Hắn buồn bã ngồi uống rượu trong một tửu lâu ở Nam Sa trấn, một chén lại một chén, chưa say. Người ta nói rượu nhập tâm buồn, một chén liền say, nhưng hắn đây là kẻ muốn say, lại chẳng cách nào say được. Là tửu lượng của mình quá tốt, hay là, rượu này pha nước? Thất vọng nở nụ cười, lại thêm một chén. Trong tửu lâu tiếng người ồn ào hỗn tạp, chỗ hắn ngồi trên lầu sát cửa sổ có chút yên tĩnh, đưa mắt là có thể thấy rõ khách nhân ra vào tửu lâu. Khi hắn uống xong một chén rượu cuối cùng thì nhìn thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân ôm đàn tỳ bà chậm rãi đi vào tửu lâu, đôi mắt như làn nước thu, khuôn mặt như hoa anh đào của nàng khiến cho khách nhân dồn dập đưa tới những ánh mắt cảm mến. Nhưng hắn, là ngoại lệ. Chỉ là khẽ quét qua một cái, rồi gọi tiểu nhị mang lên một bình Nữ Nhi Hồng. Nữ tử ngồi xuống ở một góc tửu lâu, đặt cây đàn tỳ bà xuống, kêu mấy món ăn sáng, vài tên háo sắc tướng mạo xấu xí đi về phía nàng, chòng ghẹo, nữ tử cả kinh, thân thể đơn bạc vì hoảng sợ mà run run rẩy rẩy…
Tác giả: