Vương Hữu Tâm chẳng còn biết gì nữa. Trên đời này lại có sự trùng hợp đến thế sao? Không, chỉ những người có duyên với nhau thì mới như thế chứ….Cũng như câu “ Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng ” Năm nay đành chịu khó đón giao thừa ở Bắc Kinh giùm chị. Việc này chỉ có mày làm được, chị không yên tam giao cho đứa nào hết, với lại Tết nhất mà bắt tụi nó đi chắc chẳng đứa nào chịu. Thôi ráng nghen, 27 đi, mùng một về! _ Ừ, em biết rồi, đi thì đi, có sao đâu. Tâm nói vậy để chị Ba yên tâm chứ trong lòng cũng hơi buồn. Hai mươi ba năm trời, có bao giờ Tâm xa nhà vào cái giờ phút Giao thừa thiêng liêng đó. Nhưng mà công việc, phải chịu thôi. Mối làm ăn lớn, chị Ba đã rất vất vả mới giành được, đó là một buổi trình diễn body art trong chương trình đón giao thừa tại Bắc Kinh. Chị Ba đang mang thai, làm sao đi được. Mẹ nói với Tâm: _Thôi kệ, ráng giúp chị Ba. Hy vọng năm sau công ty sẽ đớ hơn. “ Thời tiết bên ngoài hiện giờ là 10°C…” lời thông báo của cô tiếp…

Truyện chữ