Ta tên là Liên Tử, “liên” trong “liên hoa”, “tử” trong “liên tử”. [1] Nghe nói ngày ta sinh ra, một hồ hoa sen đua nở, gió thổi mười dặm, toàn bộ trấn Thanh Hà đều ngập trong hương thơm lạ lùng. Vì thế, lão đạo sĩ đoán mệnh ở nhà bên bỗng dưng điên điên khùng khùng xông vào nhà ta, quỳ dúi dụi dưới đầu giường mẹ ta, gào to: Liên hoa tiên tử hàng thế, bần đạo không tiếp đón từ xa, tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần! Lão vừa nói dứt câu, mùi hương đột nhiên biến mất. Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, lão đạo sĩ đứng dậy gãi gãi mũi, nói, khốn thật, tính nhầm rồi. Quả thực là tính nhầm rồi. Ngươi có thấy tiên tử nào cả ngày mệt nhoài sống dở chết dở lên núi hái thuốc, chỉ để đưa tiền cho cha già đi đánh bạc chưa? Chắc chưa đâu. Từ lúc còn bé tới giờ, ta đã biết tiên tử chi chi đó toàn là chuyện vớ vẩn. Nguyện vọng lớn nhất của ta, chính là thảo dược của mình có thể bán được giá tốt. Nhưng mẹ ta luôn nói, tuổi của Liên Tử không còn nhỏ nữa, nên tìm nhà chồng tốt cho nó. Ta…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...