CHƯƠNG I: BÌNH MINH ĐẾN MUỘN Tiểu Vũ không bao giờ cho mình thức dậy muộn, bởi, cô không muốn có thêm một ngày nào bỏ lỡ ánh bình minh. Cô nghĩ thế, là bởi, cô đã bỏ lỡ nhiều rồi, hối tiếc nhiều rồi, và giờ thì không thể cho mình phạm vào sai lầm ấy nữa. Lần đầu tiên, Tiểu Vũ phát hiện ra mình để lỡ một ánh bình minh, là vào sinh nhật thứ bốn mươi của mẹ. Năm ấy, Tiểu Vũ mười lăm tuổi. Mẹ vào phòng khi trời đã tỏ hẳn, tay bưng một bát cháo nóng thơm tiêu hành, bảo gắng dậy ăn cho chóng khỏe. Tiểu Vũ không dậy, không muốn dậy và tìm cách chống cự để không phải dậy. Mẹ đã ngồi đấy suốt từ sáng đến tận trưa, bên mép giường của đứa con gái độc nhất đang ốm vì cảm cúm xoàng, khi bát cháo hành đã trở nên nguội ngắt. Thỉnh thoảng, cần mẫn, mẹ bón được cho Tiểu Vũ một thìa, luôn cùng câu khen, Tiểu Vũ của mẹ ngoan quá, cố thêm thìa nữa, nhé con... Đêm đấy, không biết vì những thìa cháo được bón từ tình yêu thương vô tận, hay vì cơn cảm đi qua mà Tiểu Vũ có thể trở dậy. Thả chân trần trên nền…
Tác giả: