Tác giả:

Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…

Chương 196

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Bấy giờ, Hạ Thiển Mộng mới vội vã cất giọng: "Hoàng thúc đừng giận, Thiển Mộng chỉ muốn hỏi hoàng thúc vì sao lại không cho Thiển Mộng thượng tang phụ hoàng ba năm?". Hạ Tử Lân nhàn nhạt đáp: "Bản vương không phải đã nói rõ lý do trong chiếu chỉ rồi sao?".Không cam lòng với lý do Hạ Tử Lân đưa ra, Hạ Tử Lân cả gan chất vấn: "Thiển Mộng thân là công chúa, nếu vì lẽ hiền lương thục đức như trong chiếu chỉ mà cho Thiển Mộng rút ngắn thời gian thượng tang phụ hoàng e rằng không hợp lễ nghi của Nguyệt Lan quốc.".Hạ Tử Lân gõ nhẹ ngón tay lên ngự án, tầm mắt nhìn sang Long Tử Nguyệt đang ngồi gần đó cất giọng: "Vậy ra công chúa đến đây để lên án bản vương rằng bản vương là kẻ không hiểu lễ nghi trong hoàng tộc sao?".Bị Hạ Tử Lân qua vài câu đã chụp mũ Hạ Thiển Mộng tội phạm thượng, trong lòng cuộn sóng giận dữ vẻ mặt biến đổi trở nên có chút vặn vẹo, âm thanh nàng phát ra kiềm chế cơn tức: "Thiển Mộng không dám, hoàng thúc chớ hiểu lầm. Thiển Mộng không muốn tiếng xấu người đời vấy lên đầu hoàng thúc nên mới gấp gáp chạy đến nói vậy. Mong hoàng thúc lượng thứ cho Thiển Mộng l* m*ng.".Nhìn ánh nắng ngoài cửa ngự thư phòng, Hạ Tử Lân nói tiếp: "Bản vương cũng không phải người nhỏ nhen, công chúa không cần áy náy. Thời gian không còn sớm nữa, bản vương phải đi dự lễ tang của hoàng thượng. Công chúa cũng nên đến tiễn người một đoạn đi.", rồi lại nhìn sang Long Tử Nguyệt đang ngồi bên ngự án, Hạ Tử Lân vừa định nhắc nhở Long Tử Nguyệt thay y phục thì nàng nhanh chóng chen vào: "Ta có thể không đi hay không?".Hạ Tử Lân lắc nhẹ đầu trả lời: "Nguyệt nhi vẫn là nên nể mặt Nhiếp chính vương ta một chút, cho bản vương ít mặt mũi cũng không mất miếng thịt nào trên người Nguyệt nhi mà?". Long Tử Nguyệt rùng mình một cái, trề môi đáp lời: "Ngươi lại giở chứng à?".Tuy nói vậy nhưng Long Tử Nguyệt vẫn đứng dậy phất phất tay hướng cửa gọi: "Tiểu... Ngươi gọi là cái gì nhỉ?", Tiểu Đào Tử đau đầu bấm báo: "Bẩm công chúa, nô tài tên Tiểu Đào Tử.". Long Tử Nguyệt gật gật cái đầu ra điều đã nhớ, căn dặn: "Ngươi chọn giúp ta bộ y phục để tham dự lễ tang của hoàng thượng đi.".Lăn qua lộn lại cũng bận xong y phục, suýt soát cũng đã đến giờ cử hành đại lễ đưa tiễn hoàng thượng Nguyệt Lan quốc. Long Tử Nguyệt chạy đến Thần Cung điện, dựa theo sự sắp xếp của lễ bộ đứng cạnh Nhiếp chính vương, bắt đầu tiến hành một loạt các nghi thức vô cùng rườm rà.Sau khi thể Hạ Bạch Thiền nằm im quan tài bằng ngọc phỉ thúy, xung quanh khảm vô số trân bảo được đưa vào hoàng lăng, Long Tử Nguyệt trở về Vân Hoa cung - nơi ở tạm thời của nàng trong cung, Hạ Thiển Mộng lại bị giam lỏng ở tẩm cung nàng ta.

Bấy giờ, Hạ Thiển Mộng mới vội vã cất giọng: "Hoàng thúc đừng giận, Thiển Mộng chỉ muốn hỏi hoàng thúc vì sao lại không cho Thiển Mộng thượng tang phụ hoàng ba năm?". Hạ Tử Lân nhàn nhạt đáp: "Bản vương không phải đã nói rõ lý do trong chiếu chỉ rồi sao?".

Không cam lòng với lý do Hạ Tử Lân đưa ra, Hạ Tử Lân cả gan chất vấn: "Thiển Mộng thân là công chúa, nếu vì lẽ hiền lương thục đức như trong chiếu chỉ mà cho Thiển Mộng rút ngắn thời gian thượng tang phụ hoàng e rằng không hợp lễ nghi của Nguyệt Lan quốc.".

Hạ Tử Lân gõ nhẹ ngón tay lên ngự án, tầm mắt nhìn sang Long Tử Nguyệt đang ngồi gần đó cất giọng: "Vậy ra công chúa đến đây để lên án bản vương rằng bản vương là kẻ không hiểu lễ nghi trong hoàng tộc sao?".

Bị Hạ Tử Lân qua vài câu đã chụp mũ Hạ Thiển Mộng tội phạm thượng, trong lòng cuộn sóng giận dữ vẻ mặt biến đổi trở nên có chút vặn vẹo, âm thanh nàng phát ra kiềm chế cơn tức: "Thiển Mộng không dám, hoàng thúc chớ hiểu lầm. Thiển Mộng không muốn tiếng xấu người đời vấy lên đầu hoàng thúc nên mới gấp gáp chạy đến nói vậy. Mong hoàng thúc lượng thứ cho Thiển Mộng l* m*ng.".

Nhìn ánh nắng ngoài cửa ngự thư phòng, Hạ Tử Lân nói tiếp: "Bản vương cũng không phải người nhỏ nhen, công chúa không cần áy náy. Thời gian không còn sớm nữa, bản vương phải đi dự lễ tang của hoàng thượng. Công chúa cũng nên đến tiễn người một đoạn đi.", rồi lại nhìn sang Long Tử Nguyệt đang ngồi bên ngự án, Hạ Tử Lân vừa định nhắc nhở Long Tử Nguyệt thay y phục thì nàng nhanh chóng chen vào: "Ta có thể không đi hay không?".

Hạ Tử Lân lắc nhẹ đầu trả lời: "Nguyệt nhi vẫn là nên nể mặt Nhiếp chính vương ta một chút, cho bản vương ít mặt mũi cũng không mất miếng thịt nào trên người Nguyệt nhi mà?". Long Tử Nguyệt rùng mình một cái, trề môi đáp lời: "Ngươi lại giở chứng à?".

Tuy nói vậy nhưng Long Tử Nguyệt vẫn đứng dậy phất phất tay hướng cửa gọi: "Tiểu... Ngươi gọi là cái gì nhỉ?", Tiểu Đào Tử đau đầu bấm báo: "Bẩm công chúa, nô tài tên Tiểu Đào Tử.". Long Tử Nguyệt gật gật cái đầu ra điều đã nhớ, căn dặn: "Ngươi chọn giúp ta bộ y phục để tham dự lễ tang của hoàng thượng đi.".

Lăn qua lộn lại cũng bận xong y phục, suýt soát cũng đã đến giờ cử hành đại lễ đưa tiễn hoàng thượng Nguyệt Lan quốc. Long Tử Nguyệt chạy đến Thần Cung điện, dựa theo sự sắp xếp của lễ bộ đứng cạnh Nhiếp chính vương, bắt đầu tiến hành một loạt các nghi thức vô cùng rườm rà.

Sau khi thể Hạ Bạch Thiền nằm im quan tài bằng ngọc phỉ thúy, xung quanh khảm vô số trân bảo được đưa vào hoàng lăng, Long Tử Nguyệt trở về Vân Hoa cung - nơi ở tạm thời của nàng trong cung, Hạ Thiển Mộng lại bị giam lỏng ở tẩm cung nàng ta.

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Bấy giờ, Hạ Thiển Mộng mới vội vã cất giọng: "Hoàng thúc đừng giận, Thiển Mộng chỉ muốn hỏi hoàng thúc vì sao lại không cho Thiển Mộng thượng tang phụ hoàng ba năm?". Hạ Tử Lân nhàn nhạt đáp: "Bản vương không phải đã nói rõ lý do trong chiếu chỉ rồi sao?".Không cam lòng với lý do Hạ Tử Lân đưa ra, Hạ Tử Lân cả gan chất vấn: "Thiển Mộng thân là công chúa, nếu vì lẽ hiền lương thục đức như trong chiếu chỉ mà cho Thiển Mộng rút ngắn thời gian thượng tang phụ hoàng e rằng không hợp lễ nghi của Nguyệt Lan quốc.".Hạ Tử Lân gõ nhẹ ngón tay lên ngự án, tầm mắt nhìn sang Long Tử Nguyệt đang ngồi gần đó cất giọng: "Vậy ra công chúa đến đây để lên án bản vương rằng bản vương là kẻ không hiểu lễ nghi trong hoàng tộc sao?".Bị Hạ Tử Lân qua vài câu đã chụp mũ Hạ Thiển Mộng tội phạm thượng, trong lòng cuộn sóng giận dữ vẻ mặt biến đổi trở nên có chút vặn vẹo, âm thanh nàng phát ra kiềm chế cơn tức: "Thiển Mộng không dám, hoàng thúc chớ hiểu lầm. Thiển Mộng không muốn tiếng xấu người đời vấy lên đầu hoàng thúc nên mới gấp gáp chạy đến nói vậy. Mong hoàng thúc lượng thứ cho Thiển Mộng l* m*ng.".Nhìn ánh nắng ngoài cửa ngự thư phòng, Hạ Tử Lân nói tiếp: "Bản vương cũng không phải người nhỏ nhen, công chúa không cần áy náy. Thời gian không còn sớm nữa, bản vương phải đi dự lễ tang của hoàng thượng. Công chúa cũng nên đến tiễn người một đoạn đi.", rồi lại nhìn sang Long Tử Nguyệt đang ngồi bên ngự án, Hạ Tử Lân vừa định nhắc nhở Long Tử Nguyệt thay y phục thì nàng nhanh chóng chen vào: "Ta có thể không đi hay không?".Hạ Tử Lân lắc nhẹ đầu trả lời: "Nguyệt nhi vẫn là nên nể mặt Nhiếp chính vương ta một chút, cho bản vương ít mặt mũi cũng không mất miếng thịt nào trên người Nguyệt nhi mà?". Long Tử Nguyệt rùng mình một cái, trề môi đáp lời: "Ngươi lại giở chứng à?".Tuy nói vậy nhưng Long Tử Nguyệt vẫn đứng dậy phất phất tay hướng cửa gọi: "Tiểu... Ngươi gọi là cái gì nhỉ?", Tiểu Đào Tử đau đầu bấm báo: "Bẩm công chúa, nô tài tên Tiểu Đào Tử.". Long Tử Nguyệt gật gật cái đầu ra điều đã nhớ, căn dặn: "Ngươi chọn giúp ta bộ y phục để tham dự lễ tang của hoàng thượng đi.".Lăn qua lộn lại cũng bận xong y phục, suýt soát cũng đã đến giờ cử hành đại lễ đưa tiễn hoàng thượng Nguyệt Lan quốc. Long Tử Nguyệt chạy đến Thần Cung điện, dựa theo sự sắp xếp của lễ bộ đứng cạnh Nhiếp chính vương, bắt đầu tiến hành một loạt các nghi thức vô cùng rườm rà.Sau khi thể Hạ Bạch Thiền nằm im quan tài bằng ngọc phỉ thúy, xung quanh khảm vô số trân bảo được đưa vào hoàng lăng, Long Tử Nguyệt trở về Vân Hoa cung - nơi ở tạm thời của nàng trong cung, Hạ Thiển Mộng lại bị giam lỏng ở tẩm cung nàng ta.

Chương 196