Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, rời giường, đá văng dép lê, xém chút nữa là đạp vào tiểu thư Doolittle, không để ý cô nàng bất mãn meo meo, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa. Khi tôi vừa mở cửa, cậu đã đứng ở ngoài. Cậu quăng cho tôi một ánh mắt trắng dã, tức giận mắng: “Mặc quần áo vào thì không được à?” Cậu lách người vào cửa, laptop mở trên tay suýt chút nữa thì va vào thắt lưng tôi. Cậu vẫn như mọi khi, chiếm cứ sô pha của tôi, dùng máy tính của cậu tính đống công thức kỳ quái nào đó. Tiểu thư Doolittle vòng vòng quyển luyến dưới chân cậu. Tôi biết tâm trạng cậu không tốt, thế nên không nói gì cả, chỉ đứng ở cửa, giống học sinh tiểu học bị phạt đứng. Loại câu hỏi không lời yên tĩnh này giằng co phải đến mười mất phút, tôi càng lúc càng kích động. “Nói đi, anh lại làm ra cái chuyện tốt gì.” Cậu rốt cuộc mở miệng. “Tôi…” Tôi còn chưa kịp nói cái gì, cậu đã tức giận đến phải nổ tung “Tôi đã nói anh không thể yêu đương anh có thể đừng ở trên đường cái lang thang đi bộ lại thuận tiện làm chút…
Tác giả: