Tác giả:

Thuần cùng đàn anh trên mình hai lớp ngồi ngơ ngác ở phòng nhạc nhìn ra cửa sổ. Những tiết học buổi chiều luôn khiến Thuần buồn ngủ và cô bé mò đến phòng nhạc. Phòng nhạc trường Thuần có vị trí khá đẹp, cửa chính nhìn thẳng ra sân trường, từ cửa chính có thể thu hết vào tầm mắt tất các hoạt động của học sinh. Cửa sổ phòng nhạc sát ngay cánh đồng cỏ lau, thò tay ra là có thể hái ngay một nhánh. Đó là một trong những lý do Thuần thường xuyên đến phòng nhạc. Thuần chơi guitar, là một nhân vật quan trọng cho các buổi biểu diễn của trường cũng như khu vực Thuần ở. Luôn đồng hành với Thuần là đàn anh của cô bé – Minh Nhật, chàng trai có đôi tay đẹp hơn con gái và có thể sống chết vì piano. Nơi Thuần sống vẫn còn gọi là nông thôn, nó mộc mạc và bình yên đến từng giây phút, cũng vì thế những người có thể chơi nhạc cụ như Thuần và Nhật rất được trọng dụng. - Mai em có thể đến đây nữa không? – Nằm dài ra bàn nhìn ra cửa sổ, Thuần uể oải hỏi Nhật, người đang lau từng li từng tý chiếc piano. -…

Chương 4

Có Thể Chờ Không?Tác giả: CỏTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhThuần cùng đàn anh trên mình hai lớp ngồi ngơ ngác ở phòng nhạc nhìn ra cửa sổ. Những tiết học buổi chiều luôn khiến Thuần buồn ngủ và cô bé mò đến phòng nhạc. Phòng nhạc trường Thuần có vị trí khá đẹp, cửa chính nhìn thẳng ra sân trường, từ cửa chính có thể thu hết vào tầm mắt tất các hoạt động của học sinh. Cửa sổ phòng nhạc sát ngay cánh đồng cỏ lau, thò tay ra là có thể hái ngay một nhánh. Đó là một trong những lý do Thuần thường xuyên đến phòng nhạc. Thuần chơi guitar, là một nhân vật quan trọng cho các buổi biểu diễn của trường cũng như khu vực Thuần ở. Luôn đồng hành với Thuần là đàn anh của cô bé – Minh Nhật, chàng trai có đôi tay đẹp hơn con gái và có thể sống chết vì piano. Nơi Thuần sống vẫn còn gọi là nông thôn, nó mộc mạc và bình yên đến từng giây phút, cũng vì thế những người có thể chơi nhạc cụ như Thuần và Nhật rất được trọng dụng. - Mai em có thể đến đây nữa không? – Nằm dài ra bàn nhìn ra cửa sổ, Thuần uể oải hỏi Nhật, người đang lau từng li từng tý chiếc piano. -… Anh chỉ chậc lưỡi một tiếng rồi ngồi xổm xuống, hai tay thuần thạo thắt lại dây giày cho con bé có cái miệng chỉ chuyên đưa ra lý sự cùn để che giấu sự thật.Trước hành động của anh Thuần chỉ im lặng cúi đầu nhìn, à không, là ngây người ra. Con bé ngơ ngác nhìn cái đầu đen đang hì hục giúp mình thắt lại dây giày mà tim đập bỗng dưng đập mạnh, cảm xúc đang đắm chìm trong thế giới piano của anh bỗng dưng trở nên náo loạn.- Hưm... Thật ra là vì dây giày loại này nó vừa ngắn vừa cứng, em thắt lại tuột, mười lần như chục. – Thuần hắng giọng, nghiêm túc nói.- Ừ, thế nên em cứ để vậy luôn hả? – Anh ngẩng đầu hỏi lại.- Em... sẽ cố gắng khiến nó không tuột nữa.- Đối với em thì có vẻ căng ấy.- A? Anh đừng xem thường em như vậy chứ?!- Lớn chừng này rồi mà mỗi việc thắt dây giày cũng không nên thì anh cá chắc đến già em cũng không thể đâu. Kiểu như em ấy hả, là phải có người như anh theo em suốt để đảm bảo cái hàm răng của em đến già vẫn còn nguyên vẹn.Nói đến đây anh lại trở về chỗ cây piano ngồi xuống. Còn Thuần thì im bặt. Theo suốt ấy hả?Nhật liếc mắt nhìn Thuần đang ngơ ngơ ngác nhìn nhìn đôi giày của mình trong lòng nổi lên tia hy vọng. Con bé không ngang bướng gâng cổ cãi lại anh thì chắc là đang suy nghĩ đến lời anh nói. Phải rồi, anh nói rõ ràng thế còn gì nữa.- Mai em có thể tới đây nữa không? – Thuần lãng sang chuyện khác, vu vơ hỏi câu hỏi hằng ngày rồi im bặt.Sau đó Thuần không nói gì thêm nữa, con bé lặng người xử lý đống ngổn ngang trong đầu, trong cảm xúc và cả trong tim nó nữa. Nhật cũng im lặng, sau đó từ cây piano quen thuộc phát ra giai điệu nhẹ nhàng, một lần nữa cuốn cả tâm hồn hai con người hòa vào mưa, và hòa vào cảm xúc của những rung động bất ngờ vào những ngày cuối hạ.Mấy ngày sau Thuần vẫn đến phòng nhạc gặp và tập luyện với anh như thường, nhưng anh nhận thấy có một khoảng cách giữa anh và con bé một cách rõ ràng. Điều đó khiến anh vui chứ không lo lắng gì cả. Thiên thời địa lợi chần dần trước mặt anh.Nhật hì hục dọn dẹp phòng nhạc, hằng ngày anh vẫn dọn, nhưng hôm nay anh dọn kĩ hơn, anh lau bàn ghế, piano của anh, guitar của con bé, mọi thứ đều trở nên sáng bóng.Hôm nay anh ngỏ lời với con bé.

Anh chỉ chậc lưỡi một tiếng rồi ngồi xổm xuống, hai tay thuần thạo thắt lại dây giày cho con bé có cái miệng chỉ chuyên đưa ra lý sự cùn để che giấu sự thật.

Trước hành động của anh Thuần chỉ im lặng cúi đầu nhìn, à không, là ngây người ra. Con bé ngơ ngác nhìn cái đầu đen đang hì hục giúp mình thắt lại dây giày mà tim đập bỗng dưng đập mạnh, cảm xúc đang đắm chìm trong thế giới piano của anh bỗng dưng trở nên náo loạn.

- Hưm... Thật ra là vì dây giày loại này nó vừa ngắn vừa cứng, em thắt lại tuột, mười lần như chục. – Thuần hắng giọng, nghiêm túc nói.

- Ừ, thế nên em cứ để vậy luôn hả? – Anh ngẩng đầu hỏi lại.

- Em... sẽ cố gắng khiến nó không tuột nữa.

- Đối với em thì có vẻ căng ấy.

- A? Anh đừng xem thường em như vậy chứ?!

- Lớn chừng này rồi mà mỗi việc thắt dây giày cũng không nên thì anh cá chắc đến già em cũng không thể đâu. Kiểu như em ấy hả, là phải có người như anh theo em suốt để đảm bảo cái hàm răng của em đến già vẫn còn nguyên vẹn.

Nói đến đây anh lại trở về chỗ cây piano ngồi xuống. Còn Thuần thì im bặt. Theo suốt ấy hả?

Nhật liếc mắt nhìn Thuần đang ngơ ngơ ngác nhìn nhìn đôi giày của mình trong lòng nổi lên tia hy vọng. Con bé không ngang bướng gâng cổ cãi lại anh thì chắc là đang suy nghĩ đến lời anh nói. Phải rồi, anh nói rõ ràng thế còn gì nữa.

- Mai em có thể tới đây nữa không? – Thuần lãng sang chuyện khác, vu vơ hỏi câu hỏi hằng ngày rồi im bặt.

Sau đó Thuần không nói gì thêm nữa, con bé lặng người xử lý đống ngổn ngang trong đầu, trong cảm xúc và cả trong tim nó nữa. Nhật cũng im lặng, sau đó từ cây piano quen thuộc phát ra giai điệu nhẹ nhàng, một lần nữa cuốn cả tâm hồn hai con người hòa vào mưa, và hòa vào cảm xúc của những rung động bất ngờ vào những ngày cuối hạ.

Mấy ngày sau Thuần vẫn đến phòng nhạc gặp và tập luyện với anh như thường, nhưng anh nhận thấy có một khoảng cách giữa anh và con bé một cách rõ ràng. Điều đó khiến anh vui chứ không lo lắng gì cả. Thiên thời địa lợi chần dần trước mặt anh.

Nhật hì hục dọn dẹp phòng nhạc, hằng ngày anh vẫn dọn, nhưng hôm nay anh dọn kĩ hơn, anh lau bàn ghế, piano của anh, guitar của con bé, mọi thứ đều trở nên sáng bóng.

Hôm nay anh ngỏ lời với con bé.

