Lưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này…
Chương 3
Nguyện Thua CuộcTác giả: Phi Ngôn Phi MặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịLưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này… Người ta nói đối với người yêu cũ, biện pháp tốt nhất là nhớ nhung chứ không nên gặp lại.Lúc này Lưu Chính Dương chỉ muốn nói tốt nhất đừng để tôi gặp anh, không nhất định sẽ đánh anh nhừ tử, cả ba mẹ cũng không nhận ra anh.Đơn xin việc gửi đi như đá chìm đáy biển, không thấy tăm hơi đâu. Có được một hai cơ hội phỏng vấn cũng thật vất vả, sau khi đối phương hiểu cặn kẽ tình trạng của cậu liền lập tức từ chối. Với lại, Chính Dương thấy bọn họ hứng thú với cậu và câu chuyện của cậu hơn là hứng thú với năng lực làm việc của cậu.Nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp, không ai ngấm ngầm giở trò ma quỷ sau lưng, Lưu Chính Dương thật không thể tin. Cứ coi như năm nay cậu xui xẻo, nhưng không đến mức tồi tệ thế này, uống nước lã sẽ có hại cho răng (chỉ người xui xẻo, không may mắn).Tiền tiết kiệm vẫn tiếp tục giảm, công việc vẫn chưa tìm ra. Trong tình thế khó khăn này, Lưu Chính Dương cảm thấy mình sắp phát điên.Đuổi tận giết tuyệt là tác phong của Thẩm Hồng Viễn từ trước đến nay, khiến đối thủ lâm vào đường cùng. Dùng chiêu này đối phó với Chính Dương quả có chút vô tình mà!Đúng vậy, Lưu Chính Dương tưởng rằng đó là ngày ngạc nhiên cuối cùng, không ngờ trò vui này lại cứ tiếp diễn.Lưu Chính Dương không ngờ đối phương lại tuyệt tình vậy, hoặc cậu có nghĩ đến, nhưng trong tiềm thức vẫn không tin Thẩm Hồng Viễn sẽ đối xử với cậu như thế. Sự thật tàn khốc này dĩ nhiên khiến cậu cảm thấy đau lòng. Người ta tình cảm sâu đậm không đổi, người kia nhẫn tâm phản bội nó. Cậu thực sự rất hận Thẩm Hồng Viễn, hận đến nỗi phải thấy hắn chết đói mới hả dạ.Đáng giận hơn là tại sao đối phương đột nhiên trở mặt trong khi cậu không rõ nguyên nhân, dù muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội.Có lẽ là lỗi của cậu, nhưng đối phương không nói làm sao cậu biết mình sai chỗ nào?Nói như thế, chắc đây không phải lỗi của cậu đâu!Và nếu không phải lỗi của Chính Dương, Thẩm Hồng Viễn đối xử với cậu như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng.
Người ta nói đối với người yêu cũ, biện pháp tốt nhất là nhớ nhung chứ không nên gặp lại.
Lúc này Lưu Chính Dương chỉ muốn nói tốt nhất đừng để tôi gặp anh, không nhất định sẽ đánh anh nhừ tử, cả ba mẹ cũng không nhận ra anh.
Đơn xin việc gửi đi như đá chìm đáy biển, không thấy tăm hơi đâu. Có được một hai cơ hội phỏng vấn cũng thật vất vả, sau khi đối phương hiểu cặn kẽ tình trạng của cậu liền lập tức từ chối. Với lại, Chính Dương thấy bọn họ hứng thú với cậu và câu chuyện của cậu hơn là hứng thú với năng lực làm việc của cậu.
Nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp, không ai ngấm ngầm giở trò ma quỷ sau lưng, Lưu Chính Dương thật không thể tin. Cứ coi như năm nay cậu xui xẻo, nhưng không đến mức tồi tệ thế này, uống nước lã sẽ có hại cho răng (chỉ người xui xẻo, không may mắn).
Tiền tiết kiệm vẫn tiếp tục giảm, công việc vẫn chưa tìm ra. Trong tình thế khó khăn này, Lưu Chính Dương cảm thấy mình sắp phát điên.
Đuổi tận giết tuyệt là tác phong của Thẩm Hồng Viễn từ trước đến nay, khiến đối thủ lâm vào đường cùng. Dùng chiêu này đối phó với Chính Dương quả có chút vô tình mà!
Đúng vậy, Lưu Chính Dương tưởng rằng đó là ngày ngạc nhiên cuối cùng, không ngờ trò vui này lại cứ tiếp diễn.
Lưu Chính Dương không ngờ đối phương lại tuyệt tình vậy, hoặc cậu có nghĩ đến, nhưng trong tiềm thức vẫn không tin Thẩm Hồng Viễn sẽ đối xử với cậu như thế. Sự thật tàn khốc này dĩ nhiên khiến cậu cảm thấy đau lòng. Người ta tình cảm sâu đậm không đổi, người kia nhẫn tâm phản bội nó. Cậu thực sự rất hận Thẩm Hồng Viễn, hận đến nỗi phải thấy hắn chết đói mới hả dạ.
Đáng giận hơn là tại sao đối phương đột nhiên trở mặt trong khi cậu không rõ nguyên nhân, dù muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội.
Có lẽ là lỗi của cậu, nhưng đối phương không nói làm sao cậu biết mình sai chỗ nào?
Nói như thế, chắc đây không phải lỗi của cậu đâu!
Và nếu không phải lỗi của Chính Dương, Thẩm Hồng Viễn đối xử với cậu như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng.
Nguyện Thua CuộcTác giả: Phi Ngôn Phi MặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịLưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này… Người ta nói đối với người yêu cũ, biện pháp tốt nhất là nhớ nhung chứ không nên gặp lại.Lúc này Lưu Chính Dương chỉ muốn nói tốt nhất đừng để tôi gặp anh, không nhất định sẽ đánh anh nhừ tử, cả ba mẹ cũng không nhận ra anh.Đơn xin việc gửi đi như đá chìm đáy biển, không thấy tăm hơi đâu. Có được một hai cơ hội phỏng vấn cũng thật vất vả, sau khi đối phương hiểu cặn kẽ tình trạng của cậu liền lập tức từ chối. Với lại, Chính Dương thấy bọn họ hứng thú với cậu và câu chuyện của cậu hơn là hứng thú với năng lực làm việc của cậu.Nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp, không ai ngấm ngầm giở trò ma quỷ sau lưng, Lưu Chính Dương thật không thể tin. Cứ coi như năm nay cậu xui xẻo, nhưng không đến mức tồi tệ thế này, uống nước lã sẽ có hại cho răng (chỉ người xui xẻo, không may mắn).Tiền tiết kiệm vẫn tiếp tục giảm, công việc vẫn chưa tìm ra. Trong tình thế khó khăn này, Lưu Chính Dương cảm thấy mình sắp phát điên.Đuổi tận giết tuyệt là tác phong của Thẩm Hồng Viễn từ trước đến nay, khiến đối thủ lâm vào đường cùng. Dùng chiêu này đối phó với Chính Dương quả có chút vô tình mà!Đúng vậy, Lưu Chính Dương tưởng rằng đó là ngày ngạc nhiên cuối cùng, không ngờ trò vui này lại cứ tiếp diễn.Lưu Chính Dương không ngờ đối phương lại tuyệt tình vậy, hoặc cậu có nghĩ đến, nhưng trong tiềm thức vẫn không tin Thẩm Hồng Viễn sẽ đối xử với cậu như thế. Sự thật tàn khốc này dĩ nhiên khiến cậu cảm thấy đau lòng. Người ta tình cảm sâu đậm không đổi, người kia nhẫn tâm phản bội nó. Cậu thực sự rất hận Thẩm Hồng Viễn, hận đến nỗi phải thấy hắn chết đói mới hả dạ.Đáng giận hơn là tại sao đối phương đột nhiên trở mặt trong khi cậu không rõ nguyên nhân, dù muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội.Có lẽ là lỗi của cậu, nhưng đối phương không nói làm sao cậu biết mình sai chỗ nào?Nói như thế, chắc đây không phải lỗi của cậu đâu!Và nếu không phải lỗi của Chính Dương, Thẩm Hồng Viễn đối xử với cậu như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng.