Cô sinh ra ở 1 vùng quê hẻo lánh, mẹ cô thì mất hồi năm cô 4t và đó cũng là khoảng thời gian cha cô đưa nhân tình của ông ta về cùng 1 đứa con gái bằng tuổi cô công bố đây sẽ là gia đình mới của cô. Hằng ngày cô đều phải 1 mình chịu đựng những trận đòn của bà mẹ kế, dần dần cô bị mắc 1 chứng bệnh - trầm cảm trong suốt 5 năm. Cô dần dà trở nên lạnh lùng, ít nói, xa cách với mọi người cho đến cuối cấp 3, cô đậu vào 1 trường đại học Y ở thành phố, cô đã quyết định vừa làm vừa học mà không cần sự giúp đỡ của những người kia, nhưng chắc gì họ đã chịu giúp cô - Mày mà bước 1 bước nữa thì đừng bao giờ quay trở về đây gặp mặt tao với mẹ mày nữa Trong 1 đêm mưa tầm tã, cô bỗng nhớ lại những lời lúc xưa Bà mẹ kế thì thảnh thơi cắn hạt dưa, giở giọng chanh chua nói: - Mày mà đậu được trường đại học Y? Hừ, phải làm "ấm giường" cho mấy thằng đàn ông vậy? Cô không quan tâm, vẫn cứ bước đi thực hiện ước mơ của cô - trở thành 1 bác sĩ Và hiện tại, cô đã đứng trước trường đại học Lạc Hồng Rầm... Đang…
Chương 2
Chỉ Là Thế ThânTác giả: W1_07082017Truyện Ngôn TìnhCô sinh ra ở 1 vùng quê hẻo lánh, mẹ cô thì mất hồi năm cô 4t và đó cũng là khoảng thời gian cha cô đưa nhân tình của ông ta về cùng 1 đứa con gái bằng tuổi cô công bố đây sẽ là gia đình mới của cô. Hằng ngày cô đều phải 1 mình chịu đựng những trận đòn của bà mẹ kế, dần dần cô bị mắc 1 chứng bệnh - trầm cảm trong suốt 5 năm. Cô dần dà trở nên lạnh lùng, ít nói, xa cách với mọi người cho đến cuối cấp 3, cô đậu vào 1 trường đại học Y ở thành phố, cô đã quyết định vừa làm vừa học mà không cần sự giúp đỡ của những người kia, nhưng chắc gì họ đã chịu giúp cô - Mày mà bước 1 bước nữa thì đừng bao giờ quay trở về đây gặp mặt tao với mẹ mày nữa Trong 1 đêm mưa tầm tã, cô bỗng nhớ lại những lời lúc xưa Bà mẹ kế thì thảnh thơi cắn hạt dưa, giở giọng chanh chua nói: - Mày mà đậu được trường đại học Y? Hừ, phải làm "ấm giường" cho mấy thằng đàn ông vậy? Cô không quan tâm, vẫn cứ bước đi thực hiện ước mơ của cô - trở thành 1 bác sĩ Và hiện tại, cô đã đứng trước trường đại học Lạc Hồng Rầm... Đang… Sau tiếng chuông báo hiệu lễ khai giảng đã đến, các học sinh tập trung đông đủ tại Nhà tập thể được xếp những chiếc ghế ngay ngắn để những học sinh tham gia. Ngay đầu hàng là dãy ghế dành cho các vị đại biểu của trường và những nhà tài trợ. Cô nhìn xung quanh thì thấy chưa ai ngồi nên tự mình tìm chỗ đọc sách giết thời gian. Phiền phức ở chỗ: cô đi đến đâu làm tâm điểm của các HS đến đấy bởi vẻ ngoài nổi bật của côSau khi đi ra khỏi khuôn viên trường thì cô tìm thấy 1 căn nhà bằng lá cây nằm khuất sâu trong góc. Cô thử đi vào và hơi bất ngờ vì dù nằm khuất nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên vào qua những kẽ lá. Bên trong là 1 chiếc bàn bằng gỗ màu nâu đậm, xung quanh là chiếc ghế dài bao lấy 3/4 cái bàn. Cô ưng ý ngồi vào chỗ ánh sáng tốt nhất rồi lấy sách ra đọcThời