- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…
Chương 941: thiên sứ nhỏ bé (2)
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… >Mà nhờ có cô bé này khiến cho Dương Tử Mi đỡ phần nào cảm giác cô độc.Cô bé này cũng hay đem theo quần áo cho Dương Tử Mi, tuy rằng chỉ là quần áo cũ nhưng luôn ấm áp với sạch sẽ.Dương Tử Mi vô cùng kích động khi thấy bé gái Diệp Thanh này lúc tám tuổi.-Cô ơi, bọn con muốn mua một ít cánh gà, đùi gà nướng, bán sao vậy cô?Hạ Mạt lên tiếng hỏi chủ quán.Khi cô chủ quán vừa định phát tác nghe vậy mới dừng lại răn dạy con gái, xoay ra tươi cười nhìn hai người Hạ Mạt:-Hai bạn nhỏ, muốn mua gà nướng thì đến chỗ tôi là đúng rồi, ở đây ta còn chút cánh gà toàn bộ đều mới nhập hàng sáng này thôi, tươi cực kỳ nếu nướng lên hương vị chắc chắn là cực phẩm.Dương Tử Mi thấy Diệp Thanh hai tay thoắt một cái, đã chụp lấy một cục thịt gà trong tay, giấu đằng sau người lặng lẽ rời đi.-Hạ Mạt, bạn ở đây mua đi, mình có chút việc, có gì gọi điện thoại sau nhé.Dương Tử Mi nhìn Hạ Mạt nói một tiếng, lập tức vọt theo bóng dáng bé gái.Chỉ thấy bé gái ngoặt ra ngoài hướng chợ, đi lên cầu vượt.Trên cái cầu vượt này có một đứa bé tầm năm tuổi bị bại liệt nằm sấp ở đó, đang không ngừng dập đầu xin ăn.Diệp Thanh chạy đến trước mặt đứa bé kia, lấy ra một cái đùi gà, khuôn mặt thoạt nhìn xấu xí của cô bé nở một nụ cười như thiên thần.-Nhóc muốn ăn không?Đứa bé ăn xin nhìn thấy cái đùi gà, lập tức đưa tay ra chụp lấy, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói, bắt đầu ăn ngấu nghiến.Diệp Thanh đứng ở bên cạnh thấy vậy, từ trong đồng tử như trong suốt kia, lóe ra một vẻ xót thương.Lúc này, khóe mắt Dương Tử Mi đã cay cay rồi.Bé gái này mặc dù bị kì thị giễu cợt thậm chí bị vứt bỏ nhưng vẫn giữ được lòng từ bi nhân ái của mình.Bản thân mình so với cô bé này, cảm thấy đúng là một trời một vực.Dương Tử Mi mua hai chai nước bước tới, đưa một chai cho đứa bé ăn xin kia, một chai cho Diệp Thanh.Diệp Thanh nghi hoặc nhìn cô.-Cho cho hai đứa đó.Dương Tử Mi cười nói.-Cám ơn chị, nhưng mà em không khát nước, để cho em nhỏ này uống đi.Diệp Thanh có chút lưu luyến nhìn chai nước trái cây, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó không đành lòng đưa cho đứa bé bên cạnh.Đứa bé ăn xin bên cạnh tất nhiên không khách khí, ôm lấy hai chai nước vào lòng.Dương Tử Mi cho đứa bé ăn xin một trăm tệ, sau đó kéo tay Diệp Thanh nói.-Diệp Thanh, hai chúng ta kiếm chỗ tâm sự nha?-Chị biết tên của em sao? Chị là ai?Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi.-Chị tên là Dương Tử Mi, chị đã biết em lâu rồi.Dương Tử Mi cười nói.-Chúng ta qua KFC bên kia ngồi nha? Sau đó ăn một chút, vừa ăn vừa nói chuyện nha em?Diệp Thanh quay đầu qua suy nghĩ một hòi.-Nhưng mà chị Tử Mi ơi, em nhớ từ trước đây nay em chưa từng gặp chị mà. Người xinh đẹp như chị, em gặp một lần là không thể quên được đâu.-Ha ha, trước kia chị không xinh đẹp như thế này đâu, hồi đó chị giống như đứa bé ăn xin kia kìa được em cho mấy cái đùi gà để ăn đó.Dương Tử Mi cười nói.-Thiệt hả chị? Hồi xưa chị cũng là ăn xin sao? Bây giờ nhìn bộ dáng của chị giống với người có tiền mà.Diệp Thanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc.-Chị trúng số đó, giờ giàu rồi, he he.Dương Tử Mi cười nói.