Có Thể Chờ Không?Tác giả: CỏTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhThuần cùng đàn anh trên mình hai lớp ngồi ngơ ngác ở phòng nhạc nhìn ra cửa sổ. Những tiết học buổi chiều luôn khiến Thuần buồn ngủ và cô bé mò đến phòng nhạc. Phòng nhạc trường Thuần có vị trí khá đẹp, cửa chính nhìn thẳng ra sân trường, từ cửa chính có thể thu hết vào tầm mắt tất các hoạt động của học sinh. Cửa sổ phòng nhạc sát ngay cánh đồng cỏ lau, thò tay ra là có thể hái ngay một nhánh. Đó là một trong những lý do Thuần thường xuyên đến phòng nhạc. Thuần chơi guitar, là một nhân vật quan trọng cho các buổi biểu diễn của trường cũng như khu vực Thuần ở. Luôn đồng hành với Thuần là đàn anh của cô bé – Minh Nhật, chàng trai có đôi tay đẹp hơn con gái và có thể sống chết vì piano. Nơi Thuần sống vẫn còn gọi là nông thôn, nó mộc mạc và bình yên đến từng giây phút, cũng vì thế những người có thể chơi nhạc cụ như Thuần và Nhật rất được trọng dụng. - Mai em có thể đến đây nữa không? – Nằm dài ra bàn nhìn ra cửa sổ, Thuần uể oải hỏi Nhật, người đang lau từng li từng tý chiếc piano. -… Anh chỉ chậc lưỡi một tiếng rồi ngồi xổm xuống, hai tay thuần thạo thắt lại dây giày cho con bé có cái miệng chỉ chuyên đưa ra lý sự cùn để che giấu sự thật.Trước hành động của anh Thuần chỉ im lặng cúi đầu nhìn, à không, là ngây người ra. Con bé ngơ ngác nhìn cái đầu đen đang hì hục giúp mình thắt lại dây giày mà tim đập bỗng dưng đập mạnh, cảm xúc đang đắm chìm trong thế giới piano của anh bỗng dưng trở nên náo loạn.- Hưm... Thật ra là vì dây giày loại này nó vừa ngắn vừa cứng, em thắt lại tuột, mười lần như chục. – Thuần hắng giọng, nghiêm túc nói.- Ừ, thế nên em cứ để vậy luôn hả? – Anh ngẩng đầu hỏi lại.- Em... sẽ cố gắng khiến nó không tuột nữa.- Đối với em thì có vẻ căng ấy.- A? Anh đừng xem thường em như vậy chứ?!- Lớn chừng này rồi mà mỗi việc thắt dây giày cũng không nên thì anh cá chắc đến già em cũng không thể đâu. Kiểu như em ấy hả, là phải có người như anh theo em suốt để đảm bảo cái hàm răng của em đến già vẫn còn nguyên vẹn.Nói đến đây anh lại trở về chỗ cây piano ngồi xuống. Còn Thuần thì im bặt. Theo suốt ấy hả?Nhật liếc mắt nhìn Thuần đang ngơ ngơ ngác nhìn nhìn đôi giày của mình trong lòng nổi lên tia hy vọng. Con bé không ngang bướng gâng cổ cãi lại anh thì chắc là đang suy nghĩ đến lời anh nói. Phải rồi, anh nói rõ ràng thế còn gì nữa.- Mai em có thể tới đây nữa không? – Thuần lãng sang chuyện khác, vu vơ hỏi câu hỏi hằng ngày rồi im bặt.Sau đó Thuần không nói gì thêm nữa, con bé lặng người xử lý đống ngổn ngang trong đầu, trong cảm xúc và cả trong tim nó nữa. Nhật cũng im lặng, sau đó từ cây piano quen thuộc phát ra giai điệu nhẹ nhàng, một lần nữa cuốn cả tâm hồn hai con người hòa vào mưa, và hòa vào cảm xúc của những rung động bất ngờ vào những ngày cuối hạ.Mấy ngày sau Thuần vẫn đến phòng nhạc gặp và tập luyện với anh như thường, nhưng anh nhận thấy có một khoảng cách giữa anh và con bé một cách rõ ràng. Điều đó khiến anh vui chứ không lo lắng gì cả. Thiên thời địa lợi chần dần trước mặt anh.Nhật hì hục dọn dẹp phòng nhạc, hằng ngày anh vẫn dọn, nhưng hôm nay anh dọn kĩ hơn, anh lau bàn ghế, piano của anh, guitar của con bé, mọi thứ đều trở nên sáng bóng.Hôm nay anh ngỏ lời với con bé.

Chương 4