gian trôi qua, đôi lúc lại xuất hiện vài đợt gió thổi nhè nhẹ qua tóc cô, làm chúng lơ lửng trên không khí. Kiểm tra lại giờ và cất sách lại vào ba lô, cô trở lại về phía sân trường. Khác hẳn với lúc nãy thì bây giờ số lượng HS nhiều hơn hẳn, có vài người cũng đã ổn định chỗ ngồi của họ. Cô bước đi lại dãy ghế cuối cùng, ngồi xuống rồi đeo tai nghe vào để cách biệt với thế giới bên ngoài. Đang yên bình bỗng có tiếng la hét banh trời của các HS nữ, lấn át luôn cả tiếng nhạc của cô- Aaaa, anh Phong Thần đẹp trai quá- Hôm nay anh Diệc cũng bảnh bao hơn trước kìaaa- Anh Trạch Nam khi lạnh lùng lại càng đẹp trai hơn aaaaBla...blaCô khó chịu nhíu mày, tăng âm lượng lên cho đến khi giảm bớt tiếng ồnBên này, 3 chàng trai đẹp nghiêng thành đổ nước đang làm sáng chói cả sân trường, bọn HS đang hét ầm vì trai đẹp thì bỗng im bặt vì tiếng la lấn át chết người của cô phó phụ trách (PPT):- Đến giờ khai giảng rồi, yêu cầu các em ổn định chỗ ngồi nhanh chóngCác HS dần dần vào chỗ ngồi ngay ngắn. Cô nhẹ nhàng đóng sách lại, cất vào ba lô rồi hướng mắt lên sân khấu. Cô để ý từ nãy giờ luôn có 1 ánh mắt nhìn cô nhưng cô không biết là ai và cũng chẳng quan tâm lắm, đang lo suy nghĩ cô không để ý có người kế bên mình- Xin hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa ạ?Cô quay lại nhìn thì nhận ra là cô gái va phải mình lúc nãy- Vẫn chưa - cô trả lờiCô gái kia mừng rỡ ngồi xuống rồi quay sang cô giới thiệu- Xin lỗi vì lúc nãy va phải cậu. Tớ là Thư Tiểu Phù, hiện tại là sinh viên năm 1 khoa ITCô nhìn cô gái kia, dù rất lười nói nhưng cũng lịch sự giới thiệu lại- Bạch Lệ Băng, năm 1 khoa YTiểu Phù nhìn cô hâm mộ- Oa, bạn học ở khoa Y sao? Giỏi ghê, nghe nói năm nay khoa Y điểm rất cao nên rất ít HS đậu vào vậy mà cậu làm đượcRồi cô cứ luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất khiến Lệ Băng đau đầu- À mà sao cậu lại nhuộm tóc vậy? - Tiểu Phù buộc miệng hỏiCô quay qua nhìn 1 hồi, rồi thở dài:- Đây là màu tự nhiên, cả tóc và con ngươi của tôi cũng vậy nên xin cô đừng hỏi vấn đề này nữaSau khi nói xong liền thấy bên kia im lặng thì lấy tai nghe tiếp tục nghe nhạcLễ khai giảng diễn ra nhanh chóng đã chuyển ngay đến phần KTX, giọng cô PPT vang lên:- Lễ khai giảng đã kết thúc, nhà trường xin chúc các em có quãng thời gian học tập tại Lạc Hồng thật bổ ích. Còn bây giờ thì sẽ phân KTX, cô sẽ đọc từng địa chỉ, các em nào có tờ giấy ghi nơi tương ứng thì đứng dậy rời điSau đó cô lần lượt đọc tên phòng và tầng tại KTX. HS ở sân trường càng ít dần. Khi đến địa chỉ phòng 12 dãy 1 thì Tiểu Phù nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh tìm bạn, ngay sau là 2 HS nữ nữa nhưng vẫn chưa thấy người thứ 4- Cô ơi, chúng em thiếu 1 bạn ạ - Tiểu Phù hỏiCô nghe vậy thì nhắc lại 1 lần nữa- Bạn HS nào có tờ giấy ghi phòng 12 dãy 1 xin mời đứng dậyCác bạn HS nhìn quanh tìm kiếm thì có 1 bóng người đứng dậy làm tất cả chú ý.
Sau tiếng chuông báo hiệu lễ khai giảng đã đến, các học sinh tập trung đông đủ tại Nhà tập thể được xếp những chiếc ghế ngay ngắn để những học sinh tham gia. Ngay đầu hàng là dãy ghế dành cho các vị đại biểu của trường và những nhà tài trợ. Cô nhìn xung quanh thì thấy chưa ai ngồi nên tự mình tìm chỗ đọc sách giết thời gian. Phiền phức ở chỗ: cô đi đến đâu làm tâm điểm của các HS đến đấy bởi vẻ ngoài nổi bật của cô
Sau khi đi ra khỏi khuôn viên trường thì cô tìm thấy 1 căn nhà bằng lá cây nằm khuất sâu trong góc. Cô thử đi vào và hơi bất ngờ vì dù nằm khuất nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên vào qua những kẽ lá. Bên trong là 1 chiếc bàn bằng gỗ màu nâu đậm, xung quanh là chiếc ghế dài bao lấy 3/4 cái bàn. Cô ưng ý ngồi vào chỗ ánh sáng tốt nhất rồi lấy sách ra đọc
Thời gian trôi qua, đôi lúc lại xuất hiện vài đợt gió thổi nhè nhẹ qua tóc cô, làm chúng lơ lửng trên không khí. Kiểm tra lại giờ và cất sách lại vào ba lô, cô trở lại về phía sân trường. Khác hẳn với lúc nãy thì bây giờ số lượng HS nhiều hơn hẳn, có vài người cũng đã ổn định chỗ ngồi của họ. Cô bước đi lại dãy ghế cuối cùng, ngồi xuống rồi đeo tai nghe vào để cách biệt với thế giới bên ngoài. Đang yên bình bỗng có tiếng la hét banh trời của các HS nữ, lấn át luôn cả tiếng nhạc của cô
- Aaaa, anh Phong Thần đẹp trai quá
- Hôm nay anh Diệc cũng bảnh bao hơn trước kìaaa
- Anh Trạch Nam khi lạnh lùng lại càng đẹp trai hơn aaaa
Bla...bla
Cô khó chịu nhíu mày, tăng âm lượng lên cho đến khi giảm bớt tiếng ồn
Bên này, 3 chàng trai đẹp nghiêng thành đổ nước đang làm sáng chói cả sân trường, bọn HS đang hét ầm vì trai đẹp thì bỗng im bặt vì tiếng la lấn át chết người của cô phó phụ trách (PPT):
- Đến giờ khai giảng rồi, yêu cầu các em ổn định chỗ ngồi nhanh chóng
Các HS dần dần vào chỗ ngồi ngay ngắn. Cô nhẹ nhàng đóng sách lại, cất vào ba lô rồi hướng mắt lên sân khấu. Cô để ý từ nãy giờ luôn có 1 ánh mắt nhìn cô nhưng cô không biết là ai và cũng chẳng quan tâm lắm, đang lo suy nghĩ cô không để ý có người kế bên mình
- Xin hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa ạ?
Cô quay lại nhìn thì nhận ra là cô gái va phải mình lúc nãy
- Vẫn chưa - cô trả lời
Cô gái kia mừng rỡ ngồi xuống rồi quay sang cô giới thiệu
- Xin lỗi vì lúc nãy va phải cậu. Tớ là Thư Tiểu Phù, hiện tại là sinh viên năm 1 khoa IT
Cô nhìn cô gái kia, dù rất lười nói nhưng cũng lịch sự giới thiệu lại
- Bạch Lệ Băng, năm 1 khoa Y
Tiểu Phù nhìn cô hâm mộ
- Oa, bạn học ở khoa Y sao? Giỏi ghê, nghe nói năm nay khoa Y điểm rất cao nên rất ít HS đậu vào vậy mà cậu làm được
Rồi cô cứ luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất khiến Lệ Băng đau đầu
- À mà sao cậu lại nhuộm tóc vậy? - Tiểu Phù buộc miệng hỏi
Cô quay qua nhìn 1 hồi, rồi thở dài:
- Đây là màu tự nhiên, cả tóc và con ngươi của tôi cũng vậy nên xin cô đừng hỏi vấn đề này nữa
Sau khi nói xong liền thấy bên kia im lặng thì lấy tai nghe tiếp tục nghe nhạc
Lễ khai giảng diễn ra nhanh chóng đã chuyển ngay đến phần KTX, giọng cô PPT vang lên:
- Lễ khai giảng đã kết thúc, nhà trường xin chúc các em có quãng thời gian học tập tại Lạc Hồng thật bổ ích. Còn bây giờ thì sẽ phân KTX, cô sẽ đọc từng địa chỉ, các em nào có tờ giấy ghi nơi tương ứng thì đứng dậy rời đi
Sau đó cô lần lượt đọc tên phòng và tầng tại KTX. HS ở sân trường càng ít dần. Khi đến địa chỉ phòng 12 dãy 1 thì Tiểu Phù nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh tìm bạn, ngay sau là 2 HS nữ nữa nhưng vẫn chưa thấy người thứ 4
- Cô ơi, chúng em thiếu 1 bạn ạ - Tiểu Phù hỏi
Cô nghe vậy thì nhắc lại 1 lần nữa
- Bạn HS nào có tờ giấy ghi phòng 12 dãy 1 xin mời đứng dậy
Các bạn HS nhìn quanh tìm kiếm thì có 1 bóng người đứng dậy làm tất cả chú ý
.
Chỉ Là Thế ThânTác giả: W1_07082017Truyện Ngôn TìnhCô sinh ra ở 1 vùng quê hẻo lánh, mẹ cô thì mất hồi năm cô 4t và đó cũng là khoảng thời gian cha cô đưa nhân tình của ông ta về cùng 1 đứa con gái bằng tuổi cô công bố đây sẽ là gia đình mới của cô. Hằng ngày cô đều phải 1 mình chịu đựng những trận đòn của bà mẹ kế, dần dần cô bị mắc 1 chứng bệnh - trầm cảm trong suốt 5 năm. Cô dần dà trở nên lạnh lùng, ít nói, xa cách với mọi người cho đến cuối cấp 3, cô đậu vào 1 trường đại học Y ở thành phố, cô đã quyết định vừa làm vừa học mà không cần sự giúp đỡ của những người kia, nhưng chắc gì họ đã chịu giúp cô - Mày mà bước 1 bước nữa thì đừng bao giờ quay trở về đây gặp mặt tao với mẹ mày nữa Trong 1 đêm mưa tầm tã, cô bỗng nhớ lại những lời lúc xưa Bà mẹ kế thì thảnh thơi cắn hạt dưa, giở giọng chanh chua nói: - Mày mà đậu được trường đại học Y? Hừ, phải làm "ấm giường" cho mấy thằng đàn ông vậy? Cô không quan tâm, vẫn cứ bước đi thực hiện ước mơ của cô - trở thành 1 bác sĩ Và hiện tại, cô đã đứng trước trường đại học Lạc Hồng Rầm... Đang… Sau tiếng chuông báo hiệu lễ khai giảng đã đến, các học sinh tập trung đông đủ tại Nhà tập thể được xếp những chiếc ghế ngay ngắn để những học sinh tham gia. Ngay đầu hàng là dãy ghế dành cho các vị đại biểu của trường và những nhà tài trợ. Cô nhìn xung quanh thì thấy chưa ai ngồi nên tự mình tìm chỗ đọc sách giết thời gian. Phiền phức ở chỗ: cô đi đến đâu làm tâm điểm của các HS đến đấy bởi vẻ ngoài nổi bật của côSau khi đi ra khỏi khuôn viên trường thì cô tìm thấy 1 căn nhà bằng lá cây nằm khuất