Tác giả:

Ngọn núi phía Đông của trấn chúng ta có một tòa miếu nhỏ, mang tên Bảo Quốc tự, xây dựng từ triều trước, hương khói rất vượng, bởi vì trụ trì bên trong là hòa thượng tới từ kinh thành. Hòa thượng tên Tuệ Trấm, mọi người trong trấn gọi hắn là Tiểu Lạt Ma. [1] Bọn họ nói từ khi Tiểu Lạt Ma ba tuổi đã giảng kinh cho Thái hậu lão phật gia, năm tới miếu của chúng ta, hắn còn không đến mười tám tuổi. Nhưng không ai hiểu vì sao vị Lạt Ma bên người Thái hậu lại đến địa phương nhỏ này làm trụ trì một chùa miếu, cũng như không ai có thể nói cho ta biết, vì sao mỗi đêm trăng tròn, hắn lại ngồi trên đỉnh Đông Sơn, ngẩn người nhìn ánh trăng. Mỗi buổi tối đó trong tháng, đi vòng qua thác nước ngoài miếu, bước lên dọc theo khe núi, lại vượt qua một con đường quanh co, nơi đó là chỗ có thể nhìn thấy hắn thật rõ ràng, nhưng sẽ không bị hắn phát hiện. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, là ngẫu nhiên. Vô số lần sau, là cố ý. Ta thấy bộ dáng tĩnh tọa dưới ánh trăng của hắn giống một vị thần, nhưng…

Chương 7

Tình TăngTác giả: Thủy Tâm SaTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNgọn núi phía Đông của trấn chúng ta có một tòa miếu nhỏ, mang tên Bảo Quốc tự, xây dựng từ triều trước, hương khói rất vượng, bởi vì trụ trì bên trong là hòa thượng tới từ kinh thành. Hòa thượng tên Tuệ Trấm, mọi người trong trấn gọi hắn là Tiểu Lạt Ma. [1] Bọn họ nói từ khi Tiểu Lạt Ma ba tuổi đã giảng kinh cho Thái hậu lão phật gia, năm tới miếu của chúng ta, hắn còn không đến mười tám tuổi. Nhưng không ai hiểu vì sao vị Lạt Ma bên người Thái hậu lại đến địa phương nhỏ này làm trụ trì một chùa miếu, cũng như không ai có thể nói cho ta biết, vì sao mỗi đêm trăng tròn, hắn lại ngồi trên đỉnh Đông Sơn, ngẩn người nhìn ánh trăng. Mỗi buổi tối đó trong tháng, đi vòng qua thác nước ngoài miếu, bước lên dọc theo khe núi, lại vượt qua một con đường quanh co, nơi đó là chỗ có thể nhìn thấy hắn thật rõ ràng, nhưng sẽ không bị hắn phát hiện. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, là ngẫu nhiên. Vô số lần sau, là cố ý. Ta thấy bộ dáng tĩnh tọa dưới ánh trăng của hắn giống một vị thần, nhưng… “Nhìn xem, nơi này có hai cái cây quấn lấy nhau.”“Mau mau chụp bức hình, nhanh lên.”“Này, cẩn thận một chút, không sợ chết à, ngay bên cạnh vách núi đen.”“Ngốc, cậu không biết túm lấy cây sao.”“Hừ, cây này cũng chắc thật, cậu nói xem làm sao nó lớn lên được, ngay cạnh vách núi dựng đứng mà cũng có thể quấn quít một chỗ. Chậc, có khi là một nam một nữ.”“Có thể là uyên ương hí thủy[8] cũng nên.”“Đi thôi, chụp xong rồi thì xuống, đừng nói nữa, cây này đúng là một nam một nữ.”“Đừng nói giỡn.”“Không nhớ khi lên núi hướng dẫn viên du lịch bảo gì sao? Thời nhà Thanh, một người phụ nữ bản địa bị tình nhân hòa thượng của nàng bỏ rơi, sau đó nhảy xuống vực tự vẫn. Cây này này, chính là nàng hóa thành sau khi chết.”“Vậy làm sao mà một nam một nữ?”“Sau đó hòa thượng kia trở về, ngồi ở đây mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, tọa hóa.[9] Tiếu Băng, có khi tảng đá cậu đang giẫm chính là nơi năm xưa thi thể hòa thượng kia ngồi xuống.”“Hừ, đừng dọa tớ.”“…Đi thôi Tiếu Băng, đột nhiên tớ cảm thấy lành lạnh.”“Đi thôi đi thôi.”– Hoàn –[1] Lạt Ma: Phật sống, chỉ người cứu nhân độ thế.[2] Bảo tướng trang nghiêm: Vẻ ngoài thường được ca tụng của các vị phật, ví dụ như Quan Âm. “Trang nghiêm” trong tâm, thân, đạo,…[3] Phật quang: Ánh sáng của Phật giáo, hào quang của Đức Phật.[4] Phổ chiếu: Soi rọi, chiếu sáng khắp nơi.[5] Thân sự: Việc hôn nhân.[6] Bài sơn đảo hải: Dời núi lấp biển.[7] Vô sinh cùng không tướng, vô ngã theo không tính: Không sinh ra, không có tướng mạo, không có bản thân, không có giới tính.[8] Uyên ương hí thủy: Chỉ đôi tình nhân yêu nhau.[9] Tọa hóa: Đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi chết.

“Nhìn xem, nơi này có hai cái cây quấn lấy nhau.”

“Mau mau chụp bức hình, nhanh lên.”

“Này, cẩn thận một chút, không sợ chết à, ngay bên cạnh vách núi đen.”

“Ngốc, cậu không biết túm lấy cây sao.”

“Hừ, cây này cũng chắc thật, cậu nói xem làm sao nó lớn lên được, ngay cạnh vách núi dựng đứng mà cũng có thể quấn quít một chỗ. Chậc, có khi là một nam một nữ.”

“Có thể là uyên ương hí thủy

[8]

 cũng nên.”

“Đi thôi, chụp xong rồi thì xuống, đừng nói nữa, cây này đúng là một nam một nữ.”

“Đừng nói giỡn.”

“Không nhớ khi lên núi hướng dẫn viên du lịch bảo gì sao? Thời nhà Thanh, một người phụ nữ bản địa bị tình nhân hòa thượng của nàng bỏ rơi, sau đó nhảy xuống vực tự vẫn. Cây này này, chính là nàng hóa thành sau khi chết.”

“Vậy làm sao mà một nam một nữ?”

“Sau đó hòa thượng kia trở về, ngồi ở đây mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, tọa hóa.

[9]

 Tiếu Băng, có khi tảng đá cậu đang giẫm chính là nơi năm xưa thi thể hòa thượng kia ngồi xuống.”

“Hừ, đừng dọa tớ.”

“…Đi thôi Tiếu Băng, đột nhiên tớ cảm thấy lành lạnh.”

“Đi thôi đi thôi.”

– Hoàn –

[1]

 Lạt Ma: Phật sống, chỉ người cứu nhân độ thế.

[2]

 Bảo tướng trang nghiêm: Vẻ ngoài thường được ca tụng của các vị phật, ví dụ như Quan Âm. “Trang nghiêm” trong tâm, thân, đạo,…

[3]

 Phật quang: Ánh sáng của Phật giáo, hào quang của Đức Phật.

[4]

 Phổ chiếu: Soi rọi, chiếu sáng khắp nơi.

[5]

 Thân sự: Việc hôn nhân.

[6]

 Bài sơn đảo hải: Dời núi lấp biển.

[7]

 Vô sinh cùng không tướng, vô ngã theo không tính: Không sinh ra, không có tướng mạo, không có bản thân, không có giới tính.

[8]

 Uyên ương hí thủy: Chỉ đôi tình nhân yêu nhau.

[9]

 Tọa hóa: Đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi chết.

Tình TăngTác giả: Thủy Tâm SaTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNgọn núi phía Đông của trấn chúng ta có một tòa miếu nhỏ, mang tên Bảo Quốc tự, xây dựng từ triều trước, hương khói rất vượng, bởi vì trụ trì bên trong là hòa thượng tới từ kinh thành. Hòa thượng tên Tuệ Trấm, mọi người trong trấn gọi hắn là Tiểu Lạt Ma. [1] Bọn họ nói từ khi Tiểu Lạt Ma ba tuổi đã giảng kinh cho Thái hậu lão phật gia, năm tới miếu của chúng ta, hắn còn không đến mười tám tuổi. Nhưng không ai hiểu vì sao vị Lạt Ma bên người Thái hậu lại đến địa phương nhỏ này làm trụ trì một chùa miếu, cũng như không ai có thể nói cho ta biết, vì sao mỗi đêm trăng tròn, hắn lại ngồi trên đỉnh Đông Sơn, ngẩn người nhìn ánh trăng. Mỗi buổi tối đó trong tháng, đi vòng qua thác nước ngoài miếu, bước lên dọc theo khe núi, lại vượt qua một con đường quanh co, nơi đó là chỗ có thể nhìn thấy hắn thật rõ ràng, nhưng sẽ không bị hắn phát hiện. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, là ngẫu nhiên. Vô số lần sau, là cố ý. Ta thấy bộ dáng tĩnh tọa dưới ánh trăng của hắn giống một vị thần, nhưng… “Nhìn xem, nơi này có hai cái cây quấn lấy nhau.”“Mau mau chụp bức hình, nhanh lên.”“Này, cẩn thận một chút, không sợ chết à, ngay bên cạnh vách núi đen.”“Ngốc, cậu không biết túm lấy cây sao.”“Hừ, cây này cũng chắc thật, cậu nói xem làm sao nó lớn lên được, ngay cạnh vách núi dựng đứng mà cũng có thể quấn quít một chỗ. Chậc, có khi là một nam một nữ.”“Có thể là uyên ương hí thủy[8] cũng nên.”“Đi thôi, chụp xong rồi thì xuống, đừng nói nữa, cây này đúng là một nam một nữ.”“Đừng nói giỡn.”“Không nhớ khi lên núi hướng dẫn viên du lịch bảo gì sao? Thời nhà Thanh, một người phụ nữ bản địa bị tình nhân hòa thượng của nàng bỏ rơi, sau đó nhảy xuống vực tự vẫn. Cây này này, chính là nàng hóa thành sau khi chết.”“Vậy làm sao mà một nam một nữ?”“Sau đó hòa thượng kia trở về, ngồi ở đây mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, tọa hóa.[9] Tiếu Băng, có khi tảng đá cậu đang giẫm chính là nơi năm xưa thi thể hòa thượng kia ngồi xuống.”“Hừ, đừng dọa tớ.”“…Đi thôi Tiếu Băng, đột nhiên tớ cảm thấy lành lạnh.”“Đi thôi đi thôi.”– Hoàn –[1] Lạt Ma: Phật sống, chỉ người cứu nhân độ thế.[2] Bảo tướng trang nghiêm: Vẻ ngoài thường được ca tụng của các vị phật, ví dụ như Quan Âm. “Trang nghiêm” trong tâm, thân, đạo,…[3] Phật quang: Ánh sáng của Phật giáo, hào quang của Đức Phật.[4] Phổ chiếu: Soi rọi, chiếu sáng khắp nơi.[5] Thân sự: Việc hôn nhân.[6] Bài sơn đảo hải: Dời núi lấp biển.[7] Vô sinh cùng không tướng, vô ngã theo không tính: Không sinh ra, không có tướng mạo, không có bản thân, không có giới tính.[8] Uyên ương hí thủy: Chỉ đôi tình nhân yêu nhau.[9] Tọa hóa: Đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi chết.

Chương 7