Mưa ngày một nhiều. Lãnh lẽo. Gió cuốn bay những hạt mưa nặng trĩu khiến chúng những con dao sắt nhọn lao về mọi phía. Chúng lao về phía thiếu niên đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt cậu quật cường, kiên định, để mặc cho mưa gió tát vào mặt vẫn ngẩn cao đầu không chịu khuất phục. Len lỏi trong ánh mắt đó là uất ức. Trái với cái cảnh mưa gió ầm ầm, lạnh lẽo kia bên trong căn phòng cách đó không xa lại là ấm áp vô hạn. Lão gia đang nhàn nhạt “thưởng trà”, mùi vị thanh tao lan toả trong không khí khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Thiếu nữ ngồi đối diện âm thầm mỉm cười, nhìn chăm chú biểu hiện của lão gia nọ. Rõ ràng người không có mấy chú tâm đến việc uống trà a, vẫn đang qua khe hở của cửa sổ mà quan sát thiếu niên ngoài kia. Biểu tình… hết sức phức tạp. Không bao lâu sau lại thở dài rồi nhấp lấy một ngụm trà. -“Sư phụ, người coi con chọn đâu có sai?” Lão gia rời mắt khỏi thiếu niên, lại đánh ánh mắt qua thiếu nữ trước mặt. -“A đầu nhà ngươi, bớt nói lời thừa đi! Đừng tuỳ tiện gọi…
Chương 5
Hư Vô - Bé NắngTác giả: Bé NắngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMưa ngày một nhiều. Lãnh lẽo. Gió cuốn bay những hạt mưa nặng trĩu khiến chúng những con dao sắt nhọn lao về mọi phía. Chúng lao về phía thiếu niên đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt cậu quật cường, kiên định, để mặc cho mưa gió tát vào mặt vẫn ngẩn cao đầu không chịu khuất phục. Len lỏi trong ánh mắt đó là uất ức. Trái với cái cảnh mưa gió ầm ầm, lạnh lẽo kia bên trong căn phòng cách đó không xa lại là ấm áp vô hạn. Lão gia đang nhàn nhạt “thưởng trà”, mùi vị thanh tao lan toả trong không khí khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Thiếu nữ ngồi đối diện âm thầm mỉm cười, nhìn chăm chú biểu hiện của lão gia nọ. Rõ ràng người không có mấy chú tâm đến việc uống trà a, vẫn đang qua khe hở của cửa sổ mà quan sát thiếu niên ngoài kia. Biểu tình… hết sức phức tạp. Không bao lâu sau lại thở dài rồi nhấp lấy một ngụm trà. -“Sư phụ, người coi con chọn đâu có sai?” Lão gia rời mắt khỏi thiếu niên, lại đánh ánh mắt qua thiếu nữ trước mặt. -“A đầu nhà ngươi, bớt nói lời thừa đi! Đừng tuỳ tiện gọi… Ánh nến nhàn nhạt in bóng hai đứa trẻ lên khung cửa gỗ. Nghe đâu đó hàn khí bao quanh nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp. Thế Hiển đang vùi mình trong chăn ấm bỗng nhiên ngồi dậy. Đôi con ngươi khẽ xao động, bò tới chỗ Xuân nhi đang ngồi.“ Xuân nhi.” Vui vẻ gọi.“Hử?”“Ngày mai…” Thế Hiển xoay người dựa vào lưng Xuân nhi mỉm cười “ gọi huynh dậy nha.”“Có chuyện gì vậy?” Xuân nhi vẫn chuyên chú viết chữ.“Huynh muốn thức sớm một chút, có việc.” Thế Hiển ôm chặt gối bông trong lòng cọ cọ vô cùng thích thú.“Muội biết rồi.” Để mặc cho ai đó dựa vào lưng mình, nét chữ uyển chuyển mà không không mềm yếu, lại thập phần cứng rắn tựa như ý chí con người… một đứa nhỏ liệu có thể có được mấy phần khí khái của bậc anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đây? Buồn cười…Dựa chán, cọ cọ hoài cũng chán. Tính tò mò( hay nhiều chuyện cũng đúng) bộc phát.“Xuân nhi a, muội đến Vương phủ để làm gì vậy?”“…..học.” Thật lâu mới trả lời.“Muội… học cái gì dạ?” Quay người lại nhìn chớp chớp mắt. Mấy tháng nay chỉ thấy Xuân nhi ngày ngày cạnh bên mình, chỉ có buổi chiều là đến chỗ cha pha trà hầu hạ người, cùng người nói chuyện thưởng trà. Không lẽ học pha trà???“Cái này, viết chữ.”Nhìn vào bài thơ vừa viết xong mỉm cười với Thế Hiển.“Hả?”“Có gì không ổn sao?” Nghiêng nghiêng đầu. Nhìn thật đáng yêu nha.“Có, đương nhiên có. Chữ muội không phải rất đẹp rồi sao?”Cúi đầu lẳng lặng cười.“Đúng mà, cha lúc nào cũng bắt huynh luyện chữ. Mở miệng là nói chữ huynh như chó bay gà nhảy, heo bơi giữa sông, cua lượn giữa trời. (tưởng tưởng, mau tưởng tượng)Chữ muội đẹp như vậy còn cần phải luyện sao?” Ai nha, nghĩ đến là thấy tủi thân nha. Cha lúc nào cũng vậy.“Xì” Cười cười “Mau đi ngủ.”Nói xong dùng tay ấn tờ giấy vừa viết lên trán tên tiểu tử bên cạnh, chui vô chăn nằm ngủ. Miệng âm thầm mỉm cười.“Hả?…” Thế Hiển xoay xoay mảnh giấy “Nhẫn!” Nhíu mày suy nghĩ.“Xuân nhi, cái này làm gì?”“Cho huynh, cái đầu thông minh tự mà suy nghĩ.”Cầm mảnh giấy nhỏ xoay xoay vòng vòng vẫn không nghĩ ra được cái gì. Căng mắt ra nhìn, chọt chọt.“Mày để làm gì nhỉ?????” (= =” tại sao hỏi nó)“A…” mắt sáng lên “ chóng mặt, buồn ngủ quá. Mày dùng để gây ngủ chứ gì? Ngủ … đi ngủ…” tay vẫn cầm chặt mảnh giấy.Em nó ngủ rồi, tắt đèn đi ngủ đi.
Ánh nến nhàn nhạt in bóng hai đứa trẻ lên khung cửa gỗ. Nghe đâu đó hàn khí bao quanh nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp. Thế Hiển đang vùi mình trong chăn ấm bỗng nhiên ngồi dậy. Đôi con ngươi khẽ xao động, bò tới chỗ Xuân nhi đang ngồi.
“ Xuân nhi.” Vui vẻ gọi.
“Hử?”
“Ngày mai…” Thế Hiển xoay người dựa vào lưng Xuân nhi mỉm cười “ gọi huynh dậy nha.”
“Có chuyện gì vậy?” Xuân nhi vẫn chuyên chú viết chữ.
“Huynh muốn thức sớm một chút, có việc.” Thế Hiển ôm chặt gối bông trong lòng cọ cọ vô cùng thích thú.
“Muội biết rồi.” Để mặc cho ai đó dựa vào lưng mình, nét chữ uyển chuyển mà không không mềm yếu, lại thập phần cứng rắn tựa như ý chí con người… một đứa nhỏ liệu có thể có được mấy phần khí khái của bậc anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đây? Buồn cười…
Dựa chán, cọ cọ hoài cũng chán. Tính tò mò
( hay nhiều chuyện cũng đúng)
bộc phát.
“Xuân nhi a, muội đến Vương phủ để làm gì vậy?”
“…..học.” Thật lâu mới trả lời.
“Muội… học cái gì dạ?” Quay người lại nhìn chớp chớp mắt. Mấy tháng nay chỉ thấy Xuân nhi ngày ngày cạnh bên mình, chỉ có buổi chiều là đến chỗ cha pha trà hầu hạ người, cùng người nói chuyện thưởng trà. Không lẽ học pha trà???
“Cái này, viết chữ.”Nhìn vào bài thơ vừa viết xong mỉm cười với Thế Hiển.
“Hả?”
“Có gì không ổn sao?” Nghiêng nghiêng đầu. Nhìn thật đáng yêu nha.
“Có, đương nhiên có. Chữ muội không phải rất đẹp rồi sao?”
Cúi đầu lẳng lặng cười.
“Đúng mà, cha lúc nào cũng bắt huynh luyện chữ. Mở miệng là nói chữ huynh như chó bay gà nhảy, heo bơi giữa sông, cua lượn giữa trời.
(tưởng tưởng, mau tưởng tượng)
Chữ muội đẹp như vậy còn cần phải luyện sao?” Ai nha, nghĩ đến là thấy tủi thân nha. Cha lúc nào cũng vậy.
“Xì” Cười cười “Mau đi ngủ.”
Nói xong dùng tay ấn tờ giấy vừa viết lên trán tên tiểu tử bên cạnh, chui vô chăn nằm ngủ. Miệng âm thầm mỉm cười.
“Hả?…” Thế Hiển xoay xoay mảnh giấy “Nhẫn!” Nhíu mày suy nghĩ.
“Xuân nhi, cái này làm gì?”
“Cho huynh, cái đầu thông minh tự mà suy nghĩ.”
Cầm mảnh giấy nhỏ xoay xoay vòng vòng vẫn không nghĩ ra được cái gì. Căng mắt ra nhìn, chọt chọt.
“Mày để làm gì nhỉ?????”
(= =” tại sao hỏi nó)
“A…” mắt sáng lên “ chóng mặt, buồn ngủ quá. Mày dùng để gây ngủ chứ gì? Ngủ … đi ngủ…” tay vẫn cầm chặt mảnh giấy.
Em nó ngủ rồi, tắt đèn đi ngủ đi.
Hư Vô - Bé NắngTác giả: Bé NắngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMưa ngày một nhiều. Lãnh lẽo. Gió cuốn bay những hạt mưa nặng trĩu khiến chúng những con dao sắt nhọn lao về mọi phía. Chúng lao về phía thiếu niên đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt cậu quật cường, kiên định, để mặc cho mưa gió tát vào mặt vẫn ngẩn cao đầu không chịu khuất phục. Len lỏi trong ánh mắt đó là uất ức. Trái với cái cảnh mưa gió ầm ầm, lạnh lẽo kia bên trong căn phòng cách đó không xa lại là ấm áp vô hạn. Lão gia đang nhàn nhạt “thưởng trà”, mùi vị thanh tao lan toả trong không khí khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Thiếu nữ ngồi đối diện âm thầm mỉm cười, nhìn chăm chú biểu hiện của lão gia nọ. Rõ ràng người không có mấy chú tâm đến việc uống trà a, vẫn đang qua khe hở của cửa sổ mà quan sát thiếu niên ngoài kia. Biểu tình… hết sức phức tạp. Không bao lâu sau lại thở dài rồi nhấp lấy một ngụm trà. -“Sư phụ, người coi con chọn đâu có sai?” Lão gia rời mắt khỏi thiếu niên, lại đánh ánh mắt qua thiếu nữ trước mặt. -“A đầu nhà ngươi, bớt nói lời thừa đi! Đừng tuỳ tiện gọi… Ánh nến nhàn nhạt in bóng hai đứa trẻ lên khung cửa gỗ. Nghe đâu đó hàn khí bao quanh nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp. Thế Hiển đang vùi mình trong chăn ấm bỗng nhiên ngồi dậy. Đôi con ngươi khẽ xao động, bò tới chỗ Xuân nhi đang ngồi.“ Xuân nhi.” Vui vẻ gọi.“Hử?”“Ngày mai…” Thế Hiển xoay người dựa vào lưng Xuân nhi mỉm cười “ gọi huynh dậy nha.”“Có chuyện gì vậy?” Xuân nhi vẫn chuyên chú viết chữ.“Huynh muốn thức sớm một chút, có việc.” Thế Hiển ôm chặt gối bông trong lòng cọ cọ vô cùng thích thú.“Muội biết rồi.” Để mặc cho ai đó dựa vào lưng mình, nét chữ uyển chuyển mà không không mềm yếu, lại thập phần cứng rắn tựa như ý chí con người… một đứa nhỏ liệu có thể có được mấy phần khí khái của bậc anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đây? Buồn cười…Dựa chán, cọ cọ hoài cũng chán. Tính tò mò( hay nhiều chuyện cũng đúng) bộc phát.“Xuân nhi a, muội đến Vương phủ để làm gì vậy?”“…..học.” Thật lâu mới trả lời.“Muội… học cái gì dạ?” Quay người lại nhìn chớp chớp mắt. Mấy tháng nay chỉ thấy Xuân nhi ngày ngày cạnh bên mình, chỉ có buổi chiều là đến chỗ cha pha trà hầu hạ người, cùng người nói chuyện thưởng trà. Không lẽ học pha trà???“Cái này, viết chữ.”Nhìn vào bài thơ vừa viết xong mỉm cười với Thế Hiển.“Hả?”“Có gì không ổn sao?” Nghiêng nghiêng đầu. Nhìn thật đáng yêu nha.“Có, đương nhiên có. Chữ muội không phải rất đẹp rồi sao?”Cúi đầu lẳng lặng cười.“Đúng mà, cha lúc nào cũng bắt huynh luyện chữ. Mở miệng là nói chữ huynh như chó bay gà nhảy, heo bơi giữa sông, cua lượn giữa trời. (tưởng tưởng, mau tưởng tượng)Chữ muội đẹp như vậy còn cần phải luyện sao?” Ai nha, nghĩ đến là thấy tủi thân nha. Cha lúc nào cũng vậy.“Xì” Cười cười “Mau đi ngủ.”Nói xong dùng tay ấn tờ giấy vừa viết lên trán tên tiểu tử bên cạnh, chui vô chăn nằm ngủ. Miệng âm thầm mỉm cười.“Hả?…” Thế Hiển xoay xoay mảnh giấy “Nhẫn!” Nhíu mày suy nghĩ.“Xuân nhi, cái này làm gì?”“Cho huynh, cái đầu thông minh tự mà suy nghĩ.”Cầm mảnh giấy nhỏ xoay xoay vòng vòng vẫn không nghĩ ra được cái gì. Căng mắt ra nhìn, chọt chọt.“Mày để làm gì nhỉ?????” (= =” tại sao hỏi nó)“A…” mắt sáng lên “ chóng mặt, buồn ngủ quá. Mày dùng để gây ngủ chứ gì? Ngủ … đi ngủ…” tay vẫn cầm chặt mảnh giấy.Em nó ngủ rồi, tắt đèn đi ngủ đi.