Tác giả:

Năm 2009, tôi mười bảy tuổi, đang học năm thứ hai cao trung, nhà trường chuyển vào một bạn học mới, anh ấy không đẹp trai, nhưng khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Anh ấy là Diêu Dục. Này, Diêu Dục thân yêu, anh còn nhớ rõ câu chuyện của chúng ta không? Anh còn nhớ rõ hẹn ước của chúng ta không? Có nhớ rõ, trên thế giới này vẫn còn một người như em? Em nghĩ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta rất tốt đẹp. Anh chuyển đến chưa được bao lâu, dường như không quen thuộc với ngôi trường này. Ngày đó anh cười hỏi em: “Bạn học, cho hỏi thư viện ở đâu?” Em kiên nhẫn nói vị trí cụ thể của thư viện cho anh, còn chỉ rõ đường đi đến đó, khiến anh hòa nhã nhìn em nói tiếng “cảm ơn”. Sau khi anh xoay người rời đi, em cảm thấy có một dòng nước ấm thâm nhập cõi lòng. Thật ra, em rất đáng thương, cha mẹ ra đi vì một tai nạn xe cộ từ năm em năm tuổi, em được bà ngoại nuôi lớn, vì thế có vài bạn học còn nói em là loại con hoang không cha mẹ. Về sau nghe những lời này nhiều rồi, em cũng quen dần…

Chương 3

Tình Yêu Của Em, Vẫn Đợi Trên Bờ Biển Xa XôiTác giả: Ảm HàoTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNăm 2009, tôi mười bảy tuổi, đang học năm thứ hai cao trung, nhà trường chuyển vào một bạn học mới, anh ấy không đẹp trai, nhưng khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Anh ấy là Diêu Dục. Này, Diêu Dục thân yêu, anh còn nhớ rõ câu chuyện của chúng ta không? Anh còn nhớ rõ hẹn ước của chúng ta không? Có nhớ rõ, trên thế giới này vẫn còn một người như em? Em nghĩ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta rất tốt đẹp. Anh chuyển đến chưa được bao lâu, dường như không quen thuộc với ngôi trường này. Ngày đó anh cười hỏi em: “Bạn học, cho hỏi thư viện ở đâu?” Em kiên nhẫn nói vị trí cụ thể của thư viện cho anh, còn chỉ rõ đường đi đến đó, khiến anh hòa nhã nhìn em nói tiếng “cảm ơn”. Sau khi anh xoay người rời đi, em cảm thấy có một dòng nước ấm thâm nhập cõi lòng. Thật ra, em rất đáng thương, cha mẹ ra đi vì một tai nạn xe cộ từ năm em năm tuổi, em được bà ngoại nuôi lớn, vì thế có vài bạn học còn nói em là loại con hoang không cha mẹ. Về sau nghe những lời này nhiều rồi, em cũng quen dần… Cuộc đời tựa như một bộ phim, không tránh khỏi một vài quảng cáo nhỏ xen vào. Diêu Dục, em chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống của chúng ta sẽ có sự xuất hiện của một cô gái khác, em cũng chưa bao giờ nghĩ anh lại bỏ em vì cô ấy.Cô ấy tên là Liêu Thiên Tuyết, học sinh chuyển trường. Khi cô ấy vào lớp chúng ta, hầu như tất cả nam sinh của trường đều đến đây, bởi vì cô ấy rất xinh, xinh hơn tất cả các nữ sinh khác.Diêu Dục, anh cũng không biết, cho dù cô ấy rất được các nam sinh hâm mộ, nhưng nữ sinh chúng em lại không thích lắm, bởi vì hào quang của cô ấy quá chói mắt, đến nỗi che khuất những người khác; bởi vì cô ấy rất cao ngạo, như một con hạc trắng không chịu gần gũi những người khác.Thật ra em không ngờ anh lại có quan hệ với Liêu Thiên Tuyết, nhưng một ngày anh mời em uống nước, Liêu Thiên Tuyết ngồi đối diện, lúc ấy em ngạc nhiên ngây người, thì ra quan hệ của hai người đã thân đến mức có thể uống trà sữa cùng nhau, đi dạo phố cùng nhau.Diêu Dục, anh đối tốt với cô ấy, nhưng em rất ghen tị. Từ sau đó, anh không còn đưa em đến trường nữa. Khi em nhìn thấy anh và Liêu Thiên Tuyết sóng vai đi vào trường, anh có biết trong lòng em khó chịu cỡ nào không?Có lẽ là tâm lý ghen tị trời sinh của con gái, em đi tìm Liêu Thiên Tuyết, nói hẹn ước của chúng ta cho cô ấy, bảo cô ấy cách xa anh ra một chút.Sau đó, quả thật cô ấy xa lánh anh. Có một lần anh nói muốn mời cô ấy đi hát rồi ăn cơm, nhưng trước mặt anh mà cô ấy kéo tay một nam sinh khác. Em biết, cô ấy đang đóng kịch.Diêu Dục, có lẽ anh không thấy, khi cô ấy kéo tay anh chàng kia xoay người rời đi, trong ánh mắt đều là lưu luyến cùng ưu thương vô tận. Em nghĩ, cô ấy thật sự yêu anh, cũng như em yêu anh.Đêm đó, chúng ta lại đi tới bờ biển, sao đêm vẫn lấp lánh như vậy, biển lớn vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng anh lại khóc. Anh đau lòng nói với em: “Hạ Thuần, vì sao? Vì sao cô ấy muốn ở bên nam sinh khác? Hạ Thuần, cậu biết không, mình yêu Thiên Tuyết, mình yêu cô ấy.” Giọng nói của anh rất đau đớn, em biết đó là suy nghĩ chân thật của anh. Anh khóc đến mờ mịt, hoàn toàn không biết em khổ sở thế nào.Diêu Dục thân yêu, chẳng lẽ anh đã quên chúng ta từng có ước hẹn sao? Một lần ở bờ biển, anh đã hứa với em, nhưng anh quên rồi, chỉ vì một cô gái tên là Liêu Thiên Tuyết, anh phản bội hứa hẹn đã từng trao em.

