Tác giả:

“Hiểu Lam,nhất thiết phải như vậy sao??” Tú Ly lắc đầu ngán ngẫm nhìn cô gái trẻ đang đứng trước tủ lôi hết đồ đạc ra,rồi kéo cái va li màu xanh trong góc ra, đặt trên giường,đang cúi đầu xếp thì nghe hỏi như vậy liền ngẩng đầu lên đáp lại: “ Đúng vậy,tớ phải ra khỏi cái nơi này,một phút một giây cũng không thể.Mình không hề yêu anh ta, tại sao phải cố ép bản thân ở bên cạnh anh ta,hiện giờ anh ta đang nằm trong bệnh viện hôn mê,đây là một cơ hội ngàn năm có một để mình trốn khỏi thành phố này,Tú Ly,cậu không được ngăn mình” “Cậu sao vậy,Cảnh tiên sinh yêu chiều cậu hết mực,chưa lần nào dám chọc giận cậu,không cho cậu đi làm bởi vì ngài ấy sợ cậu khổ,bị xã hội thị phi,cậu lại nhân cơ hội ngài ấy đang hôn mê muốn trốn đi!” Tô Hiểu Lam không phản bác lại vì đó là sự thật, nhớ lại anh ta ngay từ lần đầu gặp đã yêu cô mê muội,kiên nhẫn theo đuổi cô,sau đó lại quỳ xuống một gối cầu hôn cô,ánh mắt anh ta lúc ấy tràn ngập yêu thương lẫn sự mong chờ, khiến cho đối phương không nỡ cự tuyệt…

Truyện chữ