Tôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù…
Chương 11: Giao dịch
Thêm Một Lần YêuTác giả: Susan NhãTruyện Đam MỹTôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù… Tôi đang ngủ trong phòng bỗng có tiếng điện thoại reo lên. Tôi nửa mê nửa tỉnh quơ tìm cái điện thoại mà bắt máy, một lát sau tôi vội bắt máy đầu dây bên kia đó chính là ba tôi:- Tiểu Dương này, bên đây ba đã xong hết rồi. Chắc đã đến lúc rồi đấy con à! Mau làm thôi!- Nhanh vậy sao ba?- Càng nhanh càng tốt! Đừng vì một chút tình cảm còn sót lại mà làm lở việc!- Vâng...thưa ba! Con sẽ làm ngay đâyMột buổi sáng lại đến, có vẻ như hôm nay sẽ có người cảm nhận được địa ngục là gì! Tôi đang rất chờ mong điều đó sẽ cảy ra. Đang họp chung với anh ta thì có người xông vào:- Thưa giám đốc chuyện lớn rồi, các công ty khác điều huỷ hợp đồng bây giờ phải làm sao đây....Tiếng chuông điện thoại vang lên, đó chính là ba hắn:- Chúng ta tiêu rồi, công ty bên này của ba đã bị một người khách mua trọn cổ phiếu giờ chúng ta đã...mất hết rồi...tút tút...- Ba...ba....Lại một nhân viên khác đến và hốt hoảng:- Giám đốc ơi, các nhân viên khác điều đòi nghỉ việc và trả lương nhưng hiện tại...chúng ta đã không còn đủ tiền.Điện thoại anh ta reo lên lần hai, sắc mặt anh ta đã tối sầm lại nhưng vẫn cố nghe điện thoại của người thân mình:- Ba ơi...ba có bị gì không?Đầu dây bên kia là một giọng nói hoàn toàn khác:- Ba cậu đã lên cơn đột quỵ và đang cấp cứu, cậu nên đến đây để trả tiền viện phí để ba cậu nhập viện.Tôi có thể thấy rõ vẻ hoang mang trên khuôn mặt của hắn, thật sự rất hả hê nhưng lại có cảm giác gì đó khó chịu trong lòng. Anh ta gọi bạn thì chẳng có ai chịu giúp, vay ngân hàng thì số nợ ngân hàng cũng không ít, có vẻ như đã đường cùng thật rồi.Buổi tối trên đường về, tôi gặp anh ta trong quán rượu. Thấy thế tôi liền tấp vào và nghe loáng thoáng chuyện anh ta mượn tiền, bế tắc tột cùng tôi liền từ phía trong đi ra:- Tôi sẽ trả nợ và viện phí cho ba anh với một điều kiện.Anh ta vui mừng vội đáp lại:- Được, là chuyện gì!- Làm...ôsin cho nhà tôi.
Tôi đang ngủ trong phòng bỗng có tiếng điện thoại reo lên. Tôi nửa mê nửa tỉnh quơ tìm cái điện thoại mà bắt máy, một lát sau tôi vội bắt máy đầu dây bên kia đó chính là ba tôi:
- Tiểu Dương này, bên đây ba đã xong hết rồi. Chắc đã đến lúc rồi đấy con à! Mau làm thôi!
- Nhanh vậy sao ba?
- Càng nhanh càng tốt! Đừng vì một chút tình cảm còn sót lại mà làm lở việc!
- Vâng...thưa ba! Con sẽ làm ngay đây
Một buổi sáng lại đến, có vẻ như hôm nay sẽ có người cảm nhận được địa ngục là gì! Tôi đang rất chờ mong điều đó sẽ cảy ra. Đang họp chung với anh ta thì có người xông vào:
- Thưa giám đốc chuyện lớn rồi, các công ty khác điều huỷ hợp đồng bây giờ phải làm sao đây....
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đó chính là ba hắn:
- Chúng ta tiêu rồi, công ty bên này của ba đã bị một người khách mua trọn cổ phiếu giờ chúng ta đã...mất hết rồi...tút tút...
- Ba...ba....
Lại một nhân viên khác đến và hốt hoảng:
- Giám đốc ơi, các nhân viên khác điều đòi nghỉ việc và trả lương nhưng hiện tại...chúng ta đã không còn đủ tiền.
Điện thoại anh ta reo lên lần hai, sắc mặt anh ta đã tối sầm lại nhưng vẫn cố nghe điện thoại của người thân mình:
- Ba ơi...ba có bị gì không?
Đầu dây bên kia là một giọng nói hoàn toàn khác:
- Ba cậu đã lên cơn đột quỵ và đang cấp cứu, cậu nên đến đây để trả tiền viện phí để ba cậu nhập viện.
Tôi có thể thấy rõ vẻ hoang mang trên khuôn mặt của hắn, thật sự rất hả hê nhưng lại có cảm giác gì đó khó chịu trong lòng. Anh ta gọi bạn thì chẳng có ai chịu giúp, vay ngân hàng thì số nợ ngân hàng cũng không ít, có vẻ như đã đường cùng thật rồi.
Buổi tối trên đường về, tôi gặp anh ta trong quán rượu. Thấy thế tôi liền tấp vào và nghe loáng thoáng chuyện anh ta mượn tiền, bế tắc tột cùng tôi liền từ phía trong đi ra:
- Tôi sẽ trả nợ và viện phí cho ba anh với một điều kiện.
Anh ta vui mừng vội đáp lại:
- Được, là chuyện gì!
- Làm...ôsin cho nhà tôi.
Thêm Một Lần YêuTác giả: Susan NhãTruyện Đam MỹTôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù… Tôi đang ngủ trong phòng bỗng có tiếng điện thoại reo lên. Tôi nửa mê nửa tỉnh quơ tìm cái điện thoại mà bắt máy, một lát sau tôi vội bắt máy đầu dây bên kia đó chính là ba tôi:- Tiểu Dương này, bên đây ba đã xong hết rồi. Chắc đã đến lúc rồi đấy con à! Mau làm thôi!- Nhanh vậy sao ba?- Càng nhanh càng tốt! Đừng vì một chút tình cảm còn sót lại mà làm lở việc!- Vâng...thưa ba! Con sẽ làm ngay đâyMột buổi sáng lại đến, có vẻ như hôm nay sẽ có người cảm nhận được địa ngục là gì! Tôi đang rất chờ mong điều đó sẽ cảy ra. Đang họp chung với anh ta thì có người xông vào:- Thưa giám đốc chuyện lớn rồi, các công ty khác điều huỷ hợp đồng bây giờ phải làm sao đây....Tiếng chuông điện thoại vang lên, đó chính là ba hắn:- Chúng ta tiêu rồi, công ty bên này của ba đã bị một người khách mua trọn cổ phiếu giờ chúng ta đã...mất hết rồi...tút tút...- Ba...ba....Lại một nhân viên khác đến và hốt hoảng:- Giám đốc ơi, các nhân viên khác điều đòi nghỉ việc và trả lương nhưng hiện tại...chúng ta đã không còn đủ tiền.Điện thoại anh ta reo lên lần hai, sắc mặt anh ta đã tối sầm lại nhưng vẫn cố nghe điện thoại của người thân mình:- Ba ơi...ba có bị gì không?Đầu dây bên kia là một giọng nói hoàn toàn khác:- Ba cậu đã lên cơn đột quỵ và đang cấp cứu, cậu nên đến đây để trả tiền viện phí để ba cậu nhập viện.Tôi có thể thấy rõ vẻ hoang mang trên khuôn mặt của hắn, thật sự rất hả hê nhưng lại có cảm giác gì đó khó chịu trong lòng. Anh ta gọi bạn thì chẳng có ai chịu giúp, vay ngân hàng thì số nợ ngân hàng cũng không ít, có vẻ như đã đường cùng thật rồi.Buổi tối trên đường về, tôi gặp anh ta trong quán rượu. Thấy thế tôi liền tấp vào và nghe loáng thoáng chuyện anh ta mượn tiền, bế tắc tột cùng tôi liền từ phía trong đi ra:- Tôi sẽ trả nợ và viện phí cho ba anh với một điều kiện.Anh ta vui mừng vội đáp lại:- Được, là chuyện gì!- Làm...ôsin cho nhà tôi.