Tác giả:

Học đường Bạch Mã, bên trong một vị phu tử đang đọc sách: “Nhân chi sơ.” “Nhân chi sơ –“ tiểu đồng phía dưới cũng nghiêm trang giọng điệu đọc lên. “Tính bổn thiện.” “Tính bổn thiện…“ “Tính tương cận…” ánh mắt sắc bén quét qua hàng cuối học đường, trong góc một tiều đồng đang gối lên sách ngủ say sưa. Để quyển sách xuống, trong lúc mọi người đang hô vang tụng sách, phu tử cúi đầu, ở bên tai tiểu đồng kêu: “Tập Tương Viễn.” Tiểu đồng không kiên nhẫn sờ sờ lỗ tai bên trái, quay đầu về phía khác ngủ ngon lành. Nhặt lấy sách vỗ vào đầu nhỏ của cậu, trong nháy mắt thanh âm bị đau của tiểu đồng vang lên. “Tên khốn nào phá phách ta! Ta đang ăn gà mà!” Ngẩng đầu lên, lại thấy một đôi mắt nhàn nhạt tiếu ý. Tập Tương Viễn thầm nghĩ một tiếng không tốt rồi, liền vội vàng đứng lên cúi mặt nói nhỏ với người phía trước. “Phu tử…” “Ừ.” Phu tử gật đầu một cái, vỗ vỗ vai cậu. “Ngồi xuống đi. Không được ngủ gà ngủ gật.” Tập Tương Viễn gật đầu liên tục, sờ sờ đầu rồi ngồi xuống, cũng không dám lười biếng…

Chương 7: Phiên ngoại

Cố NhânTác giả: An Tự NhaiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcHọc đường Bạch Mã, bên trong một vị phu tử đang đọc sách: “Nhân chi sơ.” “Nhân chi sơ –“ tiểu đồng phía dưới cũng nghiêm trang giọng điệu đọc lên. “Tính bổn thiện.” “Tính bổn thiện…“ “Tính tương cận…” ánh mắt sắc bén quét qua hàng cuối học đường, trong góc một tiều đồng đang gối lên sách ngủ say sưa. Để quyển sách xuống, trong lúc mọi người đang hô vang tụng sách, phu tử cúi đầu, ở bên tai tiểu đồng kêu: “Tập Tương Viễn.” Tiểu đồng không kiên nhẫn sờ sờ lỗ tai bên trái, quay đầu về phía khác ngủ ngon lành. Nhặt lấy sách vỗ vào đầu nhỏ của cậu, trong nháy mắt thanh âm bị đau của tiểu đồng vang lên. “Tên khốn nào phá phách ta! Ta đang ăn gà mà!” Ngẩng đầu lên, lại thấy một đôi mắt nhàn nhạt tiếu ý. Tập Tương Viễn thầm nghĩ một tiếng không tốt rồi, liền vội vàng đứng lên cúi mặt nói nhỏ với người phía trước. “Phu tử…” “Ừ.” Phu tử gật đầu một cái, vỗ vỗ vai cậu. “Ngồi xuống đi. Không được ngủ gà ngủ gật.” Tập Tương Viễn gật đầu liên tục, sờ sờ đầu rồi ngồi xuống, cũng không dám lười biếng… Kinh mộngBạch Thiểu Phong trong giấc mộng.Hắn mơ thấy lễ hội hoa đèn ba năm về trước, hắn và Mạnh Sách sóng vai đứng trước cây hứa nguyện, Mạnh Sách viết thiệp hứa nguyện.Hắn tiến đến ôm Mạnh Sách. “Ngươi viết cái gì?”Mạnh Sách kinh hoàng mà thu hồi thiệp hứa nguyện, y khoát tay. “Không có gì.”“Cho ta nhìn chút.” Hắn làm bộ muốn cướp. Mạnh Sách vội vàng bảo vệ, y rũ tròng mắt xuống, thần sắc ngượng ngùng. “Đừng xem.”“Không nhìn thì không nhìn.” Hắn giả bộ tức giận, lấy thiệp hứa nguyện đi, thấy thần sắc đối phương khẩn trương liền ha ha cười to.“Ta giúp ngươi treo lên cây! Yên tâm! Ta đảm bảo không nhìn!”Hắn xoay người, khẩn trương cất nó vào trong ngực, đi tới phía sau, dáo dác nhìn xung quanh, sau đó chôn thiệp hứa nguyện đi.Buổi tối hôm đó, hắn chạy ra khỏi thành cả đêm, chạy tới tàng cây hứa nguyện. Hắn cúi xuống, tìm ra nơi thiệp hứa nguyện được chôn, liền đào lên.Bùn đất giống như đá, cứng rắn. Hắn đào đến mức cả tay đều đẫm bùn và tơ máu, vẫn không có dừng lại.Đào rất lâu, rốt cục nhìn thấy một cái hộp. Hắn mừng rỡ cầm hộp lên, mở nó ra, lấy thiệp hứa nguyện. Sau đó, hai tay hắn run run mở tấm thiệp ra.Hắn tỉnh thức.“Ta nguyện hằng năm có ngày này, hằng sáng có sáng nay…”Toàn Văn Hoàn

Kinh mộng

Bạch Thiểu Phong trong giấc mộng.

Hắn mơ thấy lễ hội hoa đèn ba năm về trước, hắn và Mạnh Sách sóng vai đứng trước cây hứa nguyện, Mạnh Sách viết thiệp hứa nguyện.

Hắn tiến đến ôm Mạnh Sách. “Ngươi viết cái gì?”

Mạnh Sách kinh hoàng mà thu hồi thiệp hứa nguyện, y khoát tay. “Không có gì.”

“Cho ta nhìn chút.” Hắn làm bộ muốn cướp. Mạnh Sách vội vàng bảo vệ, y rũ tròng mắt xuống, thần sắc ngượng ngùng. “Đừng xem.”

“Không nhìn thì không nhìn.” Hắn giả bộ tức giận, lấy thiệp hứa nguyện đi, thấy thần sắc đối phương khẩn trương liền ha ha cười to.

“Ta giúp ngươi treo lên cây! Yên tâm! Ta đảm bảo không nhìn!”

Hắn xoay người, khẩn trương cất nó vào trong ngực, đi tới phía sau, dáo dác nhìn xung quanh, sau đó chôn thiệp hứa nguyện đi.

Buổi tối hôm đó, hắn chạy ra khỏi thành cả đêm, chạy tới tàng cây hứa nguyện. Hắn cúi xuống, tìm ra nơi thiệp hứa nguyện được chôn, liền đào lên.

Bùn đất giống như đá, cứng rắn. Hắn đào đến mức cả tay đều đẫm bùn và tơ máu, vẫn không có dừng lại.

Đào rất lâu, rốt cục nhìn thấy một cái hộp. Hắn mừng rỡ cầm hộp lên, mở nó ra, lấy thiệp hứa nguyện. Sau đó, hai tay hắn run run mở tấm thiệp ra.

Hắn tỉnh thức.

“Ta nguyện hằng năm có ngày này, hằng sáng có sáng nay…”

Toàn Văn Hoàn

Cố NhânTác giả: An Tự NhaiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcHọc đường Bạch Mã, bên trong một vị phu tử đang đọc sách: “Nhân chi sơ.” “Nhân chi sơ –“ tiểu đồng phía dưới cũng nghiêm trang giọng điệu đọc lên. “Tính bổn thiện.” “Tính bổn thiện…“ “Tính tương cận…” ánh mắt sắc bén quét qua hàng cuối học đường, trong góc một tiều đồng đang gối lên sách ngủ say sưa. Để quyển sách xuống, trong lúc mọi người đang hô vang tụng sách, phu tử cúi đầu, ở bên tai tiểu đồng kêu: “Tập Tương Viễn.” Tiểu đồng không kiên nhẫn sờ sờ lỗ tai bên trái, quay đầu về phía khác ngủ ngon lành. Nhặt lấy sách vỗ vào đầu nhỏ của cậu, trong nháy mắt thanh âm bị đau của tiểu đồng vang lên. “Tên khốn nào phá phách ta! Ta đang ăn gà mà!” Ngẩng đầu lên, lại thấy một đôi mắt nhàn nhạt tiếu ý. Tập Tương Viễn thầm nghĩ một tiếng không tốt rồi, liền vội vàng đứng lên cúi mặt nói nhỏ với người phía trước. “Phu tử…” “Ừ.” Phu tử gật đầu một cái, vỗ vỗ vai cậu. “Ngồi xuống đi. Không được ngủ gà ngủ gật.” Tập Tương Viễn gật đầu liên tục, sờ sờ đầu rồi ngồi xuống, cũng không dám lười biếng… Kinh mộngBạch Thiểu Phong trong giấc mộng.Hắn mơ thấy lễ hội hoa đèn ba năm về trước, hắn và Mạnh Sách sóng vai đứng trước cây hứa nguyện, Mạnh Sách viết thiệp hứa nguyện.Hắn tiến đến ôm Mạnh Sách. “Ngươi viết cái gì?”Mạnh Sách kinh hoàng mà thu hồi thiệp hứa nguyện, y khoát tay. “Không có gì.”“Cho ta nhìn chút.” Hắn làm bộ muốn cướp. Mạnh Sách vội vàng bảo vệ, y rũ tròng mắt xuống, thần sắc ngượng ngùng. “Đừng xem.”“Không nhìn thì không nhìn.” Hắn giả bộ tức giận, lấy thiệp hứa nguyện đi, thấy thần sắc đối phương khẩn trương liền ha ha cười to.“Ta giúp ngươi treo lên cây! Yên tâm! Ta đảm bảo không nhìn!”Hắn xoay người, khẩn trương cất nó vào trong ngực, đi tới phía sau, dáo dác nhìn xung quanh, sau đó chôn thiệp hứa nguyện đi.Buổi tối hôm đó, hắn chạy ra khỏi thành cả đêm, chạy tới tàng cây hứa nguyện. Hắn cúi xuống, tìm ra nơi thiệp hứa nguyện được chôn, liền đào lên.Bùn đất giống như đá, cứng rắn. Hắn đào đến mức cả tay đều đẫm bùn và tơ máu, vẫn không có dừng lại.Đào rất lâu, rốt cục nhìn thấy một cái hộp. Hắn mừng rỡ cầm hộp lên, mở nó ra, lấy thiệp hứa nguyện. Sau đó, hai tay hắn run run mở tấm thiệp ra.Hắn tỉnh thức.“Ta nguyện hằng năm có ngày này, hằng sáng có sáng nay…”Toàn Văn Hoàn

Chương 7: Phiên ngoại