sâu trong góc. Cô thử đi vào và hơi bất ngờ vì dù nằm khuất nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên vào qua những kẽ lá. Bên trong là 1 chiếc bàn bằng gỗ màu nâu đậm, xung quanh là chiếc ghế dài bao lấy 3/4 cái bàn. Cô ưng ý ngồi vào chỗ ánh sáng tốt nhất rồi lấy sách ra đọcThời gian trôi qua, đôi lúc lại xuất hiện vài đợt gió thổi nhè nhẹ qua tóc cô, làm chúng lơ lửng trên không khí. Kiểm tra lại giờ và cất sách lại vào ba lô, cô trở lại về phía sân trường. Khác hẳn với lúc nãy thì bây giờ số lượng HS nhiều hơn hẳn, có vài người cũng đã ổn định chỗ ngồi của họ. Cô bước đi lại dãy ghế cuối cùng, ngồi xuống rồi đeo tai nghe vào để cách biệt với thế giới bên ngoài. Đang yên bình bỗng có tiếng la hét banh trời của các HS nữ, lấn át luôn cả tiếng nhạc của cô- Aaaa, anh Phong Thần đẹp trai quá- Hôm nay anh Diệc cũng bảnh bao hơn trước kìaaa- Anh Trạch Nam khi lạnh lùng lại càng đẹp trai hơn aaaaBla...blaCô khó chịu nhíu mày, tăng âm lượng lên cho đến khi giảm bớt tiếng ồnBên này, 3 chàng trai đẹp nghiêng thành đổ nước đang làm sáng chói cả sân trường, bọn HS đang hét ầm vì trai đẹp thì bỗng im bặt vì tiếng la lấn át chết người của cô phó phụ trách (PPT):- Đến giờ khai giảng rồi, yêu cầu các em ổn định chỗ ngồi nhanh chóngCác HS dần dần vào chỗ ngồi ngay ngắn. Cô nhẹ nhàng đóng sách lại, cất vào ba lô rồi hướng mắt lên sân khấu. Cô để ý từ nãy giờ luôn có 1 ánh mắt nhìn cô nhưng cô không biết là ai và cũng chẳng quan tâm lắm, đang lo suy nghĩ cô không để ý có người kế bên mình- Xin hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa ạ?Cô quay lại nhìn thì nhận ra là cô gái va phải mình lúc nãy- Vẫn chưa - cô trả lờiCô gái kia mừng rỡ ngồi xuống rồi quay sang cô giới thiệu- Xin lỗi vì lúc nãy va phải cậu. Tớ là Thư Tiểu Phù, hiện tại là sinh viên năm 1 khoa ITCô nhìn cô gái kia, dù rất lười nói nhưng cũng lịch sự giới thiệu lại- Bạch Lệ Băng, năm 1 khoa YTiểu Phù nhìn cô hâm mộ- Oa, bạn học ở khoa Y sao? Giỏi ghê, nghe nói năm nay khoa Y điểm rất cao nên rất ít HS đậu vào vậy mà cậu làm đượcRồi cô cứ luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất khiến Lệ Băng đau đầu- À mà sao cậu lại nhuộm tóc vậy? - Tiểu Phù buộc miệng hỏiCô quay qua nhìn 1 hồi, rồi thở dài:- Đây là màu tự nhiên, cả tóc và con ngươi của tôi cũng vậy nên xin cô đừng hỏi vấn đề này nữaSau khi nói xong liền thấy bên kia im lặng thì lấy tai nghe tiếp tục nghe nhạcLễ khai giảng diễn ra nhanh chóng đã chuyển ngay đến phần KTX, giọng cô PPT vang lên:- Lễ khai giảng đã kết thúc, nhà trường xin chúc các em có quãng thời gian học tập tại Lạc Hồng thật bổ ích. Còn bây giờ thì sẽ phân KTX, cô sẽ đọc từng địa chỉ, các em nào có tờ giấy ghi nơi tương ứng thì đứng dậy rời điSau đó cô lần lượt đọc tên phòng và tầng tại KTX. HS ở sân trường càng ít dần. Khi đến địa chỉ phòng 12 dãy 1 thì Tiểu Phù nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh tìm bạn, ngay sau là 2 HS nữ nữa nhưng vẫn chưa thấy người thứ 4- Cô ơi, chúng em thiếu 1 bạn ạ - Tiểu Phù hỏiCô nghe vậy thì nhắc lại 1 lần nữa- Bạn HS nào có tờ giấy ghi phòng 12 dãy 1 xin mời đứng dậyCác bạn HS nhìn quanh tìm kiếm thì có 1 bóng người đứng dậy làm tất cả chú ý.