-Đúng là may mắn nha, từ nay về sau chị không cần phải chịu khổ nữa rồi, vui quá đi!Vẻ mặt Diệp Thanh sung sướng giống như người trúng số là bản thân mình vậy.Nhìn cô bé đó đơn thuần như vậy, suy nghĩ vô cùng đơn giản Dương Tử Mi không nhịn được cảm động.-Chị à trúng vé số rồi, nhiều tiền như vậy hay là chị cho em kia một ít tiền đi, cho nó đỡ phải khổ.Diệp Thanh chỉ vào đứa bé ăn xin, mặt mũi tràn đầy đồng cảm.-Được rồi.Dương Tử Mi gật đầu.-Để chị thay em chiếu cố nó, nhưng mà mỗi người có số mệnh của mình, một số việc không phải chúng ta có khả năng thay đổi.-Mà chị ơi trên đời này không ai chịu khổ cả đời hết, giống như chị nè trước đây là một người ăn xin, bây giờ đùng một cái trúng xổ sổ thì lại thành người có tiền. Cậu bé kia cũng có thể chuyển mệnh được chứ.Diệp Thanh khó hiểu nói.Dương Tử Mi nhìn cô bé, không nói gì.Vận mệnh của một số người thay đổi được là do định mệnh, cũng có thể thay đổi nhờ có cơ duyên của người khác chứ không phải bản thân có thể thay đổi được.Nhưng mà Dương Tử Mi sẽ là người thay đổi cơ duyên của Diệp Thanh.Bởi vì đời trước cô thiếu nợ Diệp Thanh rất nhiều, cả đời này nhất định phải đáp trả.
>
Mà nhờ có cô bé này khiến cho Dương Tử Mi đỡ phần nào cảm giác cô độc.
Cô bé này cũng hay đem theo quần áo cho Dương Tử Mi, tuy rằng chỉ là quần áo cũ nhưng luôn ấm áp với sạch sẽ.
Dương Tử Mi vô cùng kích động khi thấy bé gái Diệp Thanh này lúc tám tuổi.
-Cô ơi, bọn con muốn mua một ít cánh gà, đùi gà nướng, bán sao vậy cô?
Hạ Mạt lên tiếng hỏi chủ quán.
Khi cô chủ quán vừa định phát tác nghe vậy mới dừng lại răn dạy con gái, xoay ra tươi cười nhìn hai người Hạ Mạt:
-Hai bạn nhỏ, muốn mua gà nướng thì đến chỗ tôi là đúng rồi, ở đây ta còn chút cánh gà toàn bộ đều mới nhập hàng sáng này thôi, tươi cực kỳ nếu nướng lên hương vị chắc chắn là cực phẩm.
Dương Tử Mi thấy Diệp Thanh hai tay thoắt một cái, đã chụp lấy một cục thịt gà trong tay, giấu đằng sau người lặng lẽ rời đi.
-Hạ Mạt, bạn ở đây mua đi, mình có chút việc, có gì gọi điện thoại sau nhé.
Dương Tử Mi nhìn Hạ Mạt nói một tiếng, lập tức vọt theo bóng dáng bé gái.
Chỉ thấy bé gái ngoặt ra ngoài hướng chợ, đi lên cầu vượt.
Trên cái cầu vượt này có một đứa bé tầm năm tuổi bị bại liệt nằm sấp ở đó, đang không ngừng dập đầu xin ăn.
Diệp Thanh chạy đến trước mặt đứa bé kia, lấy ra một cái đùi gà, khuôn mặt thoạt nhìn xấu xí của cô bé nở một nụ cười như thiên thần.
-Nhóc muốn ăn không?
Đứa bé ăn xin nhìn thấy cái đùi gà, lập tức đưa tay ra chụp lấy, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Diệp Thanh đứng ở bên cạnh thấy vậy, từ trong đồng tử như trong suốt kia, lóe ra một vẻ xót thương.
Lúc này, khóe mắt Dương Tử Mi đã cay cay rồi.
Bé gái này mặc dù bị kì thị giễu cợt thậm chí bị vứt bỏ nhưng vẫn giữ được lòng từ bi nhân ái của mình.
Bản thân mình so với cô bé này, cảm thấy đúng là một trời một vực.
Dương Tử Mi mua hai chai nước bước tới, đưa một chai cho đứa bé ăn xin kia, một chai cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh nghi hoặc nhìn cô.
-Cho cho hai đứa đó.
Dương Tử Mi cười nói.
-Cám ơn chị, nhưng mà em không khát nước, để cho em nhỏ này uống đi.
Diệp Thanh có chút lưu luyến nhìn chai nước trái cây, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó không đành lòng đưa cho đứa bé bên cạnh.
Đứa bé ăn xin bên cạnh tất nhiên không khách khí, ôm lấy hai chai nước vào lòng.
Dương Tử Mi cho đứa bé ăn xin một trăm tệ, sau đó kéo tay Diệp Thanh nói.
-Diệp Thanh, hai chúng ta kiếm chỗ tâm sự nha?
-Chị biết tên của em sao? Chị là ai?
Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi.
-Chị tên là Dương Tử Mi, chị đã biết em lâu rồi.
Dương Tử Mi cười nói.
-Chúng ta qua KFC bên kia ngồi nha? Sau đó ăn một chút, vừa ăn vừa nói chuyện nha em?
Diệp Thanh quay đầu qua suy nghĩ một hòi.
-Nhưng mà chị Tử Mi ơi, em nhớ từ trước đây nay em chưa từng gặp chị mà. Người xinh đẹp như chị, em gặp một lần là không thể quên được đâu.
-Ha ha, trước kia chị không xinh đẹp như thế này đâu, hồi đó chị giống như đứa bé ăn xin kia kìa được em cho mấy cái đùi gà để ăn đó.
Dương Tử Mi cười nói.
-Thiệt hả chị? Hồi xưa chị cũng là ăn xin sao? Bây giờ nhìn bộ dáng của chị giống với người có tiền mà.
Diệp Thanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
-Chị trúng số đó, giờ giàu rồi, he he.
Dương Tử Mi cười nói.
-Đúng là may mắn nha, từ nay về sau chị không cần phải chịu khổ nữa rồi, vui quá đi!
Vẻ mặt Diệp Thanh sung sướng giống như người trúng số là bản thân mình vậy.
Nhìn cô bé đó đơn thuần như vậy, suy nghĩ vô cùng đơn giản Dương Tử Mi không nhịn được cảm động.
-Chị à trúng vé số rồi, nhiều tiền như vậy hay là chị cho em kia một ít tiền đi, cho nó đỡ phải khổ.
Diệp Thanh chỉ vào đứa bé ăn xin, mặt mũi tràn đầy đồng cảm.
-Được rồi.
Dương Tử Mi gật đầu.
-Để chị thay em chiếu cố nó, nhưng mà mỗi người có số mệnh của mình, một số việc không phải chúng ta có khả năng thay đổi.
-Mà chị ơi trên đời này không ai chịu khổ cả đời hết, giống như chị nè trước đây là một người ăn xin, bây giờ đùng một cái trúng xổ sổ thì lại thành người có tiền. Cậu bé kia cũng có thể chuyển mệnh được chứ.
Diệp Thanh khó hiểu nói.
Dương Tử Mi nhìn cô bé, không nói gì.
Vận mệnh của một số người thay đổi được là do định mệnh, cũng có thể thay đổi nhờ có cơ duyên của người khác chứ không phải bản thân có thể thay đổi được.
Nhưng mà Dương Tử Mi sẽ là người thay đổi cơ duyên của Diệp Thanh.
Bởi vì đời trước cô thiếu nợ Diệp Thanh rất nhiều, cả đời này nhất định phải đáp trả.
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… >Mà nhờ có cô bé này khiến cho Dương Tử Mi đỡ phần nào cảm giác cô độc.Cô bé này cũng hay đem theo quần áo cho Dương Tử Mi, tuy rằng chỉ là quần áo cũ nhưng luôn ấm áp với sạch sẽ.Dương Tử Mi vô cùng kích động khi thấy bé gái Diệp Thanh này lúc tám tuổi.-Cô ơi, bọn con muốn mua một ít cánh gà, đùi gà nướng, bán sao vậy cô?Hạ Mạt lên tiếng hỏi chủ quán.Khi cô chủ quán vừa định phát tác nghe vậy mới dừng lại răn dạy con gái, xoay ra tươi cười nhìn hai người Hạ Mạt:-Hai bạn nhỏ, muốn mua gà nướng thì đến chỗ tôi là đúng rồi, ở đây ta còn chút cánh gà toàn bộ đều mới nhập hàng sáng này thôi, tươi cực kỳ nếu nướng lên hương vị chắc chắn là cực phẩm.Dương Tử Mi thấy Diệp Thanh hai tay thoắt một cái, đã chụp lấy một cục thịt gà trong tay, giấu đằng sau người lặng lẽ rời đi.