Cuộc đời tựa như một bộ phim, không tránh khỏi một vài quảng cáo nhỏ xen vào. Diêu Dục, em chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống của chúng ta sẽ có sự xuất hiện của một cô gái khác, em cũng chưa bao giờ nghĩ anh lại bỏ em vì cô ấy.

Cô ấy tên là Liêu Thiên Tuyết, học sinh chuyển trường. Khi cô ấy vào lớp chúng ta, hầu như tất cả nam sinh của trường đều đến đây, bởi vì cô ấy rất xinh, xinh hơn tất cả các nữ sinh khác.

Diêu Dục, anh cũng không biết, cho dù cô ấy rất được các nam sinh hâm mộ, nhưng nữ sinh chúng em lại không thích lắm, bởi vì hào quang của cô ấy quá chói mắt, đến nỗi che khuất những người khác; bởi vì cô ấy rất cao ngạo, như một con hạc trắng không chịu gần gũi những người khác.

Thật ra em không ngờ anh lại có quan hệ với Liêu Thiên Tuyết, nhưng một ngày anh mời em uống nước, Liêu Thiên Tuyết ngồi đối diện, lúc ấy em ngạc nhiên ngây người, thì ra quan hệ của hai người đã thân đến mức có thể uống trà sữa cùng nhau, đi dạo phố cùng nhau.

Diêu Dục, anh đối tốt với cô ấy, nhưng em rất ghen tị. Từ sau đó, anh không còn đưa em đến trường nữa. Khi em nhìn thấy anh và Liêu Thiên Tuyết sóng vai đi vào trường, anh có biết trong lòng em khó chịu cỡ nào không?

Có lẽ là tâm lý ghen tị trời sinh của con gái, em đi tìm Liêu Thiên Tuyết, nói hẹn ước của chúng ta cho cô ấy, bảo cô ấy cách xa anh ra một chút.

Sau đó, quả thật cô ấy xa lánh anh. Có một lần anh nói muốn mời cô ấy đi hát rồi ăn cơm, nhưng trước mặt anh mà cô ấy kéo tay một nam sinh khác. Em biết, cô ấy đang đóng kịch.

Diêu Dục, có lẽ anh không thấy, khi cô ấy kéo tay anh chàng kia xoay người rời đi, trong ánh mắt đều là lưu luyến cùng ưu thương vô tận. Em nghĩ, cô ấy thật sự yêu anh, cũng như em yêu anh.

Đêm đó, chúng ta lại đi tới bờ biển, sao đêm vẫn lấp lánh như vậy, biển lớn vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng anh lại khóc. Anh đau lòng nói với em: “Hạ Thuần, vì sao? Vì sao cô ấy muốn ở bên nam sinh khác? Hạ Thuần, cậu biết không, mình yêu Thiên Tuyết, mình yêu cô ấy.” Giọng nói của anh rất đau đớn, em biết đó là suy nghĩ chân thật của anh. Anh khóc đến mờ mịt, hoàn toàn không biết em khổ sở thế nào.

Diêu Dục thân yêu, chẳng lẽ anh đã quên chúng ta từng có ước hẹn sao? Một lần ở bờ biển, anh đã hứa với em, nhưng anh quên rồi, chỉ vì một cô gái tên là Liêu Thiên Tuyết, anh phản bội hứa hẹn đã từng trao em.

Tình Yêu Của Em, Vẫn Đợi Trên Bờ Biển Xa XôiTác giả: Ảm HàoTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNăm 2009, tôi mười bảy tuổi, đang học năm thứ hai cao trung, nhà trường chuyển vào một bạn học mới, anh ấy không đẹp trai, nhưng khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Anh ấy là Diêu Dục. Này, Diêu Dục thân yêu, anh còn nhớ rõ câu chuyện của chúng ta không? Anh còn nhớ rõ hẹn ước của chúng ta không? Có nhớ rõ, trên thế giới này vẫn còn một người như em? Em nghĩ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta rất tốt đẹp. Anh chuyển đến chưa được bao lâu, dường như không quen thuộc với ngôi trường này. Ngày đó anh cười hỏi em: “Bạn học, cho hỏi thư viện ở đâu?” Em kiên nhẫn nói vị trí cụ thể của thư viện cho anh, còn chỉ rõ đường đi đến đó, khiến anh hòa nhã nhìn em nói tiếng “cảm ơn”. Sau khi anh xoay người rời đi, em cảm thấy có một dòng nước ấm thâm nhập cõi lòng. Thật ra, em rất đáng thương, cha mẹ ra đi vì một tai nạn xe cộ từ năm em năm tuổi, em được bà ngoại nuôi lớn, vì thế có vài bạn học còn nói em là loại con hoang không cha mẹ. Về sau nghe những lời này nhiều rồi, em cũng quen dần… Cuộc đời tựa như một bộ phim, không tránh khỏi một vài quảng cáo nhỏ xen vào. Diêu Dục, em chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống của chúng ta sẽ có sự xuất hiện của một cô gái khác, em cũng chưa bao giờ nghĩ anh lại bỏ em vì cô ấy.Cô ấy tên là Liêu Thiên Tuyết, học sinh chuyển trường. Khi cô ấy vào lớp chúng ta, hầu như tất cả nam sinh của trường đều đến đây, bởi vì cô ấy rất xinh, xinh hơn tất cả các nữ sinh khác.Diêu Dục, anh cũng không biết, cho dù cô ấy rất được các nam sinh hâm mộ, nhưng nữ sinh chúng em lại không thích lắm, bởi vì hào quang của cô ấy quá chói mắt, đến nỗi che khuất những người khác; bởi vì cô ấy rất cao ngạo, như một con hạc trắng không chịu gần gũi những người khác.Thật ra em không ngờ anh lại có quan hệ với Liêu Thiên Tuyết, nhưng một ngày anh mời em uống nước, Liêu Thiên Tuyết ngồi đối diện, lúc ấy em ngạc nhiên ngây người, thì ra quan hệ của hai người đã thân đến mức có thể uống trà sữa cùng nhau, đi dạo phố cùng nhau.Diêu Dục, anh đối tốt với cô ấy, nhưng em rất ghen tị. Từ sau đó, anh không còn đưa em đến trường nữa. Khi em nhìn thấy anh và Liêu Thiên Tuyết sóng vai đi vào trường, anh có biết trong lòng em khó chịu cỡ nào không?Có lẽ là tâm lý ghen tị trời sinh của con gái, em đi tìm Liêu Thiên Tuyết, nói hẹn ước của chúng ta cho cô ấy, bảo cô ấy cách xa anh ra một chút.Sau đó, quả thật cô ấy xa lánh anh. Có một lần anh nói muốn mời cô ấy đi hát rồi ăn cơm, nhưng trước mặt anh mà cô ấy kéo tay một nam sinh khác. Em biết, cô ấy đang đóng kịch.Diêu Dục, có lẽ anh không thấy, khi cô ấy kéo tay anh chàng kia xoay người rời đi, trong ánh mắt đều là lưu luyến cùng ưu thương vô tận. Em nghĩ, cô ấy thật sự yêu anh, cũng như em yêu anh.Đêm đó, chúng ta lại đi tới bờ biển, sao đêm vẫn lấp lánh như vậy, biển lớn vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng anh lại khóc. Anh đau lòng nói với em: “Hạ Thuần, vì sao? Vì sao cô ấy muốn ở bên nam sinh khác? Hạ Thuần, cậu biết không, mình yêu Thiên Tuyết, mình yêu cô ấy.” Giọng nói của anh rất đau đớn, em biết đó là suy nghĩ chân thật của anh. Anh khóc đến mờ mịt, hoàn toàn không biết em khổ sở thế nào.Diêu Dục thân yêu, chẳng lẽ anh đã quên chúng ta từng có ước hẹn sao? Một lần ở bờ biển, anh đã hứa với em, nhưng anh quên rồi, chỉ vì một cô gái tên là Liêu Thiên Tuyết, anh phản bội hứa hẹn đã từng trao em.

Chương 3