Tây Thiên thỉnh kinh, một truyền thuyết đã có từ lâu. Bốn người hình thù kỳ quái, mà ta, nguyện ý tin tưởng vào một dã sử hoang đường – bọn họ đều trải qua một đoạn khắc cốt minh tâm. Tây Thiên lộ, vong tình lộ.(1) Thực muốn hỏi người đã tu thành phật kia , nam nhân không vui không sầu không khóc không thương, lúc trước ngươi lấy được chân kinh, phải chăng chỉ nói được một câu? ___ Nếu trời có tình, trời đã già.(2) Cho nên, ngươi lựa chọn không già đi. Nàng lựa chọn, quên.
Chương 4: Ngộ Năng
Nếu, Có Thể YêuTác giả: Sói xám mọc cánh (Trường trứ sí bàng đích đại hôi lang)Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTây Thiên thỉnh kinh, một truyền thuyết đã có từ lâu. Bốn người hình thù kỳ quái, mà ta, nguyện ý tin tưởng vào một dã sử hoang đường – bọn họ đều trải qua một đoạn khắc cốt minh tâm. Tây Thiên lộ, vong tình lộ.(1) Thực muốn hỏi người đã tu thành phật kia , nam nhân không vui không sầu không khóc không thương, lúc trước ngươi lấy được chân kinh, phải chăng chỉ nói được một câu? ___ Nếu trời có tình, trời đã già.(2) Cho nên, ngươi lựa chọn không già đi. Nàng lựa chọn, quên. Kiếp đó, năm đó, ngày đó, chiếc khăn tay đó, nếu như chưa từng lọt vào ánh mắt của ta mà vuột mất, liền trở thành định mệnh trọn đời.Ánh tà dương diễm lệ chắc cũng không tươi sáng đến vậy.Dòng tưởng niệm quanh quẩn ở bốn vách tường tịnh đàn,(8) bóng dáng của nàng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua – thiên thượng, vân gian, nhãn tiền, tâm đầu.(9)Thế gian mộng thiên đường, mộng của ta lại nỉ non dưới ngọn đèn trước tượng phật. Thật ra ta không cần nhớ nàng, nàng, luôn luôn tại nơi đó.Luân hồi ngàn năm, thực sự ta đã không biết, bóng dáng của nàng liệu còn có thể khiến ta liếc mắt một lần đã nghĩ tới phong lan trong gió đêm không.Tựa như trong cuộc sống này, nàng khóc nàng cười, nàng duyên dáng xinh đẹp, ta nhất nhất nhớ kĩ. Dấu yêu, nàng chính là hoa lan thảo “lên tận trời xanh xuống suối vàng, hai nơi mờ mịt tìm không thấy”(10) của ta.Mà ta vẫn mãi lưu luyến, không chỉ khói bếp lượn lờ ở Cao Lão trang.Đã cách ngàn năm, thành phật thành tiên chư sự giới, khi ta thanh tâm quả niệm gõ mõ bên cuốn kinh, vẫn mơ hồ thấy được một hình bóng trong ánh tà dương ấm áp, là chiếc khăn tay kia bay lượn theo gió.Ta không dám nói tiếp rằng – còn có dung nhan của nàng.
Kiếp đó, năm đó, ngày đó, chiếc khăn tay đó, nếu như chưa từng lọt vào ánh mắt của ta mà vuột mất, liền trở thành định mệnh trọn đời.
Ánh tà dương diễm lệ chắc cũng không tươi sáng đến vậy.
Dòng tưởng niệm quanh quẩn ở bốn vách tường tịnh đàn,(8) bóng dáng của nàng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua – thiên thượng, vân gian, nhãn tiền, tâm đầu.(9)
Thế gian mộng thiên đường, mộng của ta lại nỉ non dưới ngọn đèn trước tượng phật. Thật ra ta không cần nhớ nàng, nàng, luôn luôn tại nơi đó.
Luân hồi ngàn năm, thực sự ta đã không biết, bóng dáng của nàng liệu còn có thể khiến ta liếc mắt một lần đã nghĩ tới phong lan trong gió đêm không.
Tựa như trong cuộc sống này, nàng khóc nàng cười, nàng duyên dáng xinh đẹp, ta nhất nhất nhớ kĩ. Dấu yêu, nàng chính là hoa lan thảo “lên tận trời xanh xuống suối vàng, hai nơi mờ mịt tìm không thấy”(10) của ta.
Mà ta vẫn mãi lưu luyến, không chỉ khói bếp lượn lờ ở Cao Lão trang.
Đã cách ngàn năm, thành phật thành tiên chư sự giới, khi ta thanh tâm quả niệm gõ mõ bên cuốn kinh, vẫn mơ hồ thấy được một hình bóng trong ánh tà dương ấm áp, là chiếc khăn tay kia bay lượn theo gió.
Ta không dám nói tiếp rằng – còn có dung nhan của nàng.
Nếu, Có Thể YêuTác giả: Sói xám mọc cánh (Trường trứ sí bàng đích đại hôi lang)Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTây Thiên thỉnh kinh, một truyền thuyết đã có từ lâu. Bốn người hình thù kỳ quái, mà ta, nguyện ý tin tưởng vào một dã sử hoang đường – bọn họ đều trải qua một đoạn khắc cốt minh tâm. Tây Thiên lộ, vong tình lộ.(1) Thực muốn hỏi người đã tu thành phật kia , nam nhân không vui không sầu không khóc không thương, lúc trước ngươi lấy được chân kinh, phải chăng chỉ nói được một câu? ___ Nếu trời có tình, trời đã già.(2) Cho nên, ngươi lựa chọn không già đi. Nàng lựa chọn, quên. Kiếp đó, năm đó, ngày đó, chiếc khăn tay đó, nếu như chưa từng lọt vào ánh mắt của ta mà vuột mất, liền trở thành định mệnh trọn đời.Ánh tà dương diễm lệ chắc cũng không tươi sáng đến vậy.Dòng tưởng niệm quanh quẩn ở bốn vách tường tịnh đàn,(8) bóng dáng của nàng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua – thiên thượng, vân gian, nhãn tiền, tâm đầu.(9)Thế gian mộng thiên đường, mộng của ta lại nỉ non dưới ngọn đèn trước tượng phật. Thật ra ta không cần nhớ nàng, nàng, luôn luôn tại nơi đó.Luân hồi ngàn năm, thực sự ta đã không biết, bóng dáng của nàng liệu còn có thể khiến ta liếc mắt một lần đã nghĩ tới phong lan trong gió đêm không.Tựa như trong cuộc sống này, nàng khóc nàng cười, nàng duyên dáng xinh đẹp, ta nhất nhất nhớ kĩ. Dấu yêu, nàng chính là hoa lan thảo “lên tận trời xanh xuống suối vàng, hai nơi mờ mịt tìm không thấy”(10) của ta.Mà ta vẫn mãi lưu luyến, không chỉ khói bếp lượn lờ ở Cao Lão trang.Đã cách ngàn năm, thành phật thành tiên chư sự giới, khi ta thanh tâm quả niệm gõ mõ bên cuốn kinh, vẫn mơ hồ thấy được một hình bóng trong ánh tà dương ấm áp, là chiếc khăn tay kia bay lượn theo gió.Ta không dám nói tiếp rằng – còn có dung nhan của nàng.