Tác giả:

“Phiền nhường một chút, cám ơn —— ” tiếng con trai lanh lảnh vang lên trong dòng người có chút chật chội, sang sảng, sạch gọn, dường như mang theo loại vui vẻ nói không ra lời, ngay cả âm cuối cũng là lên cao. Bóng dáng người nọ linh hoạt như con thoi qua lại giữa đám người, mang theo một trận gió mát. “Hô, rốt cục vượt qua. ” Lâm Dược hộc ra một ngụm khí, lấy một đồng tiền xu từ trong ví tiền, động tác rất quen thuộc, thoáng cái ném tiền vào trong chỗ đựng tiền. Tài xế trung niên không phải lần đầu tiên thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi nói chàng trai, tại sao mỗi lần thấy cậu đều vội vã như đi đầu thai, nhưng coi như thằng nhóc cậu may mắn, đây là chuyến xe cuối cùng rồi.” Lâm Dược cười cười với bác tài, không có giải thích, đưa mắt liếc nhìn bên trong, ánh mắt rơi chỗ ngồi hàng cuối cùng, sau đó lập tức đi tới. Cậu thích ngồi ghế sau trên xe buýt, cái tật này từ nhỏ cũng chưa thay đổi. Không biết nhớ tới cái gì, hai con ngươi sáng ngời của Lâm Dược tối sầm lại, nhưng sau một khắc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...