- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 874: ông chú gặp nguy hiểm (1).
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Thời gian qua ở cùng với Sadako, cô không còn tâm trạng oán hận gì mà đã quen coi Sadako như chị em chứ không phải là người hầu của mình.Thái độ của Sadako cũng dần thả lỏng đối với cô, bình thường cười nói với cô giống như những người bình thường khác.Bây giờ, cô ấy độ nhiên lại quay trở lại bộ dạng người hầu.Xem ra, cô ấy thật sự oán hận Dương Tử Mi rồi.Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, nếu sớm biết vậy thì cô đã nhận viên Tinh Mang Toản của bà lão từ trong con ngõ nhỏ đó, sau đó giấu đi.Dương Tử Mi bước vào phòng ăn, đợi Tống Huyền tới, vội vàng ăn một bát cháo, dặn dò Sadako chăm sóc Tống Huyền, rồi đi đến bệnh viện.Dương Tử Mi đi tìm bác sĩ xét nghiệm, lặng lẽ đưa cho ông năm trăm tệ để ông có thể nhanh chóng cho ra kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Thiên.Dương Tử Mi đi loanh quanh trong bệnh viện chờ đợi kết quả xét nghiệm, cô cảm thấy vô cùng nhàm chán.Bệnh viện ngày nào cũng náo nhiệt, tấp nập người vào người ra, đây là khu vực có âm sát khí nặng nhất, người bình thường thì không cảm nhận được, nhưng đối với người mẫn cảm như Dương Tử Mi thì tự nhiên sẽ cảm thấy luồng không khí ở đây lạnh lẽo vô cùng.Cô không thích những nơi như bệnh viện.Người chết trong bệnh viện đều là chết do bệnh tật hoặc bỏ mạng, những oán khí đó còn mạnh hơn rất nhiều so với hồn phách thông thường, bộ dạng của những hồn phách ở bệnh viện cũng rất xấu xí.Cô đang đi lòng vòng thì đột nhiên thấy trước mặt có mấy người bác sĩ cùng y tá đang vội vàng đẩy bệnh nhân tới phòng cấp cứu.Đi theo là một cô gái trẻ mặc bộ đồ ngủ, tóc tai rối bời trông vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.Cô ta giống như con kiến đang bỏ trong chảo nóng, cứ lo lắng mà đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, đến đôi dép lê cũng mang ngượcNgười vừa nãy là chồng cô ta?Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn tướng mạo của cô ta thì phát hiện lông mày của người phụ nữ có chút hỗn loạn, hơn nữa xuất hiện tướng mạo làm tiểu thiếp.Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt lúc nãy của người đàn ông được đẩy trên xe cứu thương, nhưng cô có thể nhìn thấy người đàn ông đó có mái tóc hoa râm.Xem ra, người đàn bà này là tình nhân của người được cấp cứu kia.Dương Tử Mi đang định rời đi thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.Cô bấm đốt ngón tay, phát hiện quả nhiên ông chú Tăng Thiên Hoa đang gặp nguy hiểm.Cô vội vàng rút điện thoại ra bấm số di động của ông chú.Lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo của người đàn bà mặc bộ đồ nhàu nát kia bất chợt reo lên.Cô ta lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn,rồi nghi hoặc lên tiếng,- Nữu Nữu là ai vậy?Nghe thấy mấy lời đó, trong lòng Dương Tử Mi liền trùng xuống.Quả nhiên chiếc điện thoại người phụ nữ kia cầm là điện thoại của chú cô.Cô tắt điện thoại, chiếc điện thoại kia cũng không reo nữa.Người đàn bà này sao lại có điện thoại của chú cô?Chẳng lẽ?Nghĩ đến đây, tim cô như bay lên rồi rơi lộp bộp, dần chìm xuống.Rốt cuộc xảy ra chuyện gì với ông chú?Sao chú ấy lại nằm trong phòng cấp cứu?Hai người đó đừng nói là đã làm gì mãnh liệt trên giường để dẫn đến xảy ra tình trạng thân thể như hiện tại chứ?Điện thoại trong túi người phụ nữ kia lại reo lên.Lần này cô ta lấy ra một chiếc điện thoại có hình mèo thủy tinh dễ thương, vỏ bọc điện thoại màu hồng lung linh đẹp mắt, cô nghe điện, giọng điệu có phần dồn dập,- Ông ấy thật sự xảy ra chuyện rồi, đang cấp cứu, anh gọi phóng viên đến đi.Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Tử Mi lại trùng xuống.Tại sao người phụ nữ này lại muốn phóng viên tới?Chẳng lẽ ả ta hợp tác với ai đó để đối phó với chú của cô?
Thời gian qua ở cùng với Sadako, cô không còn tâm trạng oán hận gì mà đã quen coi Sadako như chị em chứ không phải là người hầu của mình.
Thái độ của Sadako cũng dần thả lỏng đối với cô, bình thường cười nói với cô giống như những người bình thường khác.
Bây giờ, cô ấy độ nhiên lại quay trở lại bộ dạng người hầu.
Xem ra, cô ấy thật sự oán hận Dương Tử Mi rồi.
Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, nếu sớm biết vậy thì cô đã nhận viên Tinh Mang Toản của bà lão từ trong con ngõ nhỏ đó, sau đó giấu đi.
Dương Tử Mi bước vào phòng ăn, đợi Tống Huyền tới, vội vàng ăn một bát cháo, dặn dò Sadako chăm sóc Tống Huyền, rồi đi đến bệnh viện.
Dương Tử Mi đi tìm bác sĩ xét nghiệm, lặng lẽ đưa cho ông năm trăm tệ để ông có thể nhanh chóng cho ra kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Thiên.
Dương Tử Mi đi loanh quanh trong bệnh viện chờ đợi kết quả xét nghiệm, cô cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Bệnh viện ngày nào cũng náo nhiệt, tấp nập người vào người ra, đây là khu vực có âm sát khí nặng nhất, người bình thường thì không cảm nhận được, nhưng đối với người mẫn cảm như Dương Tử Mi thì tự nhiên sẽ cảm thấy luồng không khí ở đây lạnh lẽo vô cùng.
Cô không thích những nơi như bệnh viện.
Người chết trong bệnh viện đều là chết do bệnh tật hoặc bỏ mạng, những oán khí đó còn mạnh hơn rất nhiều so với hồn phách thông thường, bộ dạng của những hồn phách ở bệnh viện cũng rất xấu xí.
Cô đang đi lòng vòng thì đột nhiên thấy trước mặt có mấy người bác sĩ cùng y tá đang vội vàng đẩy bệnh nhân tới phòng cấp cứu.
Đi theo là một cô gái trẻ mặc bộ đồ ngủ, tóc tai rối bời trông vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.
Cô ta giống như con kiến đang bỏ trong chảo nóng, cứ lo lắng mà đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, đến đôi dép lê cũng mang ngược
Người vừa nãy là chồng cô ta?
Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn tướng mạo của cô ta thì phát hiện lông mày của người phụ nữ có chút hỗn loạn, hơn nữa xuất hiện tướng mạo làm tiểu thiếp.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt lúc nãy của người đàn ông được đẩy trên xe cứu thương, nhưng cô có thể nhìn thấy người đàn ông đó có mái tóc hoa râm.
Xem ra, người đàn bà này là tình nhân của người được cấp cứu kia.
Dương Tử Mi đang định rời đi thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.
Cô bấm đốt ngón tay, phát hiện quả nhiên ông chú Tăng Thiên Hoa đang gặp nguy hiểm.
Cô vội vàng rút điện thoại ra bấm số di động của ông chú.
Lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo của người đàn bà mặc bộ đồ nhàu nát kia bất chợt reo lên.
Cô ta lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn,rồi nghi hoặc lên tiếng,
- Nữu Nữu là ai vậy?
Nghe thấy mấy lời đó, trong lòng Dương Tử Mi liền trùng xuống.
Quả nhiên chiếc điện thoại người phụ nữ kia cầm là điện thoại của chú cô.
Cô tắt điện thoại, chiếc điện thoại kia cũng không reo nữa.
Người đàn bà này sao lại có điện thoại của chú cô?
Chẳng lẽ?
Nghĩ đến đây, tim cô như bay lên rồi rơi lộp bộp, dần chìm xuống.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì với ông chú?
Sao chú ấy lại nằm trong phòng cấp cứu?
Hai người đó đừng nói là đã làm gì mãnh liệt trên giường để dẫn đến xảy ra tình trạng thân thể như hiện tại chứ?
Điện thoại trong túi người phụ nữ kia lại reo lên.
Lần này cô ta lấy ra một chiếc điện thoại có hình mèo thủy tinh dễ thương, vỏ bọc điện thoại màu hồng lung linh đẹp mắt, cô nghe điện, giọng điệu có phần dồn dập,
- Ông ấy thật sự xảy ra chuyện rồi, đang cấp cứu, anh gọi phóng viên đến đi.
Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Tử Mi lại trùng xuống.
Tại sao người phụ nữ này lại muốn phóng viên tới?
Chẳng lẽ ả ta hợp tác với ai đó để đối phó với chú của cô?
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… Thời gian qua ở cùng với Sadako, cô không còn tâm trạng oán hận gì mà đã quen coi Sadako như chị em chứ không phải là người hầu của mình.Thái độ của Sadako cũng dần thả lỏng đối với cô, bình thường cười nói với cô giống như những người bình thường khác.Bây giờ, cô ấy độ nhiên lại quay trở lại bộ dạng người hầu.Xem ra, cô ấy thật sự oán hận Dương Tử Mi rồi.Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, nếu sớm biết vậy thì cô đã nhận viên Tinh Mang Toản của bà lão từ trong con ngõ nhỏ đó, sau đó giấu đi.Dương Tử Mi bước vào phòng ăn, đợi Tống Huyền tới, vội vàng ăn một bát cháo, dặn dò Sadako chăm sóc Tống Huyền, rồi đi đến bệnh viện.Dương Tử Mi đi tìm bác sĩ xét nghiệm, lặng lẽ đưa cho ông năm trăm tệ để ông có thể nhanh chóng cho ra kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Thiên.Dương Tử Mi đi loanh quanh trong bệnh viện chờ đợi kết quả xét nghiệm, cô cảm thấy vô cùng nhàm chán.Bệnh viện ngày nào cũng náo nhiệt, tấp nập người vào người ra, đây là khu vực có âm sát khí nặng nhất, người bình thường thì không cảm nhận được, nhưng đối với người mẫn cảm như Dương Tử Mi thì tự nhiên sẽ cảm thấy luồng không khí ở đây lạnh lẽo vô cùng.Cô không thích những nơi như bệnh viện.Người chết trong bệnh viện đều là chết do bệnh tật hoặc bỏ mạng, những oán khí đó còn mạnh hơn rất nhiều so với hồn phách thông thường, bộ dạng của những hồn phách ở bệnh viện cũng rất xấu xí.Cô đang đi lòng vòng thì đột nhiên thấy trước mặt có mấy người bác sĩ cùng y tá đang vội vàng đẩy bệnh nhân tới phòng cấp cứu.Đi theo là một cô gái trẻ mặc bộ đồ ngủ, tóc tai rối bời trông vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.Cô ta giống như con kiến đang bỏ trong chảo nóng, cứ lo lắng mà đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, đến đôi dép lê cũng mang ngượcNgười vừa nãy là chồng cô ta?Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn tướng mạo của cô ta thì phát hiện lông mày của người phụ nữ có chút hỗn loạn, hơn nữa xuất hiện tướng mạo làm tiểu thiếp.Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt lúc nãy của người đàn ông được đẩy trên xe cứu thương, nhưng cô có thể nhìn thấy người đàn ông đó có mái tóc hoa râm.Xem ra, người đàn bà này là tình nhân của người được cấp cứu kia.Dương Tử Mi đang định rời đi thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.Cô bấm đốt ngón tay, phát hiện quả nhiên ông chú Tăng Thiên Hoa đang gặp nguy hiểm.Cô vội vàng rút điện thoại ra bấm số di động của ông chú.Lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo của người đàn bà mặc bộ đồ nhàu nát kia bất chợt reo lên.Cô ta lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn,rồi nghi hoặc lên tiếng,- Nữu Nữu là ai vậy?Nghe thấy mấy lời đó, trong lòng Dương Tử Mi liền trùng xuống.Quả nhiên chiếc điện thoại người phụ nữ kia cầm là điện thoại của chú cô.Cô tắt điện thoại, chiếc điện thoại kia cũng không reo nữa.Người đàn bà này sao lại có điện thoại của chú cô?Chẳng lẽ?Nghĩ đến đây, tim cô như bay lên rồi rơi lộp bộp, dần chìm xuống.Rốt cuộc xảy ra chuyện gì với ông chú?Sao chú ấy lại nằm trong phòng cấp cứu?Hai người đó đừng nói là đã làm gì mãnh liệt trên giường để dẫn đến xảy ra tình trạng thân thể như hiện tại chứ?Điện thoại trong túi người phụ nữ kia lại reo lên.Lần này cô ta lấy ra một chiếc điện thoại có hình mèo thủy tinh dễ thương, vỏ bọc điện thoại màu hồng lung linh đẹp mắt, cô nghe điện, giọng điệu có phần dồn dập,- Ông ấy thật sự xảy ra chuyện rồi, đang cấp cứu, anh gọi phóng viên đến đi.Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Tử Mi lại trùng xuống.Tại sao người phụ nữ này lại muốn phóng viên tới?Chẳng lẽ ả ta hợp tác với ai đó để đối phó với chú của cô?