mốc ăn thì cũng không sánh với loại thủy tinh được.Vì thế lòng tin của Chu Khiết Oánh bắt đầu khôi phục lại.Đối với Dương Tử Mi mà nói, dù có nấm mốc hay không dưới bàn tay của cô thì đều thành phỉ thuý cực phẩm hết. Đặt tay lên trên, lập tức cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng nồng đậm và mạnh mẽ.Quả là một vật liệu tuyệt vời!Đợi sau khi cắt khối phỉ thuý này ra ngoài, cô sẽ làm một bộ phụ kiện tặng ông cậu, yểm phù chú vào phù hộ ông bình an. Cô nhìn ra năm nay ông cậu có một cái hạn lớn, nếu không bình an vượt qua được có thể mất mạng.Ông xót cho bà nội mình như vậy, cũng rất yêu thương mình cô không mặc kệ nhìn ông gặp nhìn nguy hiểm được.Tăng Thiên Hoa căng thẳng nhìn động tác giải thạch của Dương Tử Mi, âm thầm cầu nguyện nhất định nấm mốc không không được ăn ngọc mà phải hoà quyện với ngọc. Dương Tử Mi tìm được vị trí phù hợp, bắt đầu dứt khoát cắt xuống, cắt bỏ hết phế liệu thừa thãi xung quanh, sau đó dùng đá mài để mài.Cô mài hết lớp đá ở bên ngoài, hình dạng khối phỉ thuý này rất đặc biệt giống như một cái chậu, tuy không sâu nhưng rất lớn.Nhưng nấm mốc mọc trên phỉ thuý là thật, nấm mốc màu đen lan rộng khắp bề mặt phỉ thuý.