Edit: Lyndt Buổi chiều, quán bar bình thường rất im lặng, không có nhiều người, cũng không có âm nhạc xập xình. Giản Thủy say đến nát bét, gục xuống bàn tựa hồ muốn ngủ. Đối với việc này mà nói, A Chí thấy mãi cũng thành quen, nhanh nhẹn quàng một cánh tay Giản Thủy qua vai mình, đỡ cậu đi ra ngoài. “Này, cậu nghe chưa?” Giản Thủy bị gió lạnh đầu xuân thổi tỉnh, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi A Chí. A Chí không hiểu: “Cái gì?” “Ư ——” Giản Thủy cố sức nuốt hai cái, “Cái kia… 007 mới đó a…” “Sao?” A Chí hỏi, hướng nhìn con đường trống trải phía trước, cũng không biết nên xoay xở thế nào. “Không uống Martini nữa, đổi Heineken, hư…” Giản Thủy cố sức nói hết, rồi giống như người bị thương nặng, quả thực đến đứng cũng không vững, tựa cả ở trên người A Chí. A Chí kéo Giản Thủy từng bước một hướng giao lộ cách đó không xa mà đi: “Phải vậy không, làm sao cậu biết?” Giản Thủy nhắm mắt lại thì thào: “Khăn quàng cổ…” “Cậu cũng có thứ này?” Rốt cuộc một chiếc xe taxi đã tới. “Vớ vẩn… Khi đó…”…
Tác giả: