Lưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này…

Chương 4

Nguyện Thua CuộcTác giả: Phi Ngôn Phi MặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịLưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này… 7:00, Thẩm Hồng Viễn mở mắt tỉnh dậy như mọi ngày, nghiêng đầu nhìn sang bên phải rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt, rời khỏi giường.7:02, vào phòng tắm, đánh răng, cạo râu, gội đầu, tắm sớm.7:25, mặc áo choàng tắm, xuống lầu, vào nhà bếp, lấy trứng gà, sữa tươi, bánh mì, thịt nguội ra khỏi tủ lạnh. Mở hộp sữa, rót sữa vào tô chuyên dụng, mở cửa lò vi sóng, để vào, đóng cửa lại, thiết lập một phút, rồi nhấn nút; cắt hai miếng thịt nguội, để vào đĩa, sau khi bỏ bánh mì vào máy nướng bánh mì thì bắt đầu chiên trứng.7:30, khi bánh mì nướng xong, Hồng Viễn cẩn thận quét bơ, để miếng thịt nguội lên trên rồi đặt vào đĩa.7:35, rót sữa tươi còn ấm vào ly, một ly cố ý bỏ thêm đường.7:40, Thẩm Hồng Viễn nhìn bàn ăn, sữa tươi, trứng chiên, sandwich, tất cả đều ở đúng chỗ của nó. Anh tiện tay kéo ghế ra, chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, rồi xoay người bước lên lầu.7:41, Thẩm Hồng Viên đi được nửa cầu thang, sực tỉnh, quay người xuống lầu.7:43, gương mặt Thẩm Hồng Viễn chẳng có chút biểu cảm nào, ngồi xuống ăn điểm tâm. Ăn hết phần trước mặt mình, sau đó lại ăn phần bên cạnh.8:00, Thẩm Hồng Viễn dọn xong chén đĩa, lên lầu, thay quần áo, liếc mắt nhìn giường lớn, không thấy ai, lên đường đi làm.Không phải chuẩn bị dư một phần bữa sáng sao? Chắc không đáng lo ngại đâu nhỉ! Chẳng mất bao nhiêu thời gian, anh đã quen cuộc sống không có cậu ấy.Thẩm Hồng Viễn động viên tinh thần mình như vậy, “cố tình” bỏ quên một chuyện rất quan trọng là... mười tám ngày qua, đây là lần thứ mười hai anh ăn hai phần bữa sáng.

7:00, Thẩm Hồng Viễn mở mắt tỉnh dậy như mọi ngày, nghiêng đầu nhìn sang bên phải rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt, rời khỏi giường.

7:02, vào phòng tắm, đánh răng, cạo râu, gội đầu, tắm sớm.

7:25, mặc áo choàng tắm, xuống lầu, vào nhà bếp, lấy trứng gà, sữa tươi, bánh mì, thịt nguội ra khỏi tủ lạnh. Mở hộp sữa, rót sữa vào tô chuyên dụng, mở cửa lò vi sóng, để vào, đóng cửa lại, thiết lập một phút, rồi nhấn nút; cắt hai miếng thịt nguội, để vào đĩa, sau khi bỏ bánh mì vào máy nướng bánh mì thì bắt đầu chiên trứng.

7:30, khi bánh mì nướng xong, Hồng Viễn cẩn thận quét bơ, để miếng thịt nguội lên trên rồi đặt vào đĩa.

7:35, rót sữa tươi còn ấm vào ly, một ly cố ý bỏ thêm đường.

7:40, Thẩm Hồng Viễn nhìn bàn ăn, sữa tươi, trứng chiên, sandwich, tất cả đều ở đúng chỗ của nó. Anh tiện tay kéo ghế ra, chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, rồi xoay người bước lên lầu.

7:41, Thẩm Hồng Viên đi được nửa cầu thang, sực tỉnh, quay người xuống lầu.

7:43, gương mặt Thẩm Hồng Viễn chẳng có chút biểu cảm nào, ngồi xuống ăn điểm tâm. Ăn hết phần trước mặt mình, sau đó lại ăn phần bên cạnh.

8:00, Thẩm Hồng Viễn dọn xong chén đĩa, lên lầu, thay quần áo, liếc mắt nhìn giường lớn, không thấy ai, lên đường đi làm.

Không phải chuẩn bị dư một phần bữa sáng sao? Chắc không đáng lo ngại đâu nhỉ! Chẳng mất bao nhiêu thời gian, anh đã quen cuộc sống không có cậu ấy.

Thẩm Hồng Viễn động viên tinh thần mình như vậy, “cố tình” bỏ quên một chuyện rất quan trọng là... mười tám ngày qua, đây là lần thứ mười hai anh ăn hai phần bữa sáng.

Nguyện Thua CuộcTác giả: Phi Ngôn Phi MặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịLưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này… 7:00, Thẩm Hồng Viễn mở mắt tỉnh dậy như mọi ngày, nghiêng đầu nhìn sang bên phải rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt, rời khỏi giường.7:02, vào phòng tắm, đánh răng, cạo râu, gội đầu, tắm sớm.7:25, mặc áo choàng tắm, xuống lầu, vào nhà bếp, lấy trứng gà, sữa tươi, bánh mì, thịt nguội ra khỏi tủ lạnh. Mở hộp sữa, rót sữa vào tô chuyên dụng, mở cửa lò vi sóng, để vào, đóng cửa lại, thiết lập một phút, rồi nhấn nút; cắt hai miếng thịt nguội, để vào đĩa, sau khi bỏ bánh mì vào máy nướng bánh mì thì bắt đầu chiên trứng.7:30, khi bánh mì nướng xong, Hồng Viễn cẩn thận quét bơ, để miếng thịt nguội lên trên rồi đặt vào đĩa.7:35, rót sữa tươi còn ấm vào ly, một ly cố ý bỏ thêm đường.7:40, Thẩm Hồng Viễn nhìn bàn ăn, sữa tươi, trứng chiên, sandwich, tất cả đều ở đúng chỗ của nó. Anh tiện tay kéo ghế ra, chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, rồi xoay người bước lên lầu.7:41, Thẩm Hồng Viên đi được nửa cầu thang, sực tỉnh, quay người xuống lầu.7:43, gương mặt Thẩm Hồng Viễn chẳng có chút biểu cảm nào, ngồi xuống ăn điểm tâm. Ăn hết phần trước mặt mình, sau đó lại ăn phần bên cạnh.8:00, Thẩm Hồng Viễn dọn xong chén đĩa, lên lầu, thay quần áo, liếc mắt nhìn giường lớn, không thấy ai, lên đường đi làm.Không phải chuẩn bị dư một phần bữa sáng sao? Chắc không đáng lo ngại đâu nhỉ! Chẳng mất bao nhiêu thời gian, anh đã quen cuộc sống không có cậu ấy.Thẩm Hồng Viễn động viên tinh thần mình như vậy, “cố tình” bỏ quên một chuyện rất quan trọng là... mười tám ngày qua, đây là lần thứ mười hai anh ăn hai phần bữa sáng.

Chương 4