-Hạ Mạt, bạn ở đây mua đi, mình có chút việc, có gì gọi điện thoại sau nhé.Dương Tử Mi nhìn Hạ Mạt nói một tiếng, lập tức vọt theo bóng dáng bé gái.Chỉ thấy bé gái ngoặt ra ngoài hướng chợ, đi lên cầu vượt.Trên cái cầu vượt này có một đứa bé tầm năm tuổi bị bại liệt nằm sấp ở đó, đang không ngừng dập đầu xin ăn.Diệp Thanh chạy đến trước mặt đứa bé kia, lấy ra một cái đùi gà, khuôn mặt thoạt nhìn xấu xí của cô bé nở một nụ cười như thiên thần.-Nhóc muốn ăn không?Đứa bé ăn xin nhìn thấy cái đùi gà, lập tức đưa tay ra chụp lấy, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói, bắt đầu ăn ngấu nghiến.Diệp Thanh đứng ở bên cạnh thấy vậy, từ trong đồng tử như trong suốt kia, lóe ra một vẻ xót thương.Lúc này, khóe mắt Dương Tử Mi đã cay cay rồi.Bé gái này mặc dù bị kì thị giễu cợt thậm chí bị vứt bỏ nhưng vẫn giữ được lòng từ bi nhân ái của mình.Bản thân mình so với cô bé này, cảm thấy đúng là một trời một vực.Dương Tử Mi mua hai chai nước bước tới, đưa một chai cho đứa bé ăn xin kia, một chai cho Diệp Thanh.Diệp Thanh nghi hoặc nhìn cô.-Cho cho hai đứa đó.Dương Tử Mi cười nói.-Cám ơn chị, nhưng mà em không khát nước, để cho em nhỏ này uống đi.Diệp Thanh có chút lưu luyến nhìn chai nước trái cây, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó không đành lòng đưa cho đứa bé bên cạnh.Đứa bé ăn xin bên cạnh tất nhiên không khách khí, ôm lấy hai chai nước vào lòng.Dương Tử Mi cho đứa bé ăn xin một trăm tệ, sau đó kéo tay Diệp Thanh nói.-Diệp Thanh, hai chúng ta kiếm chỗ tâm sự nha?-Chị biết tên của em sao? Chị là ai?Diệp Thanh hiếu kỳ hỏi.-Chị tên là Dương Tử Mi, chị đã biết em lâu rồi.Dương Tử Mi cười nói.-Chúng ta qua KFC bên kia ngồi nha? Sau đó ăn một chút, vừa ăn vừa nói chuyện nha em?Diệp Thanh quay đầu qua suy nghĩ một hòi.-Nhưng mà chị Tử Mi ơi, em nhớ từ trước đây nay em chưa từng gặp chị mà. Người xinh đẹp như chị, em gặp một lần là không thể quên được đâu.-Ha ha, trước kia chị không xinh đẹp như thế này đâu, hồi đó chị giống như đứa bé ăn xin kia kìa được em cho mấy cái đùi gà để ăn đó.Dương Tử Mi cười nói.-Thiệt hả chị? Hồi xưa chị cũng là ăn xin sao? Bây giờ nhìn bộ dáng của chị giống với người có tiền mà.Diệp Thanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc.-Chị trúng số đó, giờ giàu rồi, he he.Dương Tử Mi cười nói.-Đúng là may mắn nha, từ nay về sau chị không cần phải chịu khổ nữa rồi, vui quá đi!Vẻ mặt Diệp Thanh sung sướng giống như người trúng số là bản thân mình vậy.Nhìn cô bé đó đơn thuần như vậy, suy nghĩ vô cùng đơn giản Dương Tử Mi không nhịn được cảm động.-Chị à trúng vé số rồi, nhiều tiền như vậy hay là chị cho em kia một ít tiền đi, cho nó đỡ phải khổ.Diệp Thanh chỉ vào đứa bé ăn xin, mặt mũi tràn đầy đồng cảm.-Được rồi.Dương Tử Mi gật đầu.-Để chị thay em chiếu cố nó, nhưng mà mỗi người có số mệnh của mình, một số việc không phải chúng ta có khả năng thay đổi.-Mà chị ơi trên đời này không ai chịu khổ cả đời hết, giống như chị nè trước đây là một người ăn xin, bây giờ đùng một cái trúng xổ sổ thì lại thành người có tiền. Cậu bé kia cũng có thể chuyển mệnh được chứ.Diệp Thanh khó hiểu nói.Dương Tử Mi nhìn cô bé, không nói gì.Vận mệnh của một số người thay đổi được là do định mệnh, cũng có thể thay đổi nhờ có cơ duyên của người khác chứ không phải bản thân có thể thay đổi được.Nhưng mà Dương Tử Mi sẽ là người thay đổi cơ duyên của Diệp Thanh.Bởi vì đời trước cô thiếu nợ Diệp Thanh rất nhiều, cả đời này nhất định phải đáp trả.