“Tao không chịu nổi!” Lon bia trong tay bị bóp bẹp, ném mạnh xuống gầm bàn phát ra âm thanh rõràng. Phương Mộc đập bàn đứng dậy, lộ ra gương mặt trắng nõn đỏ bừng,giận dữ không kiềm chế được vung nắm tay: “Khốn kiếp, đêm nay tao quay lạilàm chết nó!” Thằng bạn bên cạnh nhanh chóng kéo anh: “Đừng nóng đừng nóng, không phải vẫn chưa tới mười bảy hay sao? Nó không hiểu chuyện mày cũng đừng không hiểu chuyện theo.” “Mẹ nó hormone thừa thãi! Cũng chỉ có mi dậy thì, ông đây không có dậy thì sao?” Phương Mộc cầm chai rượu uống ừng ực: “Mặc quần đùi thì quá ngắn,không có tiền mua dài chút sao! Còn để ông sờ cơ đùi!” Càng nói càng khó chịu, Phương mộc dựa trên người ông bạn: “Tao khôngmuốn luyến đồng*.” (Luyến đồng: yêu trẻ con) “Tao biết.” “Nhưng nó ép tao phải luyến đồng!” Phương Mộc dụi dụi mắt, đờ người mộtlúc lâu, ngửa đầu đổ nửa chai rượu vào miệng, đứng lên hung hăng nói: “Mặc kệ, ngồi tù thì ngồi tù, đêm nay phải cho thằng nhóc kia biết tay.” Ông bạn liều mạng đè anh lại: “Đừng xúc…

Chương 13

Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi TùTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn“Tao không chịu nổi!” Lon bia trong tay bị bóp bẹp, ném mạnh xuống gầm bàn phát ra âm thanh rõràng. Phương Mộc đập bàn đứng dậy, lộ ra gương mặt trắng nõn đỏ bừng,giận dữ không kiềm chế được vung nắm tay: “Khốn kiếp, đêm nay tao quay lạilàm chết nó!” Thằng bạn bên cạnh nhanh chóng kéo anh: “Đừng nóng đừng nóng, không phải vẫn chưa tới mười bảy hay sao? Nó không hiểu chuyện mày cũng đừng không hiểu chuyện theo.” “Mẹ nó hormone thừa thãi! Cũng chỉ có mi dậy thì, ông đây không có dậy thì sao?” Phương Mộc cầm chai rượu uống ừng ực: “Mặc quần đùi thì quá ngắn,không có tiền mua dài chút sao! Còn để ông sờ cơ đùi!” Càng nói càng khó chịu, Phương mộc dựa trên người ông bạn: “Tao khôngmuốn luyến đồng*.” (Luyến đồng: yêu trẻ con) “Tao biết.” “Nhưng nó ép tao phải luyến đồng!” Phương Mộc dụi dụi mắt, đờ người mộtlúc lâu, ngửa đầu đổ nửa chai rượu vào miệng, đứng lên hung hăng nói: “Mặc kệ, ngồi tù thì ngồi tù, đêm nay phải cho thằng nhóc kia biết tay.” Ông bạn liều mạng đè anh lại: “Đừng xúc… Phương Mộc thật lòng khuyên nhủ: “Kỳ thực anh đã muốn sớm nói với em.Anh nghĩ gần đây thành tích của em tiến bộ không tính là quá nhanh, mẹ emtrả lương cao cho anh, nếu anh không thể làm thành tích của em tăng cao, anh sẽ rất có lỗi với tín nhiệm của mẹ em.”Lý Bích rũ mi không nói.“Thế nào? Có thể đạt tiêu chuẩn số học, để anh có thể ăn nói với mẹ em?”Lý Bích hạ giọng nói: “Không phải chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao?”“Có thể hay không?”“Nếu em đạt chuẩn thì sao?”“Anh tặng quà cho em.”“Ai thèm đồ của anh.”“Vậy em muốn thế nào?”Lý Bích quay đầu nhìn cửa sổ: “Anh ở với em một đêm.”Phương Mộc ngây như phỗng.Cậu đang nói cái gì?Lý Bích cau mày nói: “Anh không cần phải như vậy, em có một đề tài vật lý phải làm, phải lắp ráp một mô hình máy bay sử dụng năng lượng mặt trời, em muốn anh qua giúp em.”Phương Mộc thở dài một hơi, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn vừa rồi: “Được.”Hù chết anh, cả đêm ở cạnh hắn sao có thể nhịn được, sớm muộn cũng biến thành cầm thú không có lý trí. Giúp đỡ làm đề tài cũng không có vấn đề gì, làm sớm một chút rồi đi cũng được, không cần phải ở cả đêm.Lý Bích nhìn hắn một cái: “Hình như gần đây anh luôn sợ em thì phải.”Phương Mộc lắc đầu: “Không đâu.”Lý Bích nhìn khoảng cách một thước giữa hai người.Phương Mộc cười cười rồi đến gần hơn một chút: “Anh sợ em thấy nóng.”Càng sợ không cẩn thận gần thêm chút nữa, cũng sẽ không kiềm chế được muốn chạm vào hắn. Làm sao bây giờ, thật sự cần phải dùng toàn lực chống đỡ, bằng không thực sự sẽ vươn ma trảo*…(Ma trảo: nanh vuốt quỷ dữ)

Phương Mộc thật lòng khuyên nhủ: “Kỳ thực anh đã muốn sớm nói với em.Anh nghĩ gần đây thành tích của em tiến bộ không tính là quá nhanh, mẹ emtrả lương cao cho anh, nếu anh không thể làm thành tích của em tăng cao, anh sẽ rất có lỗi với tín nhiệm của mẹ em.”

Lý Bích rũ mi không nói.

“Thế nào? Có thể đạt tiêu chuẩn số học, để anh có thể ăn nói với mẹ em?”

Lý Bích hạ giọng nói: “Không phải chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao?”

“Có thể hay không?”

“Nếu em đạt chuẩn thì sao?”

“Anh tặng quà cho em.”

“Ai thèm đồ của anh.”

“Vậy em muốn thế nào?”

Lý Bích quay đầu nhìn cửa sổ: “Anh ở với em một đêm.”

Phương Mộc ngây như phỗng.

Cậu đang nói cái gì?

Lý Bích cau mày nói: “Anh không cần phải như vậy, em có một đề tài vật lý phải làm, phải lắp ráp một mô hình máy bay sử dụng năng lượng mặt trời, em muốn anh qua giúp em.”

Phương Mộc thở dài một hơi, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn vừa rồi: “Được.”

Hù chết anh, cả đêm ở cạnh hắn sao có thể nhịn được, sớm muộn cũng biến thành cầm thú không có lý trí. Giúp đỡ làm đề tài cũng không có vấn đề gì, làm sớm một chút rồi đi cũng được, không cần phải ở cả đêm.

Lý Bích nhìn hắn một cái: “Hình như gần đây anh luôn sợ em thì phải.”

Phương Mộc lắc đầu: “Không đâu.”

Lý Bích nhìn khoảng cách một thước giữa hai người.

Phương Mộc cười cười rồi đến gần hơn một chút: “Anh sợ em thấy nóng.”

Càng sợ không cẩn thận gần thêm chút nữa, cũng sẽ không kiềm chế được muốn chạm vào hắn. Làm sao bây giờ, thật sự cần phải dùng toàn lực chống đỡ, bằng không thực sự sẽ vươn ma trảo*…

(Ma trảo: nanh vuốt quỷ dữ)

Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi TùTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn“Tao không chịu nổi!” Lon bia trong tay bị bóp bẹp, ném mạnh xuống gầm bàn phát ra âm thanh rõràng. Phương Mộc đập bàn đứng dậy, lộ ra gương mặt trắng nõn đỏ bừng,giận dữ không kiềm chế được vung nắm tay: “Khốn kiếp, đêm nay tao quay lạilàm chết nó!” Thằng bạn bên cạnh nhanh chóng kéo anh: “Đừng nóng đừng nóng, không phải vẫn chưa tới mười bảy hay sao? Nó không hiểu chuyện mày cũng đừng không hiểu chuyện theo.” “Mẹ nó hormone thừa thãi! Cũng chỉ có mi dậy thì, ông đây không có dậy thì sao?” Phương Mộc cầm chai rượu uống ừng ực: “Mặc quần đùi thì quá ngắn,không có tiền mua dài chút sao! Còn để ông sờ cơ đùi!” Càng nói càng khó chịu, Phương mộc dựa trên người ông bạn: “Tao khôngmuốn luyến đồng*.” (Luyến đồng: yêu trẻ con) “Tao biết.” “Nhưng nó ép tao phải luyến đồng!” Phương Mộc dụi dụi mắt, đờ người mộtlúc lâu, ngửa đầu đổ nửa chai rượu vào miệng, đứng lên hung hăng nói: “Mặc kệ, ngồi tù thì ngồi tù, đêm nay phải cho thằng nhóc kia biết tay.” Ông bạn liều mạng đè anh lại: “Đừng xúc… Phương Mộc thật lòng khuyên nhủ: “Kỳ thực anh đã muốn sớm nói với em.Anh nghĩ gần đây thành tích của em tiến bộ không tính là quá nhanh, mẹ emtrả lương cao cho anh, nếu anh không thể làm thành tích của em tăng cao, anh sẽ rất có lỗi với tín nhiệm của mẹ em.”Lý Bích rũ mi không nói.“Thế nào? Có thể đạt tiêu chuẩn số học, để anh có thể ăn nói với mẹ em?”Lý Bích hạ giọng nói: “Không phải chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao?”“Có thể hay không?”“Nếu em đạt chuẩn thì sao?”“Anh tặng quà cho em.”“Ai thèm đồ của anh.”“Vậy em muốn thế nào?”Lý Bích quay đầu nhìn cửa sổ: “Anh ở với em một đêm.”Phương Mộc ngây như phỗng.Cậu đang nói cái gì?Lý Bích cau mày nói: “Anh không cần phải như vậy, em có một đề tài vật lý phải làm, phải lắp ráp một mô hình máy bay sử dụng năng lượng mặt trời, em muốn anh qua giúp em.”Phương Mộc thở dài một hơi, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn vừa rồi: “Được.”Hù chết anh, cả đêm ở cạnh hắn sao có thể nhịn được, sớm muộn cũng biến thành cầm thú không có lý trí. Giúp đỡ làm đề tài cũng không có vấn đề gì, làm sớm một chút rồi đi cũng được, không cần phải ở cả đêm.Lý Bích nhìn hắn một cái: “Hình như gần đây anh luôn sợ em thì phải.”Phương Mộc lắc đầu: “Không đâu.”Lý Bích nhìn khoảng cách một thước giữa hai người.Phương Mộc cười cười rồi đến gần hơn một chút: “Anh sợ em thấy nóng.”Càng sợ không cẩn thận gần thêm chút nữa, cũng sẽ không kiềm chế được muốn chạm vào hắn. Làm sao bây giờ, thật sự cần phải dùng toàn lực chống đỡ, bằng không thực sự sẽ vươn ma trảo*…(Ma trảo: nanh vuốt quỷ dữ)

Chương 13