Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 852: Phó bí thư hoàng (3)

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cục cưng Nữu Nữu nhà tôi sao lại cứu em?Tăng Thiên Hoa thấy Dương Tử Mi không bị làm sao bèn ngoảnh mặt lại hỏi Hoàng Hoa Sâm.Hoàng Hoa Sâm kể lại chuyện vừa nãy một lần. Tăng Hoa Thiên nghe xong lại thấy căng thẳng, ông nhìn Dương Tử Mi oán trách:- Nữu Nữu, lẽ nào cháu không biết sinh mạng của mình đáng quý sao? Cháu lại dám xông ra cứu người, lỡ như bị xe đâm trúng thì ông biết nói thế nào với Tiểu Tuệ đây?Nghe thấy lời ông nói, Dương Tử Mi bỗng cảm thán trong lòng. Nói lời đó ngay trước mặt Hoàng Hoa Sâm - người vừa được cứu, ông của cô cũng thật bảo vệ cô rồi.Hoàng Hoa Sâm hơi kinh ngạc nhìn Tăng Thiên Hoa.Ông ta quen biết Tăng Thiên Hoa đã mấy năm, trước giờ không hề biết ông ấy lại cưng chiều một người tới mức này. Bình thường đối với con gái hay cháu gái của ông đều là dáng vẻ “người sống chớ lại gần” nhưng sao lại yêu thương cháu gái của em họ như thế?- Xin lỗi thầy Tăng, đều tại em… Suýt nữa đã khiến Tử Mi bị thương rồi.Hoàng Hoa Sâm cuống quýt xin lỗi. - Ừ.Tăng Thiên Hoa đáp lại, nhìn ông ta.- Sao lại có chiếc xe tải cố ý đâm em chứ? Em đắc tội với ai sao? Mắt Hoàng Hoa Sâm tối lại, nghĩ một lát rồi ngước mắt nhìn Tăng Thiên Hoa nói:- Thầy Tăng, chuyện này để em nói riêng với thầy sau.Tăng Thiên Hoa gật đầu. - Ừ, vậy em cẩn thận một chút. Hôm nay có Nữu Nữu nhà thầy cứu em, lần sau thì không biết được.- Vâng!Sắc mặt Hoàng Hoa Sâm u ám, chất đầy tâm sự. Mấy ngày nay mí mắt ông ta vẫn hay nháy, luôn có một dự cảm không lành không ngờ lại ứng nghiệm đúng vào hôm nay.Chắc chắn có ai đó muốn đẩy ông ta vào chỗ chết. Rốt cuộc là ai đây?Vào lúc này, tài xế của Hoàng Hoa Sâm nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu sau đó bèn đưa cho ông ta. - Bí thư Hoàng, phía đồn cảnh sát gọi điện tới bảo đã tìm được chiếc xe tải kia rồi.Hoàng Hoa Sâm vội vàng cầm lấy điện thoại.- Tôi là Hoàng Hoa Sâm, tình hình sao rồi? - Bí thư Hoàng, chiếc xe tải cố ý gây phiền phức đó đã được phát hiện ở sông Châu Giang. Một nhân chứng ở đó nói là có một người mặc áo đen, đội mũ chống nắng và đeo kính vội vàng nhảy khỏi xe, để chiếc xe đó chìm xuống sông Châu Giang. Do nước sông ngập tràn nên đã xóa mất dấu vân tay của người lái xe rồi. Cho tới giờ cũng không có cách nào tìm được người gây chuyện. Thật lòng xin lỗi ngài!Cục trưởng cục cảnh sát giải thích.- Đừng nói xin lỗi tôi! Nếu ngay cả một tội phạm cố ý giết người mà cục cảnh sát các ông còn không tìm thấy thì còn cần các ông làm gì? Hoàng Hoa Sâm tức giận nói.- Lập tức tăng thêm lực lưởng cảnh sát đi tìm cho tôi! Không tìm thấy thì cái chức cục trưởng này ông cũng khỏi ngồi nữa!Nói xong ông ta cúp điện thoại. Phía bên kia đầu dây, tay cầm điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát hơi run rẩy.Ông ta vội vàng triệu tập lực lượng, mở rộng phạm vi tìm kiếm kẻ khả nghi đó.- Hoa Sâm, tự mình giải quyết ổn thỏa đi. Có gì cần giúp đỡ có thể nói với thầy, giờ thầy phải đưa Nữu Nữu nhà thầy về. Tăng Thiên Hoa không muốn để Dương Tử Mi tiếp xúc với những thứ đen tối, sợ dọa linh hồn non nớt kia của cô sợ hãi, bèn nói với Hoàng Hoa Sâm.Nếu như Dương Tử Mi biết được suy nghĩ này, cô nhất định sẽ cười trừ.Mấy tháng ngắn ngủi này, những thứ đen tối mà cô gặp phải chẳng ít hơn bất cứ ai, từ lâu cô đã tê liệt và quen rồi. - Vâng! Thầy Tăng, tạm biệt thầyT Em cũng phải quay về văn phòng đây.Gặp phải chuyện như vậy, Hoàng Hoa Sâm cũng không thể nào nhàn rỗi cải trang vi hành trên phố nữa. Ông ta cũng ngồi lên xe chuyên dụng, vôi vàng quay lại văn phòng điều chỉnh lại suy nghĩ, nghĩ thử xem ai muốn ra tay với ông ta.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cục cưng Nữu Nữu nhà tôi sao lại cứu em?

Tăng Thiên Hoa thấy Dương Tử Mi không bị làm sao bèn ngoảnh mặt lại hỏi Hoàng Hoa Sâm.

Hoàng Hoa Sâm kể lại chuyện vừa nãy một lần. 

Tăng Hoa Thiên nghe xong lại thấy căng thẳng, ông nhìn Dương Tử Mi oán trách:

- Nữu Nữu, lẽ nào cháu không biết sinh mạng của mình đáng quý sao? Cháu lại dám xông ra cứu người, lỡ như bị xe đâm trúng thì ông biết nói thế nào với Tiểu Tuệ đây?

Nghe thấy lời ông nói, Dương Tử Mi bỗng cảm thán trong lòng. 

Nói lời đó ngay trước mặt Hoàng Hoa Sâm - người vừa được cứu, ông của cô cũng thật bảo vệ cô rồi.

Hoàng Hoa Sâm hơi kinh ngạc nhìn Tăng Thiên Hoa.

Ông ta quen biết Tăng Thiên Hoa đã mấy năm, trước giờ không hề biết ông ấy lại cưng chiều một người tới mức này. 

Bình thường đối với con gái hay cháu gái của ông đều là dáng vẻ “người sống chớ lại gần” nhưng sao lại yêu thương cháu gái của em họ như thế?

- Xin lỗi thầy Tăng, đều tại em… Suýt nữa đã khiến Tử Mi bị thương rồi.

Hoàng Hoa Sâm cuống quýt xin lỗi. 

- Ừ.

Tăng Thiên Hoa đáp lại, nhìn ông ta.

- Sao lại có chiếc xe tải cố ý đâm em chứ? Em đắc tội với ai sao? 

Mắt Hoàng Hoa Sâm tối lại, nghĩ một lát rồi ngước mắt nhìn Tăng Thiên Hoa nói:

- Thầy Tăng, chuyện này để em nói riêng với thầy sau.

Tăng Thiên Hoa gật đầu. 

- Ừ, vậy em cẩn thận một chút. Hôm nay có Nữu Nữu nhà thầy cứu em, lần sau thì không biết được.

- Vâng!

Sắc mặt Hoàng Hoa Sâm u ám, chất đầy tâm sự. 

Mấy ngày nay mí mắt ông ta vẫn hay nháy, luôn có một dự cảm không lành không ngờ lại ứng nghiệm đúng vào hôm nay.

Chắc chắn có ai đó muốn đẩy ông ta vào chỗ chết. Rốt cuộc là ai đây?

Vào lúc này, tài xế của Hoàng Hoa Sâm nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu sau đó bèn đưa cho ông ta. 

- Bí thư Hoàng, phía đồn cảnh sát gọi điện tới bảo đã tìm được chiếc xe tải kia rồi.

Hoàng Hoa Sâm vội vàng cầm lấy điện thoại.

- Tôi là Hoàng Hoa Sâm, tình hình sao rồi? 

- Bí thư Hoàng, chiếc xe tải cố ý gây phiền phức đó đã được phát hiện ở sông Châu Giang. Một nhân chứng ở đó nói là có một người mặc áo đen, đội mũ chống nắng và đeo kính vội vàng nhảy khỏi xe, để chiếc xe đó chìm xuống sông Châu Giang. Do nước sông ngập tràn nên đã xóa mất dấu vân tay của người lái xe rồi. Cho tới giờ cũng không có cách nào tìm được người gây chuyện. Thật lòng xin lỗi ngài!

Cục trưởng cục cảnh sát giải thích.

- Đừng nói xin lỗi tôi! Nếu ngay cả một tội phạm cố ý giết người mà cục cảnh sát các ông còn không tìm thấy thì còn cần các ông làm gì? 

Hoàng Hoa Sâm tức giận nói.

- Lập tức tăng thêm lực lưởng cảnh sát đi tìm cho tôi! Không tìm thấy thì cái chức cục trưởng này ông cũng khỏi ngồi nữa!

Nói xong ông ta cúp điện thoại. 

Phía bên kia đầu dây, tay cầm điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát hơi run rẩy.

Ông ta vội vàng triệu tập lực lượng, mở rộng phạm vi tìm kiếm kẻ khả nghi đó.

- Hoa Sâm, tự mình giải quyết ổn thỏa đi. Có gì cần giúp đỡ có thể nói với thầy, giờ thầy phải đưa Nữu Nữu nhà thầy về. 

Tăng Thiên Hoa không muốn để Dương Tử Mi tiếp xúc với những thứ đen tối, sợ dọa linh hồn non nớt kia của cô sợ hãi, bèn nói với Hoàng Hoa Sâm.

Nếu như Dương Tử Mi biết được suy nghĩ này, cô nhất định sẽ cười trừ.

Mấy tháng ngắn ngủi này, những thứ đen tối mà cô gặp phải chẳng ít hơn bất cứ ai, từ lâu cô đã tê liệt và quen rồi. 

- Vâng! Thầy Tăng, tạm biệt thầyT Em cũng phải quay về văn phòng đây.

Gặp phải chuyện như vậy, Hoàng Hoa Sâm cũng không thể nào nhàn rỗi cải trang vi hành trên phố nữa. Ông ta cũng ngồi lên xe chuyên dụng, vôi vàng quay lại văn phòng điều chỉnh lại suy nghĩ, nghĩ thử xem ai muốn ra tay với ông ta.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cục cưng Nữu Nữu nhà tôi sao lại cứu em?Tăng Thiên Hoa thấy Dương Tử Mi không bị làm sao bèn ngoảnh mặt lại hỏi Hoàng Hoa Sâm.Hoàng Hoa Sâm kể lại chuyện vừa nãy một lần. Tăng Hoa Thiên nghe xong lại thấy căng thẳng, ông nhìn Dương Tử Mi oán trách:- Nữu Nữu, lẽ nào cháu không biết sinh mạng của mình đáng quý sao? Cháu lại dám xông ra cứu người, lỡ như bị xe đâm trúng thì ông biết nói thế nào với Tiểu Tuệ đây?Nghe thấy lời ông nói, Dương Tử Mi bỗng cảm thán trong lòng. Nói lời đó ngay trước mặt Hoàng Hoa Sâm - người vừa được cứu, ông của cô cũng thật bảo vệ cô rồi.Hoàng Hoa Sâm hơi kinh ngạc nhìn Tăng Thiên Hoa.Ông ta quen biết Tăng Thiên Hoa đã mấy năm, trước giờ không hề biết ông ấy lại cưng chiều một người tới mức này. Bình thường đối với con gái hay cháu gái của ông đều là dáng vẻ “người sống chớ lại gần” nhưng sao lại yêu thương cháu gái của em họ như thế?- Xin lỗi thầy Tăng, đều tại em… Suýt nữa đã khiến Tử Mi bị thương rồi.Hoàng Hoa Sâm cuống quýt xin lỗi. - Ừ.Tăng Thiên Hoa đáp lại, nhìn ông ta.- Sao lại có chiếc xe tải cố ý đâm em chứ? Em đắc tội với ai sao? Mắt Hoàng Hoa Sâm tối lại, nghĩ một lát rồi ngước mắt nhìn Tăng Thiên Hoa nói:- Thầy Tăng, chuyện này để em nói riêng với thầy sau.Tăng Thiên Hoa gật đầu. - Ừ, vậy em cẩn thận một chút. Hôm nay có Nữu Nữu nhà thầy cứu em, lần sau thì không biết được.- Vâng!Sắc mặt Hoàng Hoa Sâm u ám, chất đầy tâm sự. Mấy ngày nay mí mắt ông ta vẫn hay nháy, luôn có một dự cảm không lành không ngờ lại ứng nghiệm đúng vào hôm nay.Chắc chắn có ai đó muốn đẩy ông ta vào chỗ chết. Rốt cuộc là ai đây?Vào lúc này, tài xế của Hoàng Hoa Sâm nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu sau đó bèn đưa cho ông ta. - Bí thư Hoàng, phía đồn cảnh sát gọi điện tới bảo đã tìm được chiếc xe tải kia rồi.Hoàng Hoa Sâm vội vàng cầm lấy điện thoại.- Tôi là Hoàng Hoa Sâm, tình hình sao rồi? - Bí thư Hoàng, chiếc xe tải cố ý gây phiền phức đó đã được phát hiện ở sông Châu Giang. Một nhân chứng ở đó nói là có một người mặc áo đen, đội mũ chống nắng và đeo kính vội vàng nhảy khỏi xe, để chiếc xe đó chìm xuống sông Châu Giang. Do nước sông ngập tràn nên đã xóa mất dấu vân tay của người lái xe rồi. Cho tới giờ cũng không có cách nào tìm được người gây chuyện. Thật lòng xin lỗi ngài!Cục trưởng cục cảnh sát giải thích.- Đừng nói xin lỗi tôi! Nếu ngay cả một tội phạm cố ý giết người mà cục cảnh sát các ông còn không tìm thấy thì còn cần các ông làm gì? Hoàng Hoa Sâm tức giận nói.- Lập tức tăng thêm lực lưởng cảnh sát đi tìm cho tôi! Không tìm thấy thì cái chức cục trưởng này ông cũng khỏi ngồi nữa!Nói xong ông ta cúp điện thoại. Phía bên kia đầu dây, tay cầm điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát hơi run rẩy.Ông ta vội vàng triệu tập lực lượng, mở rộng phạm vi tìm kiếm kẻ khả nghi đó.- Hoa Sâm, tự mình giải quyết ổn thỏa đi. Có gì cần giúp đỡ có thể nói với thầy, giờ thầy phải đưa Nữu Nữu nhà thầy về. Tăng Thiên Hoa không muốn để Dương Tử Mi tiếp xúc với những thứ đen tối, sợ dọa linh hồn non nớt kia của cô sợ hãi, bèn nói với Hoàng Hoa Sâm.Nếu như Dương Tử Mi biết được suy nghĩ này, cô nhất định sẽ cười trừ.Mấy tháng ngắn ngủi này, những thứ đen tối mà cô gặp phải chẳng ít hơn bất cứ ai, từ lâu cô đã tê liệt và quen rồi. - Vâng! Thầy Tăng, tạm biệt thầyT Em cũng phải quay về văn phòng đây.Gặp phải chuyện như vậy, Hoàng Hoa Sâm cũng không thể nào nhàn rỗi cải trang vi hành trên phố nữa. Ông ta cũng ngồi lên xe chuyên dụng, vôi vàng quay lại văn phòng điều chỉnh lại suy nghĩ, nghĩ thử xem ai muốn ra tay với ông ta.

Chương 852: Phó bí thư hoàng (3)