Mặc dù đang học ở một trường đại học trọng điểm của thành phố ven biển này, nhưng kì thật Trang Liễu không phải là người. Y là một cây liễu. Thật ra y cũng đâu có ý định đi học, vì y vốn không quen với việc hơi người cứ tỏa ra khắp nơi. Nhưng đành phải chấp nhận thôi, ai kêu em gái ‘cây hoè’, còn chưa thể biến thành hình người của y, để ý tới một tên đàn ông… À, hoặc là nói, một thằng nhóc? Thằng nhóc mà chúng ta đang nhắc đến tên là Tương Vân Hàng, học năm ba đại học này. Ngày đầu tiên Trang Hoè gặp Tương Vân Hàng, kẻ đang ngủ sâu hơn trăm năm như Trang Liễu cũng bị đánh thức – lúc ấy, Tương Vân Hàng đang khoái Rock& Roll, nên cố tình chọn một góc vắng vẻ trên đỉnh núi để tập luyện, ai ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của một gốc cây khô, và thuận tiện thu hoạch được trái tim si tình của một gốc hoè. Lúc đó, Trang Hoè vội bứt một chiếc lá giấu trên người Tương Vân Hàng, rồi gửi mấy phần linh hồn của mình xuống núi truy tìm tung tích của cậu. Tương Vân Hàng đang ở độ tuổi hai mươi trêu…

Chương 3

Thích CậuTác giả: Đạo Đạo LĩnhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền HuyễnMặc dù đang học ở một trường đại học trọng điểm của thành phố ven biển này, nhưng kì thật Trang Liễu không phải là người. Y là một cây liễu. Thật ra y cũng đâu có ý định đi học, vì y vốn không quen với việc hơi người cứ tỏa ra khắp nơi. Nhưng đành phải chấp nhận thôi, ai kêu em gái ‘cây hoè’, còn chưa thể biến thành hình người của y, để ý tới một tên đàn ông… À, hoặc là nói, một thằng nhóc? Thằng nhóc mà chúng ta đang nhắc đến tên là Tương Vân Hàng, học năm ba đại học này. Ngày đầu tiên Trang Hoè gặp Tương Vân Hàng, kẻ đang ngủ sâu hơn trăm năm như Trang Liễu cũng bị đánh thức – lúc ấy, Tương Vân Hàng đang khoái Rock& Roll, nên cố tình chọn một góc vắng vẻ trên đỉnh núi để tập luyện, ai ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của một gốc cây khô, và thuận tiện thu hoạch được trái tim si tình của một gốc hoè. Lúc đó, Trang Hoè vội bứt một chiếc lá giấu trên người Tương Vân Hàng, rồi gửi mấy phần linh hồn của mình xuống núi truy tìm tung tích của cậu. Tương Vân Hàng đang ở độ tuổi hai mươi trêu… Về phía Trang Liễu, y không có tâm trạng để ý đến phiền não của cậu, y chỉ phụ trách trông nom trinh tiết của Tương Vân Hàng mà thôi. Cho nên mỗi ngày y đều phải đi làm đều đặn, sáng, Tương Vân Hàng có giờ học thì ở dưới lầu chờ cậu ta đi học, tan học ở lại xem Tương Vân Hàng tập nhạc, ngẫu nhiên buổi tối còn phải theo cậu ta đến bar nhảy nhót, nếu có con gái tiếp cận thì lập tức nhảy ra can thiệp. Tương Vân Hàng về đến nhà, thì y tự do.Hiện tại, việc khiến y đau đầu nhất chính là kiếm sống.Y không cần ăn cơm, còn ngủ thì chỉ cần tìm đại một chỗ ở công viên rồi lấy giấy báo dựng lều là ổn, quần áo cũng chỉ mặc một bộ từ xuân đến hè. Nhưng Tương Vân Hàng thích chạy nhong nhong khắp nơi, y đi xe bám theo cũng tốn tiền, chứ đừng nói vào Bar xem trình diễn.Y không có tiền.Nguyên là một yêu tinh, y có thể dùng pháp thuật để biến ra một ít tiền mặt. Nhưng Trang Hoè đã hù doạ y trước khi xuống núi, “Xuống núi rồi thì không được tuỳ tiện dùng pháp thuật, bằng không sẽ bị b**n th** bắt”, thế nên cây liễu ‘không hiểu nhân tình thế thái’ này lập tức khắc cốt ghi tâm. Không có tiền lại không thể biến ra tiền, được rồi, đành phải đi làm công vậy.Vì thế, Trang Liễu bắt đầu cuộc sống ‘sáng trông em rể, tối đi làm công’. Nhưng cho dù y có là cây liễu thì làm việc liên tục như vậy cũng rất mệt, cho nên, Trang Liễu bị thâm quầng mắt, hơn nữa phạm vi thâm quầng càng lúc càng rộng.–Tương Vân Hàng nhìn tới nhìn lui, cảm thấy người này thật đáng thương, nên quyết định sau này sẽ không đuổi y đi nữa, mà cố chọn một thời gian thích hợp để tỏ rõ thái độ của mình: “Hết hi vọng đi, tớ sẽ không thích cậu đâu, đừng đeo bám tớ nữa”Trang Liễu ủ rũ cúi đầu – kì thật là đang buồn ngủ, ngơ ngơ một lát mới mơ mơ màng màng trả lời cậu: “Không thích tớ? Không sao…” Kì thật y cũng không thích cậu ta, vừa ồn ào vừa phiền toái, không cho người ta nghỉ ngơi được một lát.Y hắt xì một cái, chùi chùi khoé mắt rồi bỏ đi. Tương Vân Hàng sửng sốt một hồi lâu, không phải chứ? Mới nói có mấy câu mà đã khóc rồi sao, còn ra vẻ rất thương tâm nữa.Thì ra cậu ta thích mình đến thế, Tương Vân Hàng vừa hơi đắc ý vừa đau đầu.

Về phía Trang Liễu, y không có tâm trạng để ý đến phiền não của cậu, y chỉ phụ trách trông nom trinh tiết của Tương Vân Hàng mà thôi. Cho nên mỗi ngày y đều phải đi làm đều đặn, sáng, Tương Vân Hàng có giờ học thì ở dưới lầu chờ cậu ta đi học, tan học ở lại xem Tương Vân Hàng tập nhạc, ngẫu nhiên buổi tối còn phải theo cậu ta đến bar nhảy nhót, nếu có con gái tiếp cận thì lập tức nhảy ra can thiệp. Tương Vân Hàng về đến nhà, thì y tự do.

Hiện tại, việc khiến y đau đầu nhất chính là kiếm sống.

Y không cần ăn cơm, còn ngủ thì chỉ cần tìm đại một chỗ ở công viên rồi lấy giấy báo dựng lều là ổn, quần áo cũng chỉ mặc một bộ từ xuân đến hè. Nhưng Tương Vân Hàng thích chạy nhong nhong khắp nơi, y đi xe bám theo cũng tốn tiền, chứ đừng nói vào Bar xem trình diễn.

Y không có tiền.

Nguyên là một yêu tinh, y có thể dùng pháp thuật để biến ra một ít tiền mặt. Nhưng Trang Hoè đã hù doạ y trước khi xuống núi, “Xuống núi rồi thì không được tuỳ tiện dùng pháp thuật, bằng không sẽ bị b**n th** bắt”, thế nên cây liễu ‘không hiểu nhân tình thế thái’ này lập tức khắc cốt ghi tâm. Không có tiền lại không thể biến ra tiền, được rồi, đành phải đi làm công vậy.

Vì thế, Trang Liễu bắt đầu cuộc sống ‘sáng trông em rể, tối đi làm công’. Nhưng cho dù y có là cây liễu thì làm việc liên tục như vậy cũng rất mệt, cho nên, Trang Liễu bị thâm quầng mắt, hơn nữa phạm vi thâm quầng càng lúc càng rộng.

Tương Vân Hàng nhìn tới nhìn lui, cảm thấy người này thật đáng thương, nên quyết định sau này sẽ không đuổi y đi nữa, mà cố chọn một thời gian thích hợp để tỏ rõ thái độ của mình: “Hết hi vọng đi, tớ sẽ không thích cậu đâu, đừng đeo bám tớ nữa”

Trang Liễu ủ rũ cúi đầu – kì thật là đang buồn ngủ, ngơ ngơ một lát mới mơ mơ màng màng trả lời cậu: “Không thích tớ? Không sao…” Kì thật y cũng không thích cậu ta, vừa ồn ào vừa phiền toái, không cho người ta nghỉ ngơi được một lát.

Y hắt xì một cái, chùi chùi khoé mắt rồi bỏ đi. Tương Vân Hàng sửng sốt một hồi lâu, không phải chứ? Mới nói có mấy câu mà đã khóc rồi sao, còn ra vẻ rất thương tâm nữa.

Thì ra cậu ta thích mình đến thế, Tương Vân Hàng vừa hơi đắc ý vừa đau đầu.

Thích CậuTác giả: Đạo Đạo LĩnhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền HuyễnMặc dù đang học ở một trường đại học trọng điểm của thành phố ven biển này, nhưng kì thật Trang Liễu không phải là người. Y là một cây liễu. Thật ra y cũng đâu có ý định đi học, vì y vốn không quen với việc hơi người cứ tỏa ra khắp nơi. Nhưng đành phải chấp nhận thôi, ai kêu em gái ‘cây hoè’, còn chưa thể biến thành hình người của y, để ý tới một tên đàn ông… À, hoặc là nói, một thằng nhóc? Thằng nhóc mà chúng ta đang nhắc đến tên là Tương Vân Hàng, học năm ba đại học này. Ngày đầu tiên Trang Hoè gặp Tương Vân Hàng, kẻ đang ngủ sâu hơn trăm năm như Trang Liễu cũng bị đánh thức – lúc ấy, Tương Vân Hàng đang khoái Rock& Roll, nên cố tình chọn một góc vắng vẻ trên đỉnh núi để tập luyện, ai ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của một gốc cây khô, và thuận tiện thu hoạch được trái tim si tình của một gốc hoè. Lúc đó, Trang Hoè vội bứt một chiếc lá giấu trên người Tương Vân Hàng, rồi gửi mấy phần linh hồn của mình xuống núi truy tìm tung tích của cậu. Tương Vân Hàng đang ở độ tuổi hai mươi trêu… Về phía Trang Liễu, y không có tâm trạng để ý đến phiền não của cậu, y chỉ phụ trách trông nom trinh tiết của Tương Vân Hàng mà thôi. Cho nên mỗi ngày y đều phải đi làm đều đặn, sáng, Tương Vân Hàng có giờ học thì ở dưới lầu chờ cậu ta đi học, tan học ở lại xem Tương Vân Hàng tập nhạc, ngẫu nhiên buổi tối còn phải theo cậu ta đến bar nhảy nhót, nếu có con gái tiếp cận thì lập tức nhảy ra can thiệp. Tương Vân Hàng về đến nhà, thì y tự do.Hiện tại, việc khiến y đau đầu nhất chính là kiếm sống.Y không cần ăn cơm, còn ngủ thì chỉ cần tìm đại một chỗ ở công viên rồi lấy giấy báo dựng lều là ổn, quần áo cũng chỉ mặc một bộ từ xuân đến hè. Nhưng Tương Vân Hàng thích chạy nhong nhong khắp nơi, y đi xe bám theo cũng tốn tiền, chứ đừng nói vào Bar xem trình diễn.Y không có tiền.Nguyên là một yêu tinh, y có thể dùng pháp thuật để biến ra một ít tiền mặt. Nhưng Trang Hoè đã hù doạ y trước khi xuống núi, “Xuống núi rồi thì không được tuỳ tiện dùng pháp thuật, bằng không sẽ bị b**n th** bắt”, thế nên cây liễu ‘không hiểu nhân tình thế thái’ này lập tức khắc cốt ghi tâm. Không có tiền lại không thể biến ra tiền, được rồi, đành phải đi làm công vậy.Vì thế, Trang Liễu bắt đầu cuộc sống ‘sáng trông em rể, tối đi làm công’. Nhưng cho dù y có là cây liễu thì làm việc liên tục như vậy cũng rất mệt, cho nên, Trang Liễu bị thâm quầng mắt, hơn nữa phạm vi thâm quầng càng lúc càng rộng.–Tương Vân Hàng nhìn tới nhìn lui, cảm thấy người này thật đáng thương, nên quyết định sau này sẽ không đuổi y đi nữa, mà cố chọn một thời gian thích hợp để tỏ rõ thái độ của mình: “Hết hi vọng đi, tớ sẽ không thích cậu đâu, đừng đeo bám tớ nữa”Trang Liễu ủ rũ cúi đầu – kì thật là đang buồn ngủ, ngơ ngơ một lát mới mơ mơ màng màng trả lời cậu: “Không thích tớ? Không sao…” Kì thật y cũng không thích cậu ta, vừa ồn ào vừa phiền toái, không cho người ta nghỉ ngơi được một lát.Y hắt xì một cái, chùi chùi khoé mắt rồi bỏ đi. Tương Vân Hàng sửng sốt một hồi lâu, không phải chứ? Mới nói có mấy câu mà đã khóc rồi sao, còn ra vẻ rất thương tâm nữa.Thì ra cậu ta thích mình đến thế, Tương Vân Hàng vừa hơi đắc ý vừa đau đầu.

Chương 3