Tác giả:

- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen…

Chương 960: trục thiên có người phụ nữ khác?

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… >Lát sau, điện thoại của Dương Tử Mi reo lên.Khi thấy số điện thoại hiển thị là từ Mỹ, lòng cô lập tức rạo rực vui mừng.Đã ba ngày nay Long Trục Thiên chưa gọi điện hay nhắn tin cho mình rồi.Thế là cô vội vàng chạy vào một góc nghe diện thoại.Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe thấy câu nói này của Long Trục Thiên.- Mi Mi, bây giờ anh về gặp em đây.Lập tức trái tim Dương Tử Mi lâng lâng vui sướng như bay vọt lên trời cao, cô có chút không thể tin được hỏi lại:- Thật chứ? Anh thật sự sắp trở về sao? Anh không lừa em đấy chứ?Long Trục Thiên trả lời:- Ừ.Chỉ là một tiếng đáp lại nhỏ nhẹ, nhưng trực giác nhạy cảm của cô cho biết ngữ khí của anh có chút nặng nề.Cô hỏi với vẻ bất an:- Trục Thiên, không phải anh nói bây giờ anh bận đến nỗi không thể phân thân nổi sao? Tại sao bây giờ anh lại đột nhiên có thời gian rảnh mà trở về thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt không? Anh đừng lo cho em, em không có chuyện gì cả.Giọng nói trầm thấp của Long Trục Thiên vang lên.- Anh chỉ muốn gặp em thôi.Nghe vậy, trái tim của Dương Tử Mi lại khẽ trật nhịp.Có lúc nào cô không nhớ, không muốn gặp anh ấy đâu?Chỉ là anh ấy có lý do không thể không rời đi mà.Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?Dương Tử Mi cảm giác có chút bất an.- Mi Mi, anh yêu em!Khi Long Trục Thiên nói những lời này dường như mang theo ma lực nào đó, khiến trái tim của Dương Tử Mi gợn lên từng đợt sóng bồi hồi rạo rực như vừa bị ai đó ném đá vào.- Em cũng yêu anh!Dương Tử Mi nói với giọng nói dịu dàng:- Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao thì tất cả mọi chuyện đều không sao cả. Nếu như thật sự có chuyện quan trọng thì tạm thời anh đừng trở lại, bất cứ lúc nào em cũng luôn đợi anh.Nghe được lời cô nói, Long Trục Thiên im lặng hồi lâu, sau đó anh trầm giọng trả lời:- Ừ, mai anh sẽ trở về.- Anh Trục Thiên, anh đang gọi cho ai đấy? Đừng nói là anh phản bội em, gọi điện thoại cho đứa con gái kia đấy nhé?Đúng lúc này, Dương Tử Mi nghe thấy một giọng nói nhu mì xen lẫn chút giận dỗi của một cô gái trẻ vang lên từ phía Long Trục Thiên.Nếu như là trước đây chắc chắn cô sẽ không hiểu một chuỗi tiếng anh dài ngoẵng này.Nhưng bây giờ thì khác, trình độ nghe hiểu của cô đã tăng lên rất nhiều, có thể nghe rõ nội dung bên kia là gì.Anh Trục Thiên?Phản bội?Thế này là sao?Tại sao giọng điệu lại giống như vợ đang chất vấn chồng như thế?Cô vừa định mở miệng hỏi thì giọng nói áy náy của Long Trục Thiên đã truyền đến:- Mi Mi, anh có chút chuyện, chờ anh nhé, mai anh sẽ về.Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại.Dương Tử Mi siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, giọng nói của người con gái kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, tâm trạng cô nặng nề như vừa bị một tảng đá lớn đè nghẹn trái tim, gần như là không thể hít thở nổi.Không đâu, không đâu.Long Trục Thiên sẽ không lừa dối cô đâu, anh sẽ không phản bội cô mà kết hôn với người phụ nữa khác đâu.Nhưng nếu như không phải thì tại sao người phụ nữ kia lại nói như vậy?Còn nữa, tại sao cô ta lại gọi anh là anh Trục Thiên thân thiết như vậy?Long Trục Thiên của cô sao có thể để người khác gọi như thế được?Nghĩ đến đây, trái tim của cô giống như là bị người ta cầm dao cắt ra từng miếng từng miếng một, đau đến mức không thể nào thở nổi.Cô bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc của Long Trục Thiên.Mặc dù bọn họ yêu nhau như vậy nhưng anh ấy lại không hề kể cho cô biết về thân thế của mình, cũng không cho cô biết anh đến Mỹ làm gì, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà anh ấy không thể không đi.Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là vì người phụ nữ kia?Càng nghĩ cô càng thấy giống, trái tim cũng càng ngày càng đau đớn.Không thể nhịn nổi, cô đành đưa ngón tay vào trong miệng cắn mạnh một cái, hy vọng sự đau đớn về thể xác có thể khiến đầu óc đang rối bời kia của cô thanh tỉnh lại, có thể làm dịu đi cảm giác đau đớn và bàng hoàng trong lòng mình.Nhưng ngón tay cô dường như đã chết lặng, căn bản không thể nào làm dịu đi cảm giác đau đến xé tim kia, mà ngược lại còn khiến cảm giác đau đớn đó ngày càng mãnh liệt.

>

Lát sau, điện thoại của Dương Tử Mi reo lên.

Khi thấy số điện thoại hiển thị là từ Mỹ, lòng cô lập tức rạo rực vui mừng.

Đã ba ngày nay Long Trục Thiên chưa gọi điện hay nhắn tin cho mình rồi.

Thế là cô vội vàng chạy vào một góc nghe diện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe thấy câu nói này của Long Trục Thiên.

- Mi Mi, bây giờ anh về gặp em đây.

Lập tức trái tim Dương Tử Mi lâng lâng vui sướng như bay vọt lên trời cao, cô có chút không thể tin được hỏi lại:

- Thật chứ? Anh thật sự sắp trở về sao? Anh không lừa em đấy chứ?

Long Trục Thiên trả lời:

- Ừ.

Chỉ là một tiếng đáp lại nhỏ nhẹ, nhưng trực giác nhạy cảm của cô cho biết ngữ khí của anh có chút nặng nề.

Cô hỏi với vẻ bất an:

- Trục Thiên, không phải anh nói bây giờ anh bận đến nỗi không thể phân thân nổi sao? Tại sao bây giờ anh lại đột nhiên có thời gian rảnh mà trở về thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt không? Anh đừng lo cho em, em không có chuyện gì cả.

Giọng nói trầm thấp của Long Trục Thiên vang lên.

- Anh chỉ muốn gặp em thôi.

Nghe vậy, trái tim của Dương Tử Mi lại khẽ trật nhịp.

Có lúc nào cô không nhớ, không muốn gặp anh ấy đâu?

Chỉ là anh ấy có lý do không thể không rời đi mà.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Dương Tử Mi cảm giác có chút bất an.

- Mi Mi, anh yêu em!

Khi Long Trục Thiên nói những lời này dường như mang theo ma lực nào đó, khiến trái tim của Dương Tử Mi gợn lên từng đợt sóng bồi hồi rạo rực như vừa bị ai đó ném đá vào.

- Em cũng yêu anh!

Dương Tử Mi nói với giọng nói dịu dàng:

- Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao thì tất cả mọi chuyện đều không sao cả. Nếu như thật sự có chuyện quan trọng thì tạm thời anh đừng trở lại, bất cứ lúc nào em cũng luôn đợi anh.

Nghe được lời cô nói, Long Trục Thiên im lặng hồi lâu, sau đó anh trầm giọng trả lời:

- Ừ, mai anh sẽ trở về.

- Anh Trục Thiên, anh đang gọi cho ai đấy? Đừng nói là anh phản bội em, gọi điện thoại cho đứa con gái kia đấy nhé?

Đúng lúc này, Dương Tử Mi nghe thấy một giọng nói nhu mì xen lẫn chút giận dỗi của một cô gái trẻ vang lên từ phía Long Trục Thiên.

Nếu như là trước đây chắc chắn cô sẽ không hiểu một chuỗi tiếng anh dài ngoẵng này.

Nhưng bây giờ thì khác, trình độ nghe hiểu của cô đã tăng lên rất nhiều, có thể nghe rõ nội dung bên kia là gì.

Anh Trục Thiên?

Phản bội?

Thế này là sao?

Tại sao giọng điệu lại giống như vợ đang chất vấn chồng như thế?

Cô vừa định mở miệng hỏi thì giọng nói áy náy của Long Trục Thiên đã truyền đến:

- Mi Mi, anh có chút chuyện, chờ anh nhé, mai anh sẽ về.

Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại.

Dương Tử Mi siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, giọng nói của người con gái kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, tâm trạng cô nặng nề như vừa bị một tảng đá lớn đè nghẹn trái tim, gần như là không thể hít thở nổi.

Không đâu, không đâu.

Long Trục Thiên sẽ không lừa dối cô đâu, anh sẽ không phản bội cô mà kết hôn với người phụ nữa khác đâu.

Nhưng nếu như không phải thì tại sao người phụ nữ kia lại nói như vậy?

Còn nữa, tại sao cô ta lại gọi anh là anh Trục Thiên thân thiết như vậy?

Long Trục Thiên của cô sao có thể để người khác gọi như thế được?

Nghĩ đến đây, trái tim của cô giống như là bị người ta cầm dao cắt ra từng miếng từng miếng một, đau đến mức không thể nào thở nổi.

Cô bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc của Long Trục Thiên.

Mặc dù bọn họ yêu nhau như vậy nhưng anh ấy lại không hề kể cho cô biết về thân thế của mình, cũng không cho cô biết anh đến Mỹ làm gì, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà anh ấy không thể không đi.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là vì người phụ nữ kia?

Càng nghĩ cô càng thấy giống, trái tim cũng càng ngày càng đau đớn.

Không thể nhịn nổi, cô đành đưa ngón tay vào trong miệng cắn mạnh một cái, hy vọng sự đau đớn về thể xác có thể khiến đầu óc đang rối bời kia của cô thanh tỉnh lại, có thể làm dịu đi cảm giác đau đớn và bàng hoàng trong lòng mình.

Nhưng ngón tay cô dường như đã chết lặng, căn bản không thể nào làm dịu đi cảm giác đau đến xé tim kia, mà ngược lại còn khiến cảm giác đau đớn đó ngày càng mãnh liệt.

Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên TàiTác giả: Ngải Hề HềTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trọng Sinh- Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... Người đàn ông rút chân ra sau đó giơ chân đá cô gái té lăn ra đường, tiếp đến dùng chân đạp mạnh lên ngực của cô, khiến cô bị gãy vài đốt xương, đau đến nỗi cô nằm co quắp người lại, ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh hãi. - Cái gì cũng không biết mà còn dám giả vờ làm thầy bói sao? Hôm nay để tao thay trời hành đạo, cho mày một trận nên thân. Người đâu, mau đánh chết con nhỏ này, sau đó đem vứt xác ở sau núi cho tao! - Con ơi, con à, con ơi! Dương Tử Mi lại nghe thấy tiếng kêu khóc bi thương quen… >Lát sau, điện thoại của Dương Tử Mi reo lên.Khi thấy số điện thoại hiển thị là từ Mỹ, lòng cô lập tức rạo rực vui mừng.Đã ba ngày nay Long Trục Thiên chưa gọi điện hay nhắn tin cho mình rồi.Thế là cô vội vàng chạy vào một góc nghe diện thoại.Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe thấy câu nói này của Long Trục Thiên.- Mi Mi, bây giờ anh về gặp em đây.Lập tức trái tim Dương Tử Mi lâng lâng vui sướng như bay vọt lên trời cao, cô có chút không thể tin được hỏi lại:- Thật chứ? Anh thật sự sắp trở về sao? Anh không lừa em đấy chứ?Long Trục Thiên trả lời:- Ừ.Chỉ là một tiếng đáp lại nhỏ nhẹ, nhưng trực giác nhạy cảm của cô cho biết ngữ khí của anh có chút nặng nề.Cô hỏi với vẻ bất an:- Trục Thiên, không phải anh nói bây giờ anh bận đến nỗi không thể phân thân nổi sao? Tại sao bây giờ anh lại đột nhiên có thời gian rảnh mà trở về thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt không? Anh đừng lo cho em, em không có chuyện gì cả.Giọng nói trầm thấp của Long Trục Thiên vang lên.- Anh chỉ muốn gặp em thôi.Nghe vậy, trái tim của Dương Tử Mi lại khẽ trật nhịp.Có lúc nào cô không nhớ, không muốn gặp anh ấy đâu?Chỉ là anh ấy có lý do không thể không rời đi mà.Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?Dương Tử Mi cảm giác có chút bất an.- Mi Mi, anh yêu em!Khi Long Trục Thiên nói những lời này dường như mang theo ma lực nào đó, khiến trái tim của Dương Tử Mi gợn lên từng đợt sóng bồi hồi rạo rực như vừa bị ai đó ném đá vào.- Em cũng yêu anh!Dương Tử Mi nói với giọng nói dịu dàng:- Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao thì tất cả mọi chuyện đều không sao cả. Nếu như thật sự có chuyện quan trọng thì tạm thời anh đừng trở lại, bất cứ lúc nào em cũng luôn đợi anh.Nghe được lời cô nói, Long Trục Thiên im lặng hồi lâu, sau đó anh trầm giọng trả lời:- Ừ, mai anh sẽ trở về.- Anh Trục Thiên, anh đang gọi cho ai đấy? Đừng nói là anh phản bội em, gọi điện thoại cho đứa con gái kia đấy nhé?Đúng lúc này, Dương Tử Mi nghe thấy một giọng nói nhu mì xen lẫn chút giận dỗi của một cô gái trẻ vang lên từ phía Long Trục Thiên.Nếu như là trước đây chắc chắn cô sẽ không hiểu một chuỗi tiếng anh dài ngoẵng này.Nhưng bây giờ thì khác, trình độ nghe hiểu của cô đã tăng lên rất nhiều, có thể nghe rõ nội dung bên kia là gì.Anh Trục Thiên?Phản bội?Thế này là sao?Tại sao giọng điệu lại giống như vợ đang chất vấn chồng như thế?Cô vừa định mở miệng hỏi thì giọng nói áy náy của Long Trục Thiên đã truyền đến:- Mi Mi, anh có chút chuyện, chờ anh nhé, mai anh sẽ về.Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại.Dương Tử Mi siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, giọng nói của người con gái kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, tâm trạng cô nặng nề như vừa bị một tảng đá lớn đè nghẹn trái tim, gần như là không thể hít thở nổi.Không đâu, không đâu.Long Trục Thiên sẽ không lừa dối cô đâu, anh sẽ không phản bội cô mà kết hôn với người phụ nữa khác đâu.Nhưng nếu như không phải thì tại sao người phụ nữ kia lại nói như vậy?Còn nữa, tại sao cô ta lại gọi anh là anh Trục Thiên thân thiết như vậy?Long Trục Thiên của cô sao có thể để người khác gọi như thế được?Nghĩ đến đây, trái tim của cô giống như là bị người ta cầm dao cắt ra từng miếng từng miếng một, đau đến mức không thể nào thở nổi.Cô bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc của Long Trục Thiên.Mặc dù bọn họ yêu nhau như vậy nhưng anh ấy lại không hề kể cho cô biết về thân thế của mình, cũng không cho cô biết anh đến Mỹ làm gì, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà anh ấy không thể không đi.Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là vì người phụ nữ kia?Càng nghĩ cô càng thấy giống, trái tim cũng càng ngày càng đau đớn.Không thể nhịn nổi, cô đành đưa ngón tay vào trong miệng cắn mạnh một cái, hy vọng sự đau đớn về thể xác có thể khiến đầu óc đang rối bời kia của cô thanh tỉnh lại, có thể làm dịu đi cảm giác đau đớn và bàng hoàng trong lòng mình.Nhưng ngón tay cô dường như đã chết lặng, căn bản không thể nào làm dịu đi cảm giác đau đến xé tim kia, mà ngược lại còn khiến cảm giác đau đớn đó ngày càng mãnh liệt.

Chương 960: trục thiên có người phụ nữ khác?