- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 893: lạc trong cổ mộ
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… >Sau đó Dương Tử Mi còn ở lại tán gẫu với Lưu Hoán Thanh một lúc lâu.Sau khi nói chuyện với ông, cô phát hiện hóa ra ông cũng là một người vô cùng hiền lành ấm áp, giờ ông đang làm giáo sư khảo cổ học ở trường đại học Quảng Nguyên.Còn Lưu Hoán Thanh thì phát hiện, tuy Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi nhưng lại có kiến thức phong phú về lịch sử hay đồ cổ, nên ông cũng nói chuyện rất thành thật chứ không dám coi cô như đứa trẻ nữa.- Đúng rồi! Chú Lưu ơi, chú đã từng đi khảo sát ở Châu Tây bao giờ chưa?Dương Tử Mi nghĩ đến khu cổ mộ có liên quan mật thiết với Long Trục Thiên kia thì không nhịn được hỏi một câu.- Châu Tây? Năm ngoái tôi mới đi một lần. Trước đó cảnh sát bắt được một đám trộm mộ, thông qua lời kể của họ thì nghe nói có một khu cổ mộ trong núi Châu Tây. Khi khám phá ra nó thì bọn họ có vào thử nhưng không hiểu sao lại bị đẩy ra ngoài một cách khó hiểu. Bọn họ bảo chỉ nhớ là hình như có một khu lăng mộ cực lớn, khí thế phi phàm, có thể đó là mộ của đế vương. Điều này đã khiến giới cổ mộ dấy lên hứng thú, vậy nên tôi đã theo một đoàn chuyên gia khảo cổ đến đó để khảo sát.Lưu Hoán Thanh đáp lại lời cô.Nghe vậy, Dương Tử Mi vui vẻ vô cùng, theo như cô đoán thì chắc khu cổ mộ mà ông nói kia chính là khu cổ mộ trên tấm bản đồ.Thế nên cô giả vờ kinh ngạc rồi hỏi :- Vậy các chú có tìm thấy khu cổ mộ đấy không?Nhưng Lưu Hoán Thanh chỉ cười khổ lắc đầu :- Nhóm của chúng tôi căn cứ vào địa thế phong thủy để tìm huyệt động, tuy có tìm ra long mạch nhưng không tài nào tìm thấy lối vào lăng mộ mà đám trộm mộ kia nói. Sau đó cục cảnh sát đưa một tên trong số đó đến để phân biệt địa hình như hắn ta cũng không tìm được. Có lẽ do lúc đầu bọ họ vô tình vào được thôi, còn ra về sau ra ngoài thế nào thì lại rất mơ hồ kỳ quặc. Vậy là sau kiểm tra nơi đó tròn một tháng, đội khảo cổ của chúng tôi đành phải tay trắng trở về.Họ không tìm thấy lối vào cổ mộ sao?Ngày đó sư phụ cô đã từng nói rằng ông ấy đuổi theo một đám trộm mộ đó vào cổ mộ, rồi sau đấy lại ra ngoài một cách quỷ dị.- Đúng rồi! Tiểu Mi, vì sao cháu lại hỏi chuyện Châu Tây? Chẳng lẽ cháu quen người ở đấy sao?Lưu Hoán Thanh hỏi cô.- Vâng ạ! Cháu từng nghe sư phụ mình kể là ông ấy từng vô ý lọt vào tòa cổ mộ đó, nhưng mà sau đó lại đi ra một cách đầy quái lạ, nên cháu thấy rất hứng thú.Dương Tử Mi gật đầu rồi nói.- Thì ra là vậy! Chỉ tiếc là chúng tôi còn chẳng có ai vào được đó. Thật đáng tiếc! Mới đầu nghe mấy tên trộm mộ kia kể lại, thì tôi cảm thấy ngôi mộ đó không phải văn hóa cổ mộ tồn tại trong thời kỳ lịch sử mà chúng tôi biết. Có lẽ nó xuất hiện ở một thời nào đấy chưa ai biết đến. Nếu tìm ra được thì đó tuyệt đối sẽ là một phát hiện vĩ đại, chấn động năm châu.Lưu Hoán Thanh nói, gương mặt đầy vẻ đăm chiêu.Dương Tử Mi nghe ông nói vậy thì vô thức đưa tay sờ sờ cổ mình.Đúng vậy! Cô cũng rất mong mình có thể tập hợp đầy đủ tấm thẻ gỗ đào để tìm ra bí mật trong khu cổ mộ đất với Long Trục Thiên, để xem xem rốt cuộc huyết thống của anh là gì.Còn về phần nhà họ Lưu, cô có thể nhìn ra họ chỉ là huyết mạch của người bình thường, khác hẳn với Long Trục Thiên.Huống chi, Dương Tử Mi nhớ là Tuyết Hồ từng nói rất có thể chiếc vòng tinh thạch màu lam trên tay cô kia và cả bài hát mà Long Trục Thiên hát đều thuộc về hồ tộc của anh ta.Còn huyết mạch của nhà họ Lưu thì chỉ là một bộ phận trong nhánh đó mà thôi.Một lát sau, Lưu Thiên Vũ mang tấm ảnh về.Sau đó anh đưa một tấm ảnh vừa mới được rửa và phơi xong cho Dương Tử Mi.Dương Tử Mi đưa tay đón lấy bức ảnh rồi nhìn nhìn, bỗng nhiên tim cô lại khẽ thắt lại.Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu?
>
Sau đó Dương Tử Mi còn ở lại tán gẫu với Lưu Hoán Thanh một lúc lâu.
Sau khi nói chuyện với ông, cô phát hiện hóa ra ông cũng là một người vô cùng hiền lành ấm áp, giờ ông đang làm giáo sư khảo cổ học ở trường đại học Quảng Nguyên.
Còn Lưu Hoán Thanh thì phát hiện, tuy Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi nhưng lại có kiến thức phong phú về lịch sử hay đồ cổ, nên ông cũng nói chuyện rất thành thật chứ không dám coi cô như đứa trẻ nữa.
- Đúng rồi! Chú Lưu ơi, chú đã từng đi khảo sát ở Châu Tây bao giờ chưa?
Dương Tử Mi nghĩ đến khu cổ mộ có liên quan mật thiết với Long Trục Thiên kia thì không nhịn được hỏi một câu.
- Châu Tây? Năm ngoái tôi mới đi một lần. Trước đó cảnh sát bắt được một đám trộm mộ, thông qua lời kể của họ thì nghe nói có một khu cổ mộ trong núi Châu Tây. Khi khám phá ra nó thì bọn họ có vào thử nhưng không hiểu sao lại bị đẩy ra ngoài một cách khó hiểu. Bọn họ bảo chỉ nhớ là hình như có một khu lăng mộ cực lớn, khí thế phi phàm, có thể đó là mộ của đế vương. Điều này đã khiến giới cổ mộ dấy lên hứng thú, vậy nên tôi đã theo một đoàn chuyên gia khảo cổ đến đó để khảo sát.
Lưu Hoán Thanh đáp lại lời cô.
Nghe vậy, Dương Tử Mi vui vẻ vô cùng, theo như cô đoán thì chắc khu cổ mộ mà ông nói kia chính là khu cổ mộ trên tấm bản đồ.
Thế nên cô giả vờ kinh ngạc rồi hỏi :
- Vậy các chú có tìm thấy khu cổ mộ đấy không?
Nhưng Lưu Hoán Thanh chỉ cười khổ lắc đầu :
- Nhóm của chúng tôi căn cứ vào địa thế phong thủy để tìm huyệt động, tuy có tìm ra long mạch nhưng không tài nào tìm thấy lối vào lăng mộ mà đám trộm mộ kia nói. Sau đó cục cảnh sát đưa một tên trong số đó đến để phân biệt địa hình như hắn ta cũng không tìm được. Có lẽ do lúc đầu bọ họ vô tình vào được thôi, còn ra về sau ra ngoài thế nào thì lại rất mơ hồ kỳ quặc. Vậy là sau kiểm tra nơi đó tròn một tháng, đội khảo cổ của chúng tôi đành phải tay trắng trở về.
Họ không tìm thấy lối vào cổ mộ sao?
Ngày đó sư phụ cô đã từng nói rằng ông ấy đuổi theo một đám trộm mộ đó vào cổ mộ, rồi sau đấy lại ra ngoài một cách quỷ dị.
- Đúng rồi! Tiểu Mi, vì sao cháu lại hỏi chuyện Châu Tây? Chẳng lẽ cháu quen người ở đấy sao?
Lưu Hoán Thanh hỏi cô.
- Vâng ạ! Cháu từng nghe sư phụ mình kể là ông ấy từng vô ý lọt vào tòa cổ mộ đó, nhưng mà sau đó lại đi ra một cách đầy quái lạ, nên cháu thấy rất hứng thú.
Dương Tử Mi gật đầu rồi nói.
- Thì ra là vậy! Chỉ tiếc là chúng tôi còn chẳng có ai vào được đó. Thật đáng tiếc! Mới đầu nghe mấy tên trộm mộ kia kể lại, thì tôi cảm thấy ngôi mộ đó không phải văn hóa cổ mộ tồn tại trong thời kỳ lịch sử mà chúng tôi biết. Có lẽ nó xuất hiện ở một thời nào đấy chưa ai biết đến. Nếu tìm ra được thì đó tuyệt đối sẽ là một phát hiện vĩ đại, chấn động năm châu.
Lưu Hoán Thanh nói, gương mặt đầy vẻ đăm chiêu.
Dương Tử Mi nghe ông nói vậy thì vô thức đưa tay sờ sờ cổ mình.
Đúng vậy! Cô cũng rất mong mình có thể tập hợp đầy đủ tấm thẻ gỗ đào để tìm ra bí mật trong khu cổ mộ đất với Long Trục Thiên, để xem xem rốt cuộc huyết thống của anh là gì.
Còn về phần nhà họ Lưu, cô có thể nhìn ra họ chỉ là huyết mạch của người bình thường, khác hẳn với Long Trục Thiên.
Huống chi, Dương Tử Mi nhớ là Tuyết Hồ từng nói rất có thể chiếc vòng tinh thạch màu lam trên tay cô kia và cả bài hát mà Long Trục Thiên hát đều thuộc về hồ tộc của anh ta.
Còn huyết mạch của nhà họ Lưu thì chỉ là một bộ phận trong nhánh đó mà thôi.
Một lát sau, Lưu Thiên Vũ mang tấm ảnh về.
Sau đó anh đưa một tấm ảnh vừa mới được rửa và phơi xong cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi đưa tay đón lấy bức ảnh rồi nhìn nhìn, bỗng nhiên tim cô lại khẽ thắt lại.
Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu?
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… >Sau đó Dương Tử Mi còn ở lại tán gẫu với Lưu Hoán Thanh một lúc lâu.Sau khi nói chuyện với ông, cô phát hiện hóa ra ông cũng là một người vô cùng hiền lành ấm áp, giờ ông đang làm giáo sư khảo cổ học ở trường đại học Quảng Nguyên.Còn Lưu Hoán Thanh thì phát hiện, tuy Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi nhưng lại có kiến thức phong phú về lịch sử hay đồ cổ, nên ông cũng nói chuyện rất thành thật chứ không dám coi cô như đứa trẻ nữa.- Đúng rồi! Chú Lưu ơi, chú đã từng đi khảo sát ở Châu Tây bao giờ chưa?Dương Tử Mi nghĩ đến khu cổ mộ có liên quan mật thiết với Long Trục Thiên kia thì không nhịn được hỏi một câu.- Châu Tây? Năm ngoái tôi mới đi một lần. Trước đó cảnh sát bắt được một đám trộm mộ, thông qua lời kể của họ thì nghe nói có một khu cổ mộ trong núi Châu Tây. Khi khám phá ra nó thì bọn họ có vào thử nhưng không hiểu sao lại bị đẩy ra ngoài một cách khó hiểu. Bọn họ bảo chỉ nhớ là hình như có một khu lăng mộ cực lớn, khí thế phi phàm, có thể đó là mộ của đế vương. Điều này đã khiến giới cổ mộ dấy lên hứng thú, vậy nên tôi đã theo một đoàn chuyên gia khảo cổ đến đó để khảo sát.Lưu Hoán Thanh đáp lại lời cô.Nghe vậy, Dương Tử Mi vui vẻ vô cùng, theo như cô đoán thì chắc khu cổ mộ mà ông nói kia chính là khu cổ mộ trên tấm bản đồ.Thế nên cô giả vờ kinh ngạc rồi hỏi :- Vậy các chú có tìm thấy khu cổ mộ đấy không?Nhưng Lưu Hoán Thanh chỉ cười khổ lắc đầu :- Nhóm của chúng tôi căn cứ vào địa thế phong thủy để tìm huyệt động, tuy có tìm ra long mạch nhưng không tài nào tìm thấy lối vào lăng mộ mà đám trộm mộ kia nói. Sau đó cục cảnh sát đưa một tên trong số đó đến để phân biệt địa hình như hắn ta cũng không tìm được. Có lẽ do lúc đầu bọ họ vô tình vào được thôi, còn ra về sau ra ngoài thế nào thì lại rất mơ hồ kỳ quặc. Vậy là sau kiểm tra nơi đó tròn một tháng, đội khảo cổ của chúng tôi đành phải tay trắng trở về.Họ không tìm thấy lối vào cổ mộ sao?Ngày đó sư phụ cô đã từng nói rằng ông ấy đuổi theo một đám trộm mộ đó vào cổ mộ, rồi sau đấy lại ra ngoài một cách quỷ dị.- Đúng rồi! Tiểu Mi, vì sao cháu lại hỏi chuyện Châu Tây? Chẳng lẽ cháu quen người ở đấy sao?Lưu Hoán Thanh hỏi cô.- Vâng ạ! Cháu từng nghe sư phụ mình kể là ông ấy từng vô ý lọt vào tòa cổ mộ đó, nhưng mà sau đó lại đi ra một cách đầy quái lạ, nên cháu thấy rất hứng thú.Dương Tử Mi gật đầu rồi nói.- Thì ra là vậy! Chỉ tiếc là chúng tôi còn chẳng có ai vào được đó. Thật đáng tiếc! Mới đầu nghe mấy tên trộm mộ kia kể lại, thì tôi cảm thấy ngôi mộ đó không phải văn hóa cổ mộ tồn tại trong thời kỳ lịch sử mà chúng tôi biết. Có lẽ nó xuất hiện ở một thời nào đấy chưa ai biết đến. Nếu tìm ra được thì đó tuyệt đối sẽ là một phát hiện vĩ đại, chấn động năm châu.Lưu Hoán Thanh nói, gương mặt đầy vẻ đăm chiêu.Dương Tử Mi nghe ông nói vậy thì vô thức đưa tay sờ sờ cổ mình.Đúng vậy! Cô cũng rất mong mình có thể tập hợp đầy đủ tấm thẻ gỗ đào để tìm ra bí mật trong khu cổ mộ đất với Long Trục Thiên, để xem xem rốt cuộc huyết thống của anh là gì.Còn về phần nhà họ Lưu, cô có thể nhìn ra họ chỉ là huyết mạch của người bình thường, khác hẳn với Long Trục Thiên.Huống chi, Dương Tử Mi nhớ là Tuyết Hồ từng nói rất có thể chiếc vòng tinh thạch màu lam trên tay cô kia và cả bài hát mà Long Trục Thiên hát đều thuộc về hồ tộc của anh ta.Còn huyết mạch của nhà họ Lưu thì chỉ là một bộ phận trong nhánh đó mà thôi.Một lát sau, Lưu Thiên Vũ mang tấm ảnh về.Sau đó anh đưa một tấm ảnh vừa mới được rửa và phơi xong cho Dương Tử Mi.Dương Tử Mi đưa tay đón lấy bức ảnh rồi nhìn nhìn, bỗng nhiên tim cô lại khẽ thắt lại.Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu?