Tác giả:

Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…

Chương 296

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Vô Phong giơ bản di chiếu thật mở ra đọc tóm tắt: "Thì ra tiên hoàng Nguyệt Lan quốc trên đầu lại có cái sừng thật dài do chính ái phi mà hắn sủng ái nhất cắm lên, thái hậu cũng khá gan dạ đưa dã chủng không mang dòng máu hoàng tộc lên ngai vàng, đồng thời tìm mọi cách hạ sát long chủng chân chính.", hắn lắc nhẹ đầu cảm thán: "Quả nhân cảm thấy Nhiếp chính vương giam giữ thái hậu tại lãnh cung, bỏ mặc mẫu hậu trúng cổ độc không ngó ngàng gì đến là quá nhân từ rồi.".Vưu Dạ Hoa sợ hãi toát mồ hôi không dám hé răng nói câu nào, bất chợt bà nhớ tới Long Tử Nguyệt là hoàng muội của Vô Phong, song Vưu Dạ Hoa không biết hai huynh muội này đối nghịch nhau nên bà gửi gắm niềm hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng có thể nhờ cậy bệ hạ Linh Tê quốc cầu Long Tử Nguyệt chữa cổ mẫu trong người bà, Vưu Dạ Hoa cắn răng nói: "Bệ hạ, ta nghe Nhiếp chính vương nói chính hoàng muội của bệ hạ chữa khỏi cổ tử trong người của Nhiếp chính vương, bí mật tiên đế hoàng tộc ta đã nói hết cho bệ hạ nghe rồi, xin bệ hạ giúp ta cầu tình với công chúa cứu ta một mạng.".Ngay cả danh xưng Vưu Dạ Hoa cũng không dùng tới, nghe xong Vô Phong vờ vịt thở dài: "Thái hậu tự cầu phúc cho mình, tuy quả nhân và muội muội chỉ là nghĩa huynh, nghĩa muội nhưng tính cách đều khá giống nhau, đặc biệt về khoản "Có thù tất báo". Thái hậu năm lần bảy lượt chạm vào vào vảy ngược của muội muội quả nhân, thì tự nghĩ thái hậu hẳn suy đoán được kết cục ra sao rồi.".Vưu Dạ Hoa đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng ngồi mạnh xuống đất, Vưu Dạ Hoa ra sức van xin: "Cầu bệ hạ, cầu người g**t ch*t ta đi. Cổ mẫu mỗi ngày đều hành hạ ta, ta không thể nào tự kết liễu bản thân được dường như tâm trí ta lởn vởn âm thanh một nữ tử, nàng ta không cho ta tự sát, ta thật sự rất thống khổ a....". Vô Phong biết nguyên nhân bởi Long Tử Nguyệt thôi miên Vưu Dạ Hoa song hắn chỉ là Huyết tộc lai tạp, không đủ năng lực để giải trừ mệnh lệnh từ Thuần huyết Huyết tộc nổi, mặc kệ Vưu Dạ Hoa đang dập đằng sau rời đi trước.Sinh thời tiên hoàng có khá nhiều hoàng tử nhưng không rõ vì sao cứ cách một khoảng thời gian thì có vị hoàng tử nào đó mạc danh kỳ diệu mất mạng, tiên hoàng không ngừng cho người nhiều lần điều tra cả ngoài sáng lẫn âm thầm trong tối nơi nội cung, bất quá chẳng thể tra ra manh mối gì cả, lại nói Vưu Dạ Hoa hằng đêm mê hoặc tiên hoàng bằng dung mạo và kỹ thuật khiến tiên hoàng say mê bà.

Vô Phong giơ bản di chiếu thật mở ra đọc tóm tắt: "Thì ra tiên hoàng Nguyệt Lan quốc trên đầu lại có cái sừng thật dài do chính ái phi mà hắn sủng ái nhất cắm lên, thái hậu cũng khá gan dạ đưa dã chủng không mang dòng máu hoàng tộc lên ngai vàng, đồng thời tìm mọi cách hạ sát long chủng chân chính.", hắn lắc nhẹ đầu cảm thán: "Quả nhân cảm thấy Nhiếp chính vương giam giữ thái hậu tại lãnh cung, bỏ mặc mẫu hậu trúng cổ độc không ngó ngàng gì đến là quá nhân từ rồi.".

Vưu Dạ Hoa sợ hãi toát mồ hôi không dám hé răng nói câu nào, bất chợt bà nhớ tới Long Tử Nguyệt là hoàng muội của Vô Phong, song Vưu Dạ Hoa không biết hai huynh muội này đối nghịch nhau nên bà gửi gắm niềm hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng có thể nhờ cậy bệ hạ Linh Tê quốc cầu Long Tử Nguyệt chữa cổ mẫu trong người bà, Vưu Dạ Hoa cắn răng nói: "Bệ hạ, ta nghe Nhiếp chính vương nói chính hoàng muội của bệ hạ chữa khỏi cổ tử trong người của Nhiếp chính vương, bí mật tiên đế hoàng tộc ta đã nói hết cho bệ hạ nghe rồi, xin bệ hạ giúp ta cầu tình với công chúa cứu ta một mạng.".

Ngay cả danh xưng Vưu Dạ Hoa cũng không dùng tới, nghe xong Vô Phong vờ vịt thở dài: "Thái hậu tự cầu phúc cho mình, tuy quả nhân và muội muội chỉ là nghĩa huynh, nghĩa muội nhưng tính cách đều khá giống nhau, đặc biệt về khoản "Có thù tất báo". Thái hậu năm lần bảy lượt chạm vào vào vảy ngược của muội muội quả nhân, thì tự nghĩ thái hậu hẳn suy đoán được kết cục ra sao rồi.".

Vưu Dạ Hoa đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng ngồi mạnh xuống đất, Vưu Dạ Hoa ra sức van xin: "Cầu bệ hạ, cầu người g**t ch*t ta đi. Cổ mẫu mỗi ngày đều hành hạ ta, ta không thể nào tự kết liễu bản thân được dường như tâm trí ta lởn vởn âm thanh một nữ tử, nàng ta không cho ta tự sát, ta thật sự rất thống khổ a....". Vô Phong biết nguyên nhân bởi Long Tử Nguyệt thôi miên Vưu Dạ Hoa song hắn chỉ là Huyết tộc lai tạp, không đủ năng lực để giải trừ mệnh lệnh từ Thuần huyết Huyết tộc nổi, mặc kệ Vưu Dạ Hoa đang dập đằng sau rời đi trước.

Sinh thời tiên hoàng có khá nhiều hoàng tử nhưng không rõ vì sao cứ cách một khoảng thời gian thì có vị hoàng tử nào đó mạc danh kỳ diệu mất mạng, tiên hoàng không ngừng cho người nhiều lần điều tra cả ngoài sáng lẫn âm thầm trong tối nơi nội cung, bất quá chẳng thể tra ra manh mối gì cả, lại nói Vưu Dạ Hoa hằng đêm mê hoặc tiên hoàng bằng dung mạo và kỹ thuật khiến tiên hoàng say mê bà.

Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Vô Phong giơ bản di chiếu thật mở ra đọc tóm tắt: "Thì ra tiên hoàng Nguyệt Lan quốc trên đầu lại có cái sừng thật dài do chính ái phi mà hắn sủng ái nhất cắm lên, thái hậu cũng khá gan dạ đưa dã chủng không mang dòng máu hoàng tộc lên ngai vàng, đồng thời tìm mọi cách hạ sát long chủng chân chính.", hắn lắc nhẹ đầu cảm thán: "Quả nhân cảm thấy Nhiếp chính vương giam giữ thái hậu tại lãnh cung, bỏ mặc mẫu hậu trúng cổ độc không ngó ngàng gì đến là quá nhân từ rồi.".Vưu Dạ Hoa sợ hãi toát mồ hôi không dám hé răng nói câu nào, bất chợt bà nhớ tới Long Tử Nguyệt là hoàng muội của Vô Phong, song Vưu Dạ Hoa không biết hai huynh muội này đối nghịch nhau nên bà gửi gắm niềm hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng có thể nhờ cậy bệ hạ Linh Tê quốc cầu Long Tử Nguyệt chữa cổ mẫu trong người bà, Vưu Dạ Hoa cắn răng nói: "Bệ hạ, ta nghe Nhiếp chính vương nói chính hoàng muội của bệ hạ chữa khỏi cổ tử trong người của Nhiếp chính vương, bí mật tiên đế hoàng tộc ta đã nói hết cho bệ hạ nghe rồi, xin bệ hạ giúp ta cầu tình với công chúa cứu ta một mạng.".Ngay cả danh xưng Vưu Dạ Hoa cũng không dùng tới, nghe xong Vô Phong vờ vịt thở dài: "Thái hậu tự cầu phúc cho mình, tuy quả nhân và muội muội chỉ là nghĩa huynh, nghĩa muội nhưng tính cách đều khá giống nhau, đặc biệt về khoản "Có thù tất báo". Thái hậu năm lần bảy lượt chạm vào vào vảy ngược của muội muội quả nhân, thì tự nghĩ thái hậu hẳn suy đoán được kết cục ra sao rồi.".Vưu Dạ Hoa đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng ngồi mạnh xuống đất, Vưu Dạ Hoa ra sức van xin: "Cầu bệ hạ, cầu người g**t ch*t ta đi. Cổ mẫu mỗi ngày đều hành hạ ta, ta không thể nào tự kết liễu bản thân được dường như tâm trí ta lởn vởn âm thanh một nữ tử, nàng ta không cho ta tự sát, ta thật sự rất thống khổ a....". Vô Phong biết nguyên nhân bởi Long Tử Nguyệt thôi miên Vưu Dạ Hoa song hắn chỉ là Huyết tộc lai tạp, không đủ năng lực để giải trừ mệnh lệnh từ Thuần huyết Huyết tộc nổi, mặc kệ Vưu Dạ Hoa đang dập đằng sau rời đi trước.Sinh thời tiên hoàng có khá nhiều hoàng tử nhưng không rõ vì sao cứ cách một khoảng thời gian thì có vị hoàng tử nào đó mạc danh kỳ diệu mất mạng, tiên hoàng không ngừng cho người nhiều lần điều tra cả ngoài sáng lẫn âm thầm trong tối nơi nội cung, bất quá chẳng thể tra ra manh mối gì cả, lại nói Vưu Dạ Hoa hằng đêm mê hoặc tiên hoàng bằng dung mạo và kỹ thuật khiến tiên hoàng say mê bà.

Chương 296