Mười sáu tuổi, tôi vào trường trung học nổi tiếng với thành tích đứng đầu khóa. Lúc đó, tôi là một cô bé cao cao gầy gầy, ăn mặc luộm thuộm. Đa số quần áo của tôi đều là đồ bộ đội, bởi vì bác tôi là bộ đội, cho nên tôi có rất nhiều quân trang rộng thùng thình, vốn không có cái gì gọi là chiết eo. Tôi giống như một cậu bé, suốt ngày lăn lộn đánh nhau với bọn con trai, may mắn là thành tích học tập vẫn vượt trội dẫn đầu. Sau khi trở thành thủ khoa, tôi còn đắc ý một thời gian dài. Ngày đầu tiên học sinh nhập học, tôi ôm chồng sách mới nhận đi đến phòng học, chẳng may đụng phải một người ở góc hành lang. Giữa mùa thu, cậu ấy mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam, ôm một quả bóng rổ, cao ráo đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi. Cậu cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Chúng tôi đồng thời nói xin lỗi đối phương, sau đó bèn nở nụ cười. Sau nữa, mặt của tôi đột nhiên đỏ ửng. Vẫn nhớ góc đó có một gốc hợp hoan cực kỳ đẹp, tôi vội vàng nhặt đống sách bị rơi lên, chạy thẳng về phía phòng học. Một lúc sau,…
Chương 3
Năm Đó, Tớ Cũng Thầm YêuTác giả: Tuyết Tiểu ThiềnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhMười sáu tuổi, tôi vào trường trung học nổi tiếng với thành tích đứng đầu khóa. Lúc đó, tôi là một cô bé cao cao gầy gầy, ăn mặc luộm thuộm. Đa số quần áo của tôi đều là đồ bộ đội, bởi vì bác tôi là bộ đội, cho nên tôi có rất nhiều quân trang rộng thùng thình, vốn không có cái gì gọi là chiết eo. Tôi giống như một cậu bé, suốt ngày lăn lộn đánh nhau với bọn con trai, may mắn là thành tích học tập vẫn vượt trội dẫn đầu. Sau khi trở thành thủ khoa, tôi còn đắc ý một thời gian dài. Ngày đầu tiên học sinh nhập học, tôi ôm chồng sách mới nhận đi đến phòng học, chẳng may đụng phải một người ở góc hành lang. Giữa mùa thu, cậu ấy mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam, ôm một quả bóng rổ, cao ráo đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi. Cậu cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Chúng tôi đồng thời nói xin lỗi đối phương, sau đó bèn nở nụ cười. Sau nữa, mặt của tôi đột nhiên đỏ ửng. Vẫn nhớ góc đó có một gốc hợp hoan cực kỳ đẹp, tôi vội vàng nhặt đống sách bị rơi lên, chạy thẳng về phía phòng học. Một lúc sau,… Một ngày tôi đi học sớm, trong phòng học chỉ có mình cậu ấy, khi tôi đến chỗ ngồi của mình thì cậu ấy ngước lên. Mặt tôi lập tức đỏ ửng, cậu ấy ngồi ngay sau tôi, lưng tôi dường như đều được ánh nhìn của cậu ấy dán vào. Tôi cảm thấy nếu thời gian ngừng lại thì thật tốt, cứ thế dài dằng dặc, cho đến khi sông cạn đá mòn. Hồi đó tôi thích đọc Tam Mao và truyện của Quỳnh Dao, vừa đọc vừa khóc, cứ tưởng tượng mình là nhân vật nữ chính trong đó, mà nhân vật nam chính, đương nhiên không ai ngoài cậu ấy.Khoa văn muốn phân lớp. Tôi tuyệt vọng nghĩ, xem ra, chúng tôi sắp phải xa nhau rồi.Mấy ngày hết sức chán nản và âu sầu, cây hợp hoan ra hoa, tôi ngắt một bông kẹp vào quyển nhật ký, giữa trang viết tên cậu ấy, cực kỳ thơm. Tôi nghĩ một lúc, đột nhiên ôm mặt òa khóc.Điều khiến tôi không tưởng tượng được là, tôi và cậu ấy lại được phân vào một lớp, cùng với năm người nữa. Khi giáo viên đọc bản phân lớp xong, tôi vuốt vuốt trái tim mình, cứ sợ nó nhảy ra ngoài. Sau giờ học, tôi đến sân thể dục chạy quanh mười vòng, niềm vui sướng đó, quả thật còn cao hứng hơn trúng số độc đắc.Chúng tôi vẫn học cùng một lớp, vẫn không nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn nhớ thương, vẫn rung động như cũ. Nhật ký càng viết càng dầy, tâm sự càng ngày càng nhiều, nhưng mà, tôi không nói bí mật này cho bất kể một ai. Ở trong mắt người khác, tôi không còn là con bé điên điên khùng khùng kia nữa, bây giờ tôi điềm đạm, dịu dàng, biết cách chọn quần áo, thành tích học tập không bằng trước đây, bắt đầu bí mật viết tiểu thuyết…Trong nhật ký của tôi, cậu ấy vẫn là JQ.Hai năm sau chúng tôi tốt nghiệp, cậu ấy vào một trường dạy nghề, tôi đi học đại học ở Thạch Gia Trang. Khi chia tay, nam sinh nữ sinh mới bắt đầu nói chuyện, nhưng chúng tôi lại không nói gì, trước sau vẫn đứng cách nhau một khoảng. Thậm chí lưu bút tốt nghiệp tôi cũng không viết cho cậu ấy, bởi vì không có lá gan đó. Có lẽ vì rất thích, cho nên mới cảm thấy rất xa xôi.
Một ngày tôi đi học sớm, trong phòng học chỉ có mình cậu ấy, khi tôi đến chỗ ngồi của mình thì cậu ấy ngước lên. Mặt tôi lập tức đỏ ửng, cậu ấy ngồi ngay sau tôi, lưng tôi dường như đều được ánh nhìn của cậu ấy dán vào. Tôi cảm thấy nếu thời gian ngừng lại thì thật tốt, cứ thế dài dằng dặc, cho đến khi sông cạn đá mòn. Hồi đó tôi thích đọc Tam Mao và truyện của Quỳnh Dao, vừa đọc vừa khóc, cứ tưởng tượng mình là nhân vật nữ chính trong đó, mà nhân vật nam chính, đương nhiên không ai ngoài cậu ấy.
Khoa văn muốn phân lớp. Tôi tuyệt vọng nghĩ, xem ra, chúng tôi sắp phải xa nhau rồi.
Mấy ngày hết sức chán nản và âu sầu, cây hợp hoan ra hoa, tôi ngắt một bông kẹp vào quyển nhật ký, giữa trang viết tên cậu ấy, cực kỳ thơm. Tôi nghĩ một lúc, đột nhiên ôm mặt òa khóc.
Điều khiến tôi không tưởng tượng được là, tôi và cậu ấy lại được phân vào một lớp, cùng với năm người nữa. Khi giáo viên đọc bản phân lớp xong, tôi vuốt vuốt trái tim mình, cứ sợ nó nhảy ra ngoài. Sau giờ học, tôi đến sân thể dục chạy quanh mười vòng, niềm vui sướng đó, quả thật còn cao hứng hơn trúng số độc đắc.
Chúng tôi vẫn học cùng một lớp, vẫn không nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn nhớ thương, vẫn rung động như cũ. Nhật ký càng viết càng dầy, tâm sự càng ngày càng nhiều, nhưng mà, tôi không nói bí mật này cho bất kể một ai. Ở trong mắt người khác, tôi không còn là con bé điên điên khùng khùng kia nữa, bây giờ tôi điềm đạm, dịu dàng, biết cách chọn quần áo, thành tích học tập không bằng trước đây, bắt đầu bí mật viết tiểu thuyết…
Trong nhật ký của tôi, cậu ấy vẫn là JQ.
Hai năm sau chúng tôi tốt nghiệp, cậu ấy vào một trường dạy nghề, tôi đi học đại học ở Thạch Gia Trang. Khi chia tay, nam sinh nữ sinh mới bắt đầu nói chuyện, nhưng chúng tôi lại không nói gì, trước sau vẫn đứng cách nhau một khoảng. Thậm chí lưu bút tốt nghiệp tôi cũng không viết cho cậu ấy, bởi vì không có lá gan đó. Có lẽ vì rất thích, cho nên mới cảm thấy rất xa xôi.
Năm Đó, Tớ Cũng Thầm YêuTác giả: Tuyết Tiểu ThiềnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhMười sáu tuổi, tôi vào trường trung học nổi tiếng với thành tích đứng đầu khóa. Lúc đó, tôi là một cô bé cao cao gầy gầy, ăn mặc luộm thuộm. Đa số quần áo của tôi đều là đồ bộ đội, bởi vì bác tôi là bộ đội, cho nên tôi có rất nhiều quân trang rộng thùng thình, vốn không có cái gì gọi là chiết eo. Tôi giống như một cậu bé, suốt ngày lăn lộn đánh nhau với bọn con trai, may mắn là thành tích học tập vẫn vượt trội dẫn đầu. Sau khi trở thành thủ khoa, tôi còn đắc ý một thời gian dài. Ngày đầu tiên học sinh nhập học, tôi ôm chồng sách mới nhận đi đến phòng học, chẳng may đụng phải một người ở góc hành lang. Giữa mùa thu, cậu ấy mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam, ôm một quả bóng rổ, cao ráo đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi. Cậu cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Chúng tôi đồng thời nói xin lỗi đối phương, sau đó bèn nở nụ cười. Sau nữa, mặt của tôi đột nhiên đỏ ửng. Vẫn nhớ góc đó có một gốc hợp hoan cực kỳ đẹp, tôi vội vàng nhặt đống sách bị rơi lên, chạy thẳng về phía phòng học. Một lúc sau,… Một ngày tôi đi học sớm, trong phòng học chỉ có mình cậu ấy, khi tôi đến chỗ ngồi của mình thì cậu ấy ngước lên. Mặt tôi lập tức đỏ ửng, cậu ấy ngồi ngay sau tôi, lưng tôi dường như đều được ánh nhìn của cậu ấy dán vào. Tôi cảm thấy nếu thời gian ngừng lại thì thật tốt, cứ thế dài dằng dặc, cho đến khi sông cạn đá mòn. Hồi đó tôi thích đọc Tam Mao và truyện của Quỳnh Dao, vừa đọc vừa khóc, cứ tưởng tượng mình là nhân vật nữ chính trong đó, mà nhân vật nam chính, đương nhiên không ai ngoài cậu ấy.Khoa văn muốn phân lớp. Tôi tuyệt vọng nghĩ, xem ra, chúng tôi sắp phải xa nhau rồi.Mấy ngày hết sức chán nản và âu sầu, cây hợp hoan ra hoa, tôi ngắt một bông kẹp vào quyển nhật ký, giữa trang viết tên cậu ấy, cực kỳ thơm. Tôi nghĩ một lúc, đột nhiên ôm mặt òa khóc.Điều khiến tôi không tưởng tượng được là, tôi và cậu ấy lại được phân vào một lớp, cùng với năm người nữa. Khi giáo viên đọc bản phân lớp xong, tôi vuốt vuốt trái tim mình, cứ sợ nó nhảy ra ngoài. Sau giờ học, tôi đến sân thể dục chạy quanh mười vòng, niềm vui sướng đó, quả thật còn cao hứng hơn trúng số độc đắc.Chúng tôi vẫn học cùng một lớp, vẫn không nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn nhớ thương, vẫn rung động như cũ. Nhật ký càng viết càng dầy, tâm sự càng ngày càng nhiều, nhưng mà, tôi không nói bí mật này cho bất kể một ai. Ở trong mắt người khác, tôi không còn là con bé điên điên khùng khùng kia nữa, bây giờ tôi điềm đạm, dịu dàng, biết cách chọn quần áo, thành tích học tập không bằng trước đây, bắt đầu bí mật viết tiểu thuyết…Trong nhật ký của tôi, cậu ấy vẫn là JQ.Hai năm sau chúng tôi tốt nghiệp, cậu ấy vào một trường dạy nghề, tôi đi học đại học ở Thạch Gia Trang. Khi chia tay, nam sinh nữ sinh mới bắt đầu nói chuyện, nhưng chúng tôi lại không nói gì, trước sau vẫn đứng cách nhau một khoảng. Thậm chí lưu bút tốt nghiệp tôi cũng không viết cho cậu ấy, bởi vì không có lá gan đó. Có lẽ vì rất thích, cho nên mới cảm thấy rất